Sau khi Triệu Hùng đưa Trọng Ảnh đi khỏi, Trần Văn Sơn liền đi theo sau.
Ba người đứng trong một túp lều sau vườn, Trọng Ảnh nhìn thấy vẻ mặt Triệu Hùng có vẻ nghiêm trọng, nhíu chặt mày mà hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, làm sao vậy?"
Triệu Hùng liền nói thẳng mà nỏi Trọng Ảnh: "Trọng Ảnh, anh biết bao nhiêu về chuyện của An Như?"
"Lời này của cậu là có ý gì?" Trọng Ảnh hỏi.
Triệu Hùng nói: "Từ lần trước sau khi tôi gặp An Như, liền cảm thấy xuất thân của cô ấy là từ nhà giàu có. Cho nên tôi bảo Văn Sơn âm thầm điều tra xem gia thế của An Như. Cô ấy là người của tỉnh Sơn Lâm, bố là người kinh doanh ở tỉnh Sơn Lâm. Nhà họ An vì xảy ra chút chuyện trong làm ăn, nên gả an Như cho con trai Nhiếp Xuân của nhà giàu nhất Sơn Lâm, muốn gây quan hệ với nhà giàu, để giúp sự nghiệp trong nhà vượt qua được cơn nguy hiểm. Chỉ tiếng, con trai của Nhiếp Vĩnh Nguyên, Nhiếp Xuân lại là một người teo não, ngu si đần độn, AN Như là đào hôn chạy khỏi nhà họ Nhiếp!"
Trọng Ảnh trầm ngâm hồi lâu, vô thức mà nắm chặt tay kêu răng rắc.
Anh ta nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, chuyện này cứ dừng ở đây đi! Tôi biết là các người muốn tốt cho tôi, nhưng tôi không muốn các người điều tra về An Như nữa. Tôi muốn cho cô ấy một hôn lễ hoàn hảo! Vì vậy, không muốn để cho bất kỳ ai làm phiền cô ấy, cũng không muốn cô ấy liên quan đến bất kỳ ai."
"Nhưng mà, người của nhà họ Nhiếp và nhà họ An dã đi về phía bắt tìm kiếm rồi. Mặc dù anh và An Như sống ẩn dật ở đây, nhưng vẫn có nguy cơ sẽ bị bại lộ." Triệu Hùng lo lắng mà nói.
"Không đâu, bình thường đều là tôi ra ngoài giải quyết mọi chuyện, kể cả mua thức ăn, An Như chưa bao giờ ra khỏi cửa, những người đó sẽ không tìm đến cửa dễ dàng vậy đâu."
Triệu Hùng hỏi Trọng Ảnh: "Vậy lỡ như mà nhà họ Nhiếp và nhà họ An tìm đến cửa thì phải làm sao?"
Ánh mắt Trọng Ảnh toát ra một tia lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "An Như là của tôi, đừng hòng ai cướp cô ấy ra khỏi tay tôi. Được rồi! Hy vọng chuyện này chỉ đến đây thôi, chúng ta vào trong uống rượu đi."
Triệu Hùng nhìn thấy Trọng Ảnh không muốn nói về chuyện của An Như, liền cùng Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh quay về phòng.
Sau khi quay về, Triệu Hùng thấy tâm trạng của Trọng Ảnh có chút sa sút. Sau khi uống hai ly rượu, liền mượn cớ nói có chuyện, rời khỏi mọi người.
Nông Tuyền còn chưa uống được gì, cậu ấy nhìn thấy Triệu Hùng gấp gáp muốn đi, lúc ra ngoài còn oán giận mà nói: "Cậu chủ, anh nói hôm nay không có việc gì mà?"
"Vừa mới có chuyện!" Triệu Hùng vừa đi, vừa trả lời.
Nông Tuyền khó hiểu mà hỏi: "Nhưng tôi và Tàn Kiếm thì không có việc gì mà! Sao anh lại không để cho bọn tôi uống rượu với Trọng Ảnh chứ?"
"Hôm khác uống tiếp đi! Hôm nay không tiện."
"Sao lại không tiện?" Nông Tuyền ngờ nghệch mà hỏi.
Triệu Hùng mất kiên nhẫn mà nói một câu: "Đừng hỏi nữa, cậu đi chuẩn bị đồ xuất phát đi. Lần này chúng ta đi thành phố Vinh, có thể mấy chút thời gian đấy."
Nông Tuyền thấy sắc mặt Triệu Hùng có chút không thích hợp lắm, không dám hỏi thêm.
Trên đường quay về, Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh nói với Trọng Ảnh chuyện An Như chưa?"
"Nói rồi!" Triệu Hùng trả lời.
"Anh ấy nói thế nào?"
"Trọng Ảnh rất cố chấp, không cho bọn anh điều tra tiếp An Như nữa. Nói muốn ở bên An Như vĩnh tiễn. Cho dù là nhà họ An và nhà họ Nhiếp có đến cửa, anh ấy cũng không lùi bước."
Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe thấy lời của Triệu Hùng, không khỏi nhíu chặt mày.
Cô thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng An Như không bị nhà họ An và nhà họ Nhiếp tìm thấy. Nếu không thì chuyện này phiền phức rồi.
Lúc này, điện thoại Triệu Hùng vang lên.
Anh nhìn thấy là Hoa Di gọi đến, sau khi mở loa ngoài, vừa lái xe, vừa hỏi bác sĩ Di: "Bác sĩ Di, có chuyện gì sao?"
"Triệu Hùng, anh có rảnh không? Tôi có chuyện tìm anh." Hoa Di hỏi.
"Rảnh, tầm mười phút nữa tôi sẽ đến phòng khám của cô."
"Không vội! Anh cứ lái xe trước đi, tôi cúp đây." Hoa Di nghe thấy Triệu Hùng đang lái xe, dặn dò Triệu Hùng.
Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, bác sĩ Di tìm anh, chúng ta đi đến phòng khám của bác sĩ Di trước rồi về nhà sau."
"Ừm, không gấp! Anh cứ lái từ từ."
Triệu Hùng đắc ý mà cười nói với vợ Lý Thanh Tịnh: "Em ngồi xe anh còn sợ à? Anh nói với em, anh đã tham gia rất nhiều cuộc đua xe rồi đấy. Giờ trong danh sách đua xe của thế giới, tên anh tối thiểu phải đứng trong top năm."
"Xì! Lái xe nhanh thì có tác dụng gì chứ, quan trọng nhất là phải an toàn."
Triệu Hùng cố ý muốn dọa cô vợ Lý Thanh Tịnh, đạp mạnh chân ga.
Chỗ này là khu vực nội thành, tốc độ vừa hiển thị đến gần trăm mét, là đã rất nhanh rồi.
Lý Thanh Tịnh sợ đến mức nắm chặt tay ghế, mặt tái nhợt mà nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh làm gì thế?"
Vừa nói xong, chỉ thấy Triệu Hùng quay đầu tại một chỗ rẽ. Vòng thành một đường hình chữ U, chiếc xe vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp.
Triệu Hùng nhìn thấy đoạn đường phái trước, có rất ít xe qua lại. Bắt đầu tăng tốc, điêu cuồng mà đua một trận. Từng chiếc xe không ngừng bị vượt qua, cuối cùng đến chỗ có xe cộ dày đặc, liền hạ tốc độ xuống.
Lý Thanh Tịnh vỗ vỗ lên ngực mình, hoảng sợ mà tức giận nói với Triệu Hùng: "Tên nhóc này anh muốn chết à? Em còn chưa sống đủ đâu, lái nhanh thư thế làm cái gì hả?"
Triệu Hùng đắc ý mà nói: "Thanh Tịnh, em không cảm thấy vừa nãy đua xe rất k1ch thích sao?"
"K1ch thích làm cái gì, không phải em nói với anh rồi sao. Lái xe quan trọng là an toàn, an toàn đấy hiểu không?"
Lý Thanh Tịnh nói xong, liền nghe thấy tiếng xe cảnh sát vang lên từ phía sau.
Lý Thanh Tịnh quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo họ.
Triệu Hùng lớn tiếng nói "Hỏng bét!", hôm nay anh uống rượu, nếu như bị bắt thì sẽ là chuyện rất phiền phức.
"Chiếc xe biển số 68888 phía trước, mau dừng sang bên cạnh!"
Lý Thanh Tịnh oán giận mà nói với Triệu Hùng: "Anh cứ khoe khoang vào, nếu như bị cảnh sát bắt được, anh cứ đợi ngồi tù đi!"
Với bản lĩnh của Triệu Hùng, anh chỉ cần chạy xe lên chỗ người đi bộ, là đủ để tránh được xe cảnh sát rồi. Nhưng nếu anh làm như vậy, có khả năng sẽ làm người vô tội bị thương, liền tạo thành ảnh hưởng xấu. Hết cách, Triệu Hùng đành đỗ xe lại bên đường.
Kết quả là, Triệu Hùng vì uống rượu và vượt quá tốc độ, bị dẫn đến cục cảnh sát.
Trong cục cảnh sát, Lý Thanh Tịnh trêu ghẹo Triệu Hùng: "Không phải là kỹ năng lái xe của anh rất tốt sao? Giờ thì có khoe khoang được nữa không?"
Triệu Hùng xấu hổ mà cười hai tiếng, nắm chặt lấy tay cô vợ Lý Thanh Tịnh mà nói: "Thanh Tịnh à, anh là muốn em cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt với tốc độ cao! Em không cảm thấy vừa nãy rất lãng mạn sao?"
"Em bị anh dọa cho sợ chết khiếp, còn lãng mạn gì nữa." Lý Thanh Tịnh ôm lấy cánh tay, đan chéo trước ngực, nói với Triệu Hùng: "Anh gọi điện cho Hồ Dân chưa?"
"Gọi rồi, chắc đến rồi!"
Không đến năm phút sau, Hồ Dân đã đưa luật sư đến. Nộp tiền phạt, bảo lãnh Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ra khỏi cục cảnh sát.
Sau khi Triệu Hùng đuổi Hồ Dân đi, Lý Thanh Tịnh chủ động ngồi lên vị trí lái xe, ghét bỏ mà nói với Triệu Hùng: "Thần xe, sau này anh uống rượu thì bớt lái xe đi, ngồi lên ghế phó lái đi!"
Triệu Hùng xấu hổ mà cười, vốn định giả ngầu trước mặt vợ, kết quả lại hỏng hết rồi!
Đến phòng khám của bác sĩ Di, đã cách thời gian hẹn là một tiếng đồng hồ rồi.
Triệu Hùng áy náy mà nói với Hoa Di: "Bác sĩ Di, ngại quá đến muốn rồi!"
"Không sao, cũng không phải là chuyện gấp gì. Thanh Tịnh, hôm nay cô được nghỉ à?" Hoa Di chào hỏi với Lý Thanh Tịnh.
"Ừm, được nghỉ!" Lý Thanh Tịnh cười dịu dàng, tố cáo với Hoa Di: "Bác sĩ Di, cô không biết chứ, chúng tôi mới đi ra khỏi cục cảnh sát đấy."
"Cục cảnh sát? Các người bị sao vậy?" Hoa Di nhíu chặt mày mà hỏi.
Vì thế, Lý Thanh Tịnh nói với Hoa Di về chuyện Triệu Hùng đua xe, uống rượu lái xe bị cảnh sát bắt được, phải nộp một khoản tiền phạt lớn, mới được bảo lãnh ra.
Sau khi Hoa Di nghe thấy liền cười cười, nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh à, kỹ năng lái xe của Triệu Hùng tốt thật đấy! Trước đây tôi đã từng ngồi xe cậu ấy. Cậu ấy muốn thể hiện tài năng, chắc là muốn tạo bất ngờ cho cô. Chỉ cần người không có chuyện gì là được rồi."
Lý Thanh Tịnh nghe thấy lời của Hoa Di, nhất thời trở nên trầm mặc, cũng không trách cứ gì Triệu Hùng nữa.
Đúng như Hoa Di nói, mặc dù lúc Triệu Hùng đua xe, đúng là có chút muốn tỏ vẻ đẹp trai. Nhưng vẫn là muốn tạo bất ngờ cho mình nhiều hơn.