Sau khi Trần Văn Sơn tới Nhà họ Phan, anh ta đem xe đi giấu tại một chỗ ít người thấy. Sau đó, từ sân sau trèo tường vào Nhà họ Phan.
Trần Văn Sơn thấy Nhà họ Phan không ít vệ sĩ, biết Đao Tu La sớm có phòng bị. Bất quá, Đao Tu La như thế nào cũng không nghĩ tới, trong lúc ông ta đi gặp Triệu Hùng, Trần Văn Sơn sẽ đến Nhà họ Phan mà cứu người.
Triệu Hùng đã mất đi sức lực, đơn độc đi đến đó một mình theo giao kèo, chắt chắn sẽ gặp nguy hiểm. Anh sai bọn họ đi nhưng trong số đó người thực lực nhất chính là Trần Văn Sơn.
Nông Tuyền, bốn anh em Nhà họ Mã còn có Ngô Tranh đã bị Đao Tu La dùng điệu hổ ly sơn mà bắt lại rồi. Bình thường suy tính nói, Trần Văn Sơn nhất định sẽ âm thầm bảo hộ Triệu Hùng. Nhưng Đao Tu La lại lo lắng, sẽ có người tới Nhà họ Phan cứu Tiêu Viễn Sơn cùng Tiêu Yến, liền kêu Phan Hải Tằng lớn canh gác bảo mật.
Nhà họ Phan có thể nói là mười bước một phòng thủ, trăm bước một trạm canh gác.
Trần Văn Sơn thấy có người tới, thân thủ nhanh nhẹn phóng lên nóc nhà.
Trên cao nhìn xuống, anh ta phát hiện có một phòng được canh gác và bỏa vệ nhiều vệ sĩ nhất. Không có gì bất ngờ xảy ra, căn nhà này nhất dsinh có một tầm hầm, giam giữ Tiêu Viễn Sơn cùng Tiêu Yến.
Trần Văn Sơn đi trên mái nhà, anh ta thấy ngoài cách phòng được nhiều bệ sĩ canh gác còn có 3 dãy phòng khác. Từ trên người lấy ra một vật, chính là đồ vật cũng giống với “Phi tác”.
Chỉ thấy Trần Văn Sơn ấn xuống công tắc, “Phi tác” nhanh chóng b ắn ra, khi va trạm phải tường thì trực tiếp xuyên thủng.
Trần Văn Sơn lợi dụng sự rung lắc của "Phi tác”, hắn như một con khỉ, linh hoạt mà nhảy một cái liền nhảy sang phòng khác.
Thu hồi lại “Phi tác”, trần tiểu vẫn tiếp tục dùng cách củ, liên tiếp phóng qua mấy phong khác, rồi tới được canh phòng canh gác nghiêm ngặt.
Sau khi thu hồi “Phi tác”, Trần Văn Sơn một cái nhà vệ sinh trên lầu ba cửa sổ không đóng, có khả năng mở ra là để thông gió.
Anh ta móc một chân lên sườn nhà, sau đó móc một cái móc nhỏ, nhẹ nhàng nhảy qua, đã vào tới trong phòng.
Sau khi vào phòng Trần Văn Sơn ghé vào nhà vệ sinh vừa văn nghe được. Anh có thể xác định, tầng lầu này trừ anh ta ra bên ngoài chỉ có hai người.
Anh ta rón ra rón rén đi ra khỏi nhà vệ sinh, xuống được lầu hai, lầu một truyền ra tiếng nói của Phan Hải.
“Tử Mặc! Con có phải đối với thư xảo tuệ không còn cảm tình không?” Phan Hải nhìn con trai Phan Tử Mặc của mình hỏi.
“Bố! Con biết là con không thể nuốt trôi cục tức này được. Nếu con không đi luyện võ, xảo tuệ đã sớm đã là vợ của con. Nhưng lần này con trở về, cảm nhận được Xảo tuệ đã đối với con hờ hững không còn như trước nữa.”
“Cô ấy đã là người phụ nữ của Trương Sách, còn sinh cho anh ta hai đứa nhỏ. Quá khứ khiến đã quá rồi thì nên cho nó qua đi! Hiện tại thành tựu của chúng ta cùng với Nhà họ Phan tiền tài quyền thế, nghĩ muốn bao nhiêu kiểu nữ nhân mà lại không có.” Phan Hải khuyên nhủ.
“Bố! Không được, chuyện này không thể như vậy được để cô ấy làm người phụ nữ của Nhà họ Trương. Cho dù con có không cần thư xảo tuệ này, con cũng muốn chơi cho đã. Nếu không, con không thể nuốt trội cục tức này được.”
“Con chờ ba lên làm hôi trưởng của thương hội Thành phố Vinh đi, đến lúc đó bố hứa sẽ bắt Nhà họ Trương bọn họ phải trả giá lớn. Lại lợi dụng đó mà nghĩ cách khiến Nhà họ Trương phải sụp đổ, đến lúc đó thư xảo tuệ không phải là của con sao. Bất quá, bố nói trước là Nhà họ Phan ta cũng không nên có loại đồ củ này, con có thể đem về chơi, nhưng nhất định không được cưới cô ta.”
“Yên tâm đi, Bố! Con biết thế nào là có chừng mực.”
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Phan Tử Mặc nhìn Phan Hải hỏi: “Bố, nhà của chúng ta có khách quý sao, người này là ai, mà lại khiến ba sợ thành như vậy nhỉ.”
“Anh ta là quý nhân của Nhà họ Phan, nếu không có người này, liền không có Nhà họ Phan ta bây giờ. Phải rồi, con cũng từng đối đầu với anh ta, võ của anh ta hơn con mấy bậc. Tại vì sao, con còn không phục?”
"Con không phải là không phục, chỉ là người này thân thủ lợi hại như vậy, võ thần bảng thượng xếp hạng nhất định rất cao.”
“Bố nói cho con biết, nhưng con không được nói cho bất kì ai biết nữa.” Phan Hải nhìn con trai Phan Tử Mặc dặn dò nói.
“Yên tâm đi, Bố! Con sẽ không nói.”
Phan Hải gật gật đầu, nói: “Anh ta là võ thần bảng trời cao bảng xếp hạng thứ năm Đao Tu La.”
“Cái gì? Thiên bảng xếp hạng thứ năm!”
Phan Tử Mặc thật là bị doạn đến kinh người.
Trừ bỏ “Thần bảng”, Thiên bảng xếp hạng top 10 người, cơ hồ đều là tồn tại vô địch. Chính mình trong nhà tuy rằng có tiền có thế, nhưng Thành phố Vinh cũng bất quá là cái nhị tuyến thành thị mà thôi.
Phan Tử Mặc thật sự không nghĩ ra được, Đao Tu La trong nhà mình là đang làm cái gì.
“Bố! Ngươi có phải hay không còn có cái gì bí mật không nói cho ta biết, lại bảo trong nhà phải tắng cường thêm vệ sĩ canh gác, lại bảo con ở nhà canh chừng. Có phải hay không có người sẽ gây bất lợi cho Nhà họ Phan của chúng ta?”
“Vì để ngừa một điều duy nhất, Nhà họ Phan chúng ta đang giam giữ rất một người rất quan trọng.” Nói đến nơi này, Phan Hải làm một cái “Hừ!” Thanh thủ thế nói: "Con chỉ cần biết như vậy được rồi, một vạn lần đừng nên muốn biết là đang giam giữ người nào hay ở đâu, cũng không cần hỏi đến những việc này. Chờ có được cơ hội thích hợp, bố sẽ đem bí mật của Nhà họ Phan chúng tađều nói cho con biết.”
Phan Tử Mặc nghe xong lời Phan Hải nói, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc.
Phan Tử Mặc không nghĩ tới, mới chỉ rời nhà vài năm, trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện đến như vậy.
Trần Văn Sơn ở trên lầu, nghe được cuộc nói chuyện của hai người PHan Tủe Mặc va Phan Hải rất rõ ràng.
Vừa nghe có người bị giam giữ ở Nhà họ Phan, Trần Văn Sơn trong lòng mừng thầm. Xem ra, điều chính mình cùng Triệu Hùng phỏng đoán quả nhiên không sai, người bị giam giữ ở Nhà họ Phan nhất định là Tiêu Viễn Sơn.
Đúng lúc này, trên lầu truyền ra một tiếng hét sợ hã của một cô gái.
“A! Anh là ai?” Cô gái trên lầu chỉ tay vào Trần Văn Sơn quát hỏi nói.
Trần Văn Sơn quá chuyên chú với việc nghe Phan Hải cùng Phan Tử Mặc nói chuyện phiếm, đến nỗi trêm lầu có người đi xuống cũng không chú ý.
Trần Văn Sơn thấy sự việc đã bị bại lộ, trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai.
Đương nhiên Phan Tử Mặc thấy rõ trước mắt người là Trần Văn Sơn, không khỏi đại kinh thất sắc, bật thốt lên kinh hô: “Là cậu?”
Nếu, Phan Tử Mặc không biết thân phận thật sự của Trần Văn Sơn, có lẽ anh ta còn không e ngại Trần Văn Sơn. Nhưng chính Phan Hải nói cho ạn ta biết, Trần Văn Sơn là “Thiên bảng” thượng xếp hạng thứ chín, lá liễu phi đao không trật một phát, một tay phi đao tuyệt kỹ Trần Văn Sơn.
Phan tử thật sự sợ hãi!
Nhưng anh ta dù sao cũng là người tập võ, thực mau sẽ thống chế được cảm xúc, đem bố của mình Phan Hải bảo vệ phía sau.
Phan Hải cao giọng hô: ”Sao cậu lại đây!"
Trong lúc nhất thời, ngoài cửa truyền đến một tràn dày đặc tiếng bước chân.
Trần Văn Sơn trực tiếp hướng Phan Tử Mặc mà ra tay, nếu trì hoãn đi xuống, sẽ đem sắp thắng thành bại. Nếu làm cho Đao Tu La đem Tiêu Viễn Sơn rời đi ra khỏi Nhà họ Phan, chỉ sợ không còn cơ hội tốt nào có thể cứu Tiêu Viễn Sơn nữa.
Hưu!
Tam bính phi đao, trình “Phẩm” tự hình, hướng Phan Tử Mặc đánh úp lại trước ngực.
Phan Tử Mặc đại kinh thất sắc, ôm Phan Hải lằn trên mắt đất vài vòng, mới có thể tránh được tiểu phi đảo của Trần Tiêu Giao
Nếu không có Phan Hải, Phan Tử Mặc còn có thể cùng Trần Văn Sơn đánh mấy chiêu. Nhưng bởi vì muốn bảo vệ Phan Hải, Phan Tử Mặc đối với Trần Văn Sơn, chỉ có thể chống đỡ chứ không hề có sức phản kháng.
Không đợi Phan Tử Mặc từ trên mặt đất đứng lên, một thanh phi đao lặng yên không một tiếng động lại lần nữa phóng tới.
Phan Tử Mặc thân thể tốt quay thêm một vòng, đột nhiên cảm giác cánh tay phải truyền đến một trận đâu đớn, đương nhiên là đã trúng phải phi đao.
Phan Hải vừa mới từ trên mặt đất bò dậy, một Văn Sơn sắ bén đã để ở yết hầu của ông ta.
“Đừng nhúc nhích! Nếu không, tôi hiện tại liền giết ông.”
Phan Tử Mặc thấy bố bị Trần Văn Sơn bắt cóc, mắt lộ ra kinh sắc mà nói: “Trần Văn Sơn, cậu mau thả bố bố ra! Nếu không, hôm nay chắc chắn tôi sẽ băm cậu thành trăm mảnh.”
Trần Văn Sơn khinh thường mà nói: “Chỉ bằng những người ở ngoài thôi sao, mà Nhà họ Phan các người muốn xử được tôi, cậu cho rằng có thể sao?”
Phan Tử Mặc biết, liền tính tập kết Nhà họ Phan. Muốn gây thương tổn cho Trần Văn Sơn thật không dễ dàng, nhưng nếu để cho Trần Tiêu Đao sống, chính là một sơ xuất. Huống chi, Phan Hải đang nằm trong tay Trần Văn Sơn.
“Cậu rốt cuộc là muốn thế nào?” Phan Tử Mặc đối Trần Văn Sơn hỏi.
Trần Văn Sơn đem mũi đao đặt vào cỗ Phan Hải ấn ấn, một tia máu tươi chảy xuống dưới.
“Mau bảo bọn họ lui hết ra ngoài, bảo bố cậu mở mật thất ra, mau đem Tiêu Viễn Sơn mà thả ra. Nếu không, thôi một đao đi xuống, bố cậu lập tức liền mất mạng.”
Phan Hải chỉ là một cái thương nhân, nơi nào trải qua loại này.
Không có người không sợ chết, ông ta sợ tới mức thân thể thẳng run, giảo biện nói: “Trần tiên sinh tha mạng, ta Nhà họ Phan không có mật khấu gì cả, càng không biết cái gì Tiêu Viễn Sơn?”
Trần tiên sinh ở Phan Hải trên cổ nhẹ nhàng một đưa, một cổ lạnh lẽo thẳng thấu đi lên.
Phan Hải cho rằng chính mình bị mạt cổ.
“Còn cùng tôi giả vờ hồ đồ. Khi ông và con trai ông nói chuyêm, tôi đểu đac nghe cản rỗi. Đúng rồi, ômg khả năng không biết tên Tiêu Viễn Sơn, chính là cái tên Thiết Sơn kia."
Phan Tử Mặc thấy nếu không giao ra Tiêu Viễn Sơn, Trần Văn Sơn nhất định sẽ giết bố anh ta Phan Hải. Mở miệng nói: “Bố, người thả Tiêu Viễn Sơn đi? Chúng ta Nhà họ Phan không đáng vì người khác bán mạng.” Nói xong, đi tới cửa, chạy tói mọi người quát: “Các người đều ở bên ngoài, không được tiến vào!”
Phan Hải thấy đại thế đã mất, bảo con trai Phan Tử Mặc chuyển động con kì lân trên bàn bát tiên thượng. Hướng quẹo trái động ba lần, liền nghe mặt đất truyền đến một trận “Cán cán!......” Gạch tự động tách ra, lộ ra một đường đi xuống mật đạo.