Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 732: Đừng ép tôi động tới vợ cậu!




Triệu Hùng thấy Đao Tu La từ “Duyên tháp” đi ra.

Đao Tu La có mặt tại đây, Triệu Hùng đã đoán trước được. Cho nên, trên mặt cũng không có vẻ gì mà kinh ngạc, mà lại rất bình tĩnh.

Đao Tu La thấy Triệu Hùng vẫn giữ được bình tĩnh, trong lòng có vài phần bái phục Triệu Hùng.

“Triệu Hùng, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi!” Đao Tu La nhìn Triệu Hùng cười lạnh nói.

Triệu Hùng nhìn chằm chằm Đao Tu La, nói: “Ông rốt cuộc là ai, vì sao không dám để lộ mặt thật của mình?”

“Cái này không quan trọng, quan trọng là cậu sắp phải chết trong tay tôi rồi. Đối với người chết, biết nhiều như vậy căn bản cũng vô dụng mà thôi, không phải sao?”

“Tiêu Yến đâu?” Triệu Hùng nhìn Đao Tu La hỏi.

Đao Tu La vẻ mặt đầy vẻ đắc ý, nhìn Triệu Hùng nói: “Cậu thật sự ngốc đến đáng yêu! Cậu nghĩ tôi sao lại có thể đem Tiêu Yến giao cho cậu được chứ. Nha đầu này còn giá trị để lợi dụng, đem năm gia thế lớn cùng cậu ra đây. Tôi thật ra xém nữa đã quên, nhẫn của Nhà họ Triệu cùng Nhà họ Tần đều ở trên người cậu, mau đem nhẫn giao ra đây, tôi có thể tha cho cái mạng của cậu."

Triệu Hùng nghe xong sắc mặt trở nên kinh hãi, sao cũng không nghĩ tới Đao Tu La sao lại biết nhẫn của Nhà họ Triệu và nhẫn của Nhà họ Tần đều do cậu giữ.

Anh giả vờ không biết ông ta đang nói gì nói: "Ông là đang nói cái gì, tôi nghe thật sự không hiểu. Bất quá, ông muốn nhẫn, mặc kệ là nhẫn hoàng kim, hay là nhẫn kim cương, cái rương này có một ngàn vạn, ông muốn có bao nhiêu cái nhẫn, đều có thể chính mình mua được.”

“Hừ! Cậu đừng kiểu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt chứ.” Đao Tu La ánh mắt toát ra sự giận dữ và hung ác.

Triệu Hùng cũng không trông cậy vào ai khác, chính mình một mình một người đến đậy, có thể Tiêu Yến cứu ra. Mục đích của anh, chính là kéo dài thời gian, cho Trần Văn Sơn có được cơ hộ để cứu người.

Trước mắt đây, anh gặp được cao thủ đánh đàn, chính là người Đao Tu La này. Cho nên, giữ châm Đao Tu La. Trần Văn Sơn cùng Nông Tuyền, mới có đủ thời gian để cứu người.

“Đao Tu La, ông thật sự làm tôi quá thất vọng, tôi đã rất tin ông nên mới tới đây. Nhưng giờ ông làm tôi đem tiền tới giao dịch, kết quả ông lại không mang Tiêu Yến tiến đến. Ông cảm thấy tôi và ông còn có thể nói chuyện được sao?”

“Cậu không có lựa chọn nào khác, bởi vì Tiêu Yến đang nằm trong tay của tôi.” Đao Tu La nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: “Người khác không biết rõ về Triệu Hùng cậu, nhưng tôi Đao Tu La lại đối với cậu hiểu rất rõ nha. Nếu, cậu không giao ra nhẫn của Nhà họ Triệu cùng Nhà họ Tần, tôi trước tiên sẽ bắt cậu lại, sau đó lại dùng cậu để c**ng b*c vợ của cậu. Đến lúc đó, sự việc có thể không còn đơn giản như vậy. Vợ của cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, lại mê người, tôi sẽ làm đủ trò trước mặt cậu, biểu diễn cho cậu xem một bộ phim kích thịch. Cũng không tin tới đó cậu không ngoan ngoãn đem giao nhẫn ra cho tôi. Cho nên, đừng ép tôi phải động vợ của cậu.”

Triệu Hùng không nghĩ tới Đao Tu La có thể làm như vậy, như thế quá đê tiện và vô liêm sỉ!

Triệu Hùng nhìn chằm chằm Đao Tu La nói: “Ông như thế nào cũng được coi như là nhận vật võ thần bảng thượng thành danh, sao lại có thể nghĩ ra và làm thủ đoạn dơ bẩn nayf được chứ.”

Đao Tu La cười ha ha lên, nói: “Tùy cậu có nói như thế nào, tôi chỉ vì một lí do, vì để có thể đạt được mục đích tôi sẽ không từ thủ đoạn nào. Nghe nói năm gia thế lớn cái người đang bảo vệ kho báu Thẩm Vạn Tam đã mấy trăm năm rồi, các ngươi năm gia tộc lớn các người cũng chết không ít người. Bất quá, các người thật đúng là kiên cường nha, cư nhiên có thể sống tới ngày nay. Cho nên, cậu hãy ngoan ngoãn đem nhẫn mà giao ra đây, đừng ép tôi phải dùng vũ lực với cậu.”

Triệu Hùng đem rương tiền giơ cao qua đỉnh đầu, nói: “Ông đừng tới đây, nếu như ông  lại đây, tôi liền đem tiền ném xuống dưới!”

“Phía dưới chỉ là một cái khe suối, cậu ném xuống dưới đó, tôi vẫn có thể tìm thấy được. Huống chi, Thẩm tam vạn kia mới là bảo vật của một đất nước giàu có. Này một ngàn vạn, tôi còn không xem trong mắt.” Đao Tu La chậm rãi tiến tới gần Triệu Hùng  nói: “Đừng giãy giụa, tôi biết cậu đã mất đi sức lực, gờ đây phế vật và cậu đều giống nhau. Mà cho dù cậu có sức lực đi nữa, thì cậu cũng không phải đối thủ của tôi.”

Triệu Hùng lùi về phía sau mấy bước chân, một bàn tay của anh đã đặt ở thắt lưng thắt lưng Rồng Lân.

Đối phó với cao thủ Đao Tu La như vậy, anh liền tính phóng “Phích Lịch Châu”, cũng chưa chắc có thể bảo đảm bách phát bách trúng. Cho nên, trong lúc này, Triệu Hùng ở long đầu tạp khấu trang bị chính là bom khói.

“Cậu chạy không thoát được đâu!” Đao Tu La chân vừa động, cả người đã hướng Triệu Hùng mà nhào tới.

Chỉ thấy Triệu Hùng dùng ra “Cuồng long bộ pháp” dungc từ “Tránh” cùng từ  “Lóe” vừa vặn thoát khỏi phạm vi tấn công của Đao Tu La.

Đao Tu La mắt lộ ra kinh dị, không nghĩ tới Triệu Hùng sẽ tránh được chiêu tấn công của mình.

Nếu không có chuyện nàu với Triệu Hùng có lẽ đã cùng Nông Tuyền còn có tàn kiếm hồ, Trần Văn Sơn bàn bạc với nhau. Anh cũng không có mười phần nắm chắc, có thể tránh đòn công kích của Đao Tu La.

Lần trước cùng Trần Văn Sơn bàn luận, làm Triệu Hùng tin tưởng hơn rất nhiều..

Đao Tu La lại lần nữa hướng Triệu Hùng chộp tới, Triệu Hùng một xoay “Vòng”, trực tiếp di chuyển ra phía sau Đao Tu La.

Sau đó, cầm rương tiền lên, nhanh chân liền bỏ chạy.

Nếu lần đầu là may mắn, Triệu Hùng lần thứ hai có thể tránh sự tấn công của Đao Tu La, liền không đơn giản như vậy.

Đao Tu La mặt lộ vẻ kinh ngạc, Triệu Hùng là cái người đã mất đi sức lực. Loại này quá quỷ dị, nếu làm anh ta khôi phục lại sức lực, đối với ông ta là một uy hiếp rất lớn. Tuy rằng, người áo đen liên tiếp nhắc nhở ông ta bảo ông ta đừng đụng tới Triệu Hùng. Nhưng vì thù hận cá nhân ông ta liền muốn gi3t chết Triệu Hùng, muốn gi3t chết cho hả dạ.

Hiện giờ, cơ hội ngàn năm có môt. Đao Tu La đương nhiên muốn giết Triệu Hùng cho hả dạ.

Triệu Hùng toàn lực từ “Duyên tháp” chạy xuống dưới.

May mắn, anh mỗi ngày đều có rèn luyện. Tuy rằng không có sức lực chống đỡ, nhưng so với người bình thường tốc độ chạy như vậy quá nhanh.

Triệu Hùng tuy nhanh, nhưng làm sao có thể nhanh hơn được Đao Tu La trên Võ Thần Bảng.

Triệu Hùng thấy Đao Tu La đuổi theo xuống dưới,  vừa lúc đó có một đoàn người già nói nói cười cười đi tới.

Lúc này, Triệu Hùng cũng bất chấp tất cả. Đến cuối cùng, annh sẽ không dùng thắt lưng Rồng Lân. Nếu dùng quá một lần, lần sau Đao Tu La liền sẽ đề phòng anh.

Khi anh chạy đến đoàn người lớn tuổi, đột nhiên đem rương tiền mở ra. Một số lượng lớm đô la, theo gió mà bay xuống dưới.

Đoàn người lớn tuổi là thường tới công viên nhảy nhót. Thấy một người mở ra  rương tiền, đột nhiên bay ra một số lượng tiền lớnt, hơn nữa là đô la, sôi nổi khom lưng trên mặt đất nhặt lên tiền mặt.

Một ít ông lão vẫn là không tồi, nhặt lên trên mặt đất tiền, chuẩn bị giao cho người mất của. Nhưng lúc này, Triệu Hùng nào còn có bóng dáng, sớm chạy trốn thật xa.

Đao Tu La thấy đường bị này đó đám người lớn tuổi đó bao kín mít, ông ta căn bản không thể đi qua được. Không có biện pháp, chỉ thấy ông ta nhún nhảy mấy cái, mũi chân dẫm lên phía sau lưng của mấy người,  thả người xuyên qua đám người lớn tuổi.

Một ít người lớn tổi bị giẫm lên người liền đứng dậy, chỉ vào Đao Tu La mắng: “Thằng bố gì này không có đạo đức. Ai da! Cái eo già của tôi.”

Này đó ông lão đem tiền  toàn bộ rơi dưới đát mặt toàn bộ nhặc lên, ếm kỹ một chút, cư nhiên có một trăm năm mươi vạn Mỹ kim, tương đương mười tỷ đồng. 

Trong thời gian ngắn nhặt được nhiều tiền như vậy, thật khiến cho ômg cụ không khỏi xấu hổ, Không biết nên làm cái gì bây giờ?

Có người kiến nghị nói “Chia đi!”, Có người kiến nghị nói “Vẫn là giao cho cảnh sát tới xử lý!”. Trong lúc nhất thời tranh luận không thôi, vài cá nhân thế nhưng sồn lên.

Triệu Hùng dùng hết sức để chạy, rốt cuộc chạy trốn tới chỗ dừng xe địa phương.

Chỉ cần anh có thể lái xe, Triệu Hùng có thể tự tin, liền tính dù có  hai  tên Đao Tu La cũng đuổi không kịp anh.

Làm Đao Tu La bực mình, cứ như là một con vịt nấu chín vây, này đem anh đến khí chết khiếp. Chui vào một chiếc Bentley, Triệu Hùng khai chạy băng băng đường G đuổi theo.

Triệu Hùng cố tình không có đem xe lái quá nhanh, trước sau cùng Đao Tu La vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Anh làm như vậy, đơn giản là vì để Trần Văn Sơn tranh thủ thời gian cứu người.

Hai chiếc xe một trước một sau, bắt đầu ở Thành phố Vinh điên cuồng mà rượt đuổi.

Trần Văn Sơn bởi vì là muốn tìm hiểu guyên nhân, anh so Nông Tuyền trước một bước tìm được Ngô Tranh.

Tìm được Ngô Tranh, trên người Ngô Tranh vết thương đã chồng chất. Xoay quanh anh có ba người, mỗi người thực lực cùng Ngô Tranh sàn sàn như nhau.

Ngô Tranh có thể kiên trì lâu như vậy, hoàn toàn dựa vào cầu sinh. Nếu không, nếu không ba người rơi vào tay bọn họ chắt luôn.

Mặt khác ba người họ vừa thấy Trần Văn Sơn tới, sợ tới mức xoay người liền bỏ chạy. Kết quả có hai người trong số họ  trúng phi tiêu của rần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn thấy Ngô Tranh bị thương nghiêm trọng, liền dừng lại không đi truy sát người tên  Ngô Tranh.

Ngô Tranh không hổ là hán tử, toàn thân trên dưới sớm đã bị máu tươi sũng nước, cùng với  máu gười giống nhau.

Trần Văn Sơn nhìnNgô Tranh hỏi: “Ngô Tranh, anh thế nào?”

“Không...... Không có việc gì!”

Ngô Tranh chống đỡ chô đến khi có người đến giúp đỡ, tinh thần cùng thể lực sớm đã tiêu hao quá mức, theo sau ngã xuốngtromg lòng  Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn tìm tòi hơi thở của Ngô Tranh, anh ta chỉ là mất máu quá nhiều hôn mê bất tỉnh. Lập tức gọi 120, vài phút lúc sau, nhân viên y tế 120 đã đến nơi. 

Trần Văn Sơn giao Ngô Tranh cho nhân viên y tế sau, lái xe nhanh chóng hướng Nhà họ Phan chạy tới.