Vào buổi tối, Triệu Hùng nói với vợ về chuyện của vợ Trọng Ảnh, An Như.
Lý Thanh Tịnh nghe xong, thắc mắc với Triệu Hùng: "Không phải Trọng Ảnh và An Như còn chưa kết hôn sao?"
"Chưa, nhưng mà định cuối năm kết hôn."
"Vậy thì trên danh nghĩa vẫn chưa phải là vợ của Trọng Ảnh mà!"
"Nhưng mà trong lòng Trọng Ảnh, sớm đã xem An Như là vợ rồi."
Lý Thanh Tịnh nhíu chặt mày, nói: "Nếu như mà An Như chưa có kết hôn thì cũng bỏ đi. Nếu như kết hôn rồi, hoặc là đã đăng ký kết hôn với con trai nhà giàu kia rồi. Trọng Ảnh lại kết hôn với An Như, này là phạm tội trùng hôn rồi. Về tình về lý, anh ta cũng không thể làm vậy được."
"Thanh Tịnh, vậy em đành để cho An Như quay về sao?"
Lý Thanh Tịnh nói: "An Như phải vất vả lắm mới trốn được, còn đưa cô ấy về làm cái gì. Em chỉ là nói, chuyện này phải để cho Văn Sơn điều tra. Sau đó giúp Trọng Ảnh nghĩ đối sách. Trọng Ảnh lại một lòng một dạ với An Như, cũng không biết người ta có ý gì với Trọng Ảnh hay không?"
"Chắc là có ý với Trọng Ảnh đi! Nếu như An Như không có ý gì với Trọng Ảnh, thì sẽ ở bên cạnh Trọng Ảnh hay sao?"
"Mai anh đưa em đi cùng đi! Em muốn gặp An Như này. Dù sao phụ nữ với nhau cũng dễ nói chuyện hơn." Lý Thanh Tịnh nói.
"An Như là người câm điếc, em định trao đổi với người câm điếc như thế nào?"
"Sao cơ? Cô ấy là người câm điếc?" Lý Thanh Tịnh lại càng tò mò người phụ nữ tên An Như này. Mặc dù mình không biết thủ ngữ, nhưng chắc chắn giữa phụ nữu với nhau sẽ có biện pháp để trao đổi.
Triệu Hùng nghĩ một lát, đưa vợ mình Lý Thanh Tịnh đi cũng tốt. nếu không thì, để mấy người đàn ông đi đến nhà Trọng Ảnh, chỉ có mỗi An Như là phụ nữ, thực sự rất xấu hổ.
Triệu Hùng cầm lấy điện thoại, gọi cho Tuyền Ngốc một cuộc, nói ngày mai cậu ấy và Tàn Kiếm tập hợp tại nhà Trọng Ảnh. Cũng bảo Tuyền Ngốc báo cho bốn anh em nhà họ Mã, đứng trước cửa chung cư mà đợi mình.
Tuyền Ngốc vừa nghe thấy liền vui đến phát điên!
Mấy ngày nay cậu ấy ngoại trừ việc luyện công ra, thích nhất là đến nhà Trọng Ảnh uống rượu. Ngay cả Tàn Kiếm Hồ A cũng rất thân quen với Trọng Ảnh rồi. Hai người thường xuyên mua một đống đồ nhậu, đi đến nhà Trọng Ảnh để uống rượu. Uống đến lúc nào thỏa thích thì mới bàn bạc việc luyện công với nhau.
Triệu Hùng không nói cho cô vợ Lý Thanh Tịnh, chuyện mà cô em vợ Lý Diệu Linh đang lén lút bán hàng trên mạng. Nếu Lý Diệu Linh đã không muốn để cho mọi người trong nhà biết cô ấy đang làm chuyện này, thì cứ để tùy ý cô ấy đi.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Hùng đã dậy từ sớm, đưa bốn anh em nhà họ Mã đi siêu thị mua đồ.
Bốn anh em nhà họ Mã, người nào cũng cao to, chiều cao trên một mét chín. Triệu Hùng đưa bốn anh em nhà họ Mã quả nhiên là uy phong lẫm liệt, tỉ lệ ngoái đầu lại nhìn là một trăm phần trăm, khí thế thực sự rất mạnh!
Triệu Hùng thực sự rất vừa lòng với loại hiệu quả này.
Bốn nhà anh em nhà họ Mã là anh nhóm bốn người đầu tiên anh chiêu mộ từ "Bảng võ thần" về. Sức chiến đấu của bốn người đều là tu vi tầm hạng ba trăm trên "Đắc bang". Nhưng hợp sức lại với nhau, cũng không kém một Tuyền Ngốc. Vì vậy, Triệu Hùng đưa bốn anh em nhà họ Mã ra ngoài, không hề lo lắng về vấn đề an toàn của bản thân.
Triệu Hùng chỉ cần chi tiền, còn lại bốn anh em nhà họ Mã mỗi người xách một đống bao lớn bao nhỏ. Chút đồ trên tay, cũng không là gì đối với bốn anh em nhà họ Mã.
Sau khi về đến nhà, thư ký bên người Lý Thanh Tịnh, Đặng Gia Hân cũng đến rồi. Mấy người lái hai chiếc xe đi, trên đường đón Trần Văn Sơn, cùng đến nhà của Trọng Ảnh.
Vừa mới vào sân, đã thấy hai con chó đen đứng trước cửa nhà Trọng Ảnh, liên tục kêu gâu gâu.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đi lên đầu, Triệu Hùng dặn dò vợ Lý Thanh Tịnh là trong nhà Trọng Ảnh có chó, làm cho Lý Thanh Tịnh sợ đến giật mình.
Lúc này liền nghe thấy một tiếng còi vang lên, hai con chó liền yên tĩnh lại.
Trọng Ảnh đứng trước cửa, chậm rãi đi về phía Triệu Hùng. Điều làm anh ta không ngờ đến chính là, Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân cũng đến đây.
"Mấy người đến rồi!" Trọng Ảnh cười mà nói.
Lý Thanh Tịnh mỉm cười, nói với Trọng Ảnh: "Trọng Ảnh, chúng tôi không mời mà tới. Không làm phiền anh chứ?"
"Không làm phiền, không làm phiền! Bình thường trong nhà yên tĩnh quá rồi, mấy người đến có thể náo nhiệt lên một chút."
Lúc này, Tuyền Ngốc và Tàn Kiếm Hồ A còn có An Như cũng đi ra.
Tuyền Ngốc nhếch mép cười mà nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, tôi phát hiện Trọng Ảnh có một năng lực mới."
"Năng lực mới?"
Triệu Hùng nhíu chặt mày, không hiểu được ý nghĩa của năng lực mới của Trọng Ảnh mà Tuyền Ngốc nói là gì.
Tuyền Ngốc giải thích với Triệu Hùng: "Cậu chủ, anh không phát hiện Trọng Ảnh thổi còi, hai con chó kia sẽ không kêu nữa sao?"
"Này thì có gì mà lạ cơ chứ. Chó là của Trọng Ảnh, đương nhiên nghe lời Trọng Ảnh rồi."
Tuyền Ngốc đắc ý mà cười, nói: "Trọng Ảnh, cậu mau biểu diễn cho cậu chủ một chút đi!"
Trọng Ảnh cười cười, anh ta ngẩng đầu nhìn ta phía cây đại thụ đã rụng hết lá ở trước cửa. Đột nhiên trên nhanh cây có mấy con chim sẻ ríu rít.
Đột nhiên nghe thấy Trọng Ảnh bắt đầu thổi còn, từ nhẹ nhàng đến du dương lại đến véo von.
Triệu Hùng nhìn sang phía Trọng Ảnh, chỉ nhìn thấy mấy con chim sẻ trên cây kêu càng ngày càng lợi hại. Sau đó Trọng Ảnh lại thổi thêm vài tiếng còi không giống nhau nữa, rồi đưa tay phải của mình ra.
Nói cũng rất thần kỳ, mấy con chim sẻ đang ríu rít trên cây, phạch phạch mà bay vê fphias Trọng Ảnh, cuối cùng đậu trên cánh tay của Trọng Ảnh mà kêu ríu rít.
Mọi người liền lấy làm ngạc nhiên, không ngờ được Trọng Ảnh lại có năng lực này!
Trọng Ảnh động động tay một chút, mấy con chim sẻ trên tay liền đập cánh bay đi.
Từ trước đến giờ Triệu Hùng chưa từng thấy qua việc kỳ lạ như thế này.
Bình thường anh cũng thích mấy tạp chí về "Người lạ chuyện lạ", có một số người có thể kết nối được với động vật. Chẳng lẽ Trọng Ảnh cũng có loại năng lực kỳ lạ như vậy sao?"
Triệu Hùng hưng phấn mà hỏi Trọng Ảnh: "Trọng Ảnh, anh có thể kết nối được với động vậy sao?"
Trọng Ảnh khiêm tốn mà cười nói: "Biết một chút!"
"A! Anh làm như thế nào vậy, dạy tôi đi." Triệu Hùng vô cùng hứng thú với chuyện này.
Còn không đợi Trọng Ảnh đáp lại, vẻ mặt Tuyền Ngốc tràn đầy thất vọng mà nói: "Cậu chủ, anh đừng có mơ nữa. Đây là tuyệt kỹ gia truyền nhà Trọng Ảnh. Tôi và Tàn Kiếm không ai được học đâu!"
Trọng Ảnh cười cười, nói: "Các người không học được, không có nghĩa là người khác không học được. Nói không chừng, Triệu Hùng thực sự lại có thiên phú đấy. Trời lạnh, đừng đứng bên ngoài nữa, vào nhà rồi nói chuyện!"
Sau khi vào nhà, Trọng Ảnh đưa một tờ giấy sạch cho Triệu Hùng. Nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, cậu thử xem có thể thổi cái này được không."
Triệu Hùng đặt tờ giấy bên môi, thử thối xuống, giống như là nhạc cụ vậy, phát ra một tiếng vù.
Sau khi Trọng Ảnh nhìn thấy, trong ánh mắt toát ra vẻ ngạc nhiên. Anh ta lại đưa cho Lý Thanh Tịnh, Đặng Gia Hân còn có bốn anh em nhà họ Mã một người một tấm, trừ Triệu Hùng ra, ai cũng không thể thổi cho nó kêu cả.
Trọng Ảnh kích động mà nói: "Triệu Hùng, xem ra cậu có thể học được kỹ năng của tôi đấy!"
"Thật sao?" Triệu Hùng kích động mà hỏi.
Trọng Ảnh gật đầu nói: "Cậu xem, ở đây trừ tôi và cậu ra, còn ai có thể thổi kêu được nữa. Tôi dạy cho cậu phương thức thổi khí và hô hấp, cậu thử thôi cho tôi xem một cái."
Trọng Ảnh bắt đầu dạy cho Triệu Hùng phải điều chỉnh hô hấp như thế nào, khẩu hình như thế nào.
Nói cũng kỳ lạ, Triệu Hùng đối với những thứ mà Trọng Ảnh dạy cho, rất nhanh đã học được. Lại có thể dùng một tờ giấy để bên miệng mà thổi ra âm thanh "Đô, rê, mi, pha, son, la, si!".
Mọi người cũng không ngờ được, Triệu Hùng lại làm được chuyện này. Ngay cả Triệu Hùng cũng không hề ngờ được, mình lại có loại thiên phú này.
Trọng Ảnh cười nói: "Thực ra, thế giới tự nhiên rất thần kỳ. Vạn vật đều có linh hồn, chỉ cần cậu kết nối được với động vậy, chúng nó cũng sẽ đáp lại chúng ta. Lúc trước khi tôi ở một mình nhàm chán, tôi không có việc gì làm liền tập thổi còi và bắt chước tiếng kêu của đủ loại động vậy. Sau đó tôi đưa những tiếng kêu của động vật này, hòa với tiếng còi. Là có thể trao đổi một số điều đơn giản với động vật rồi."
"Trọng Ảnh, sao anh lại nghĩ đến cái này vậy?" Triệu Hùng tò mà mà hỏi.
Trọng Ảnh cười khổ nói: "Bởi vì từ nhỏ tôi đã không có bố mẹ, là do sói nuôi lớn."
"Cái gì cơ? Anh là do sói nuôi lớn sao?"
Mọi người nghe xong liền chấn động.
Loại chuyện này, thường chỉ xuất hiện trong phim truyền hình. Không ngờ được, trong đời thật lại có người được sói nuôi lớn thật.
Soi, trời sinh có Thanh Tịnh hung tàn, lại thích lấy thịt làm thức ăn.
Trọng Ảnh nói lúc đó anh ta chỉ là một đứa trẻ sơ sinh được bọc ta, không biết là bị bố mẹ hay là bị bọn buôn người vứt vào núi hoang.
Sói không chỉ không ăn anh ta, mà còn có một con sói mẹ, dùng sữa nuôi anh ta lớn! Cho nên, lúc đó Trọng Ảnh có thói quen của người hoang dã, thích nhất là ăn quả dại.
Triệu Hùng không khỏi hồi tưởng lại, lúc mình và Trọng Ảnh luyện công. Trọng Ảnh thích đưa một bịch táo đến ăn. Xem ra, là thói quen được lưu lại từ lúc đó.
Không ngờ được, cuộc đời của Trọng Ảnh lại thê thảm như vậy!