Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 696: Tương quân




Ông cụ Khổng nhớ lại Triệu Hùng đã chi hơn mười tỷ rưỡi để mua bức thư pháp chữ nôm "Lạc Ca Hành" của Trương Húc.

“Ý con là bức thư pháp chữ nôm hơn mười tỷ rưỡi đó?” Ông cụ Khổng hỏi.

Triệu Hùng gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là thư pháp chữ nôm đó."

“Con thực sự lĩnh ngộ được võ công rồi?” Ông cụ Khổng ngạc nhiên.

Triệu Hùng cười nói: "Sau khi lĩnh ngộ được, con đã thảo luận với Nông Tuyền và Tần Kiếm Hồ. Dưới tình huống bọn họ sử dụng ba phần nội lực, con có thể đỡ được trăm chiêu."

“Cái gì?” Ông cụ Khổng bị sốc khi nghe điều này.

Ông ta là người đứng đầu Thiên bảng, cho nên ông ta rất rõ tình trạng thể chất hiện tại của Triệu Hùng, cũng biết ba phần lực của Nông Tuyền và Tần Kiếm Hồ mạnh như thế nào.

Triệu Hùng, một người không thể vận dụng nội lực, thế mà lại có thể đỡ được năm chiêu của Nông Tuyền và Tần Kiếm Hồ. Hoặc là võ công của Triệu Hùng là rất cao siêu, hoặc là Triệu Hùng đã khôi phục được một phần nội lực.

“Lại đây!” Ông cụ Khổng gọi Triệu Hùng lại.

Triệu Hùng không biết Ông cụ Khổng muốn làm gì, bước đến cạnh ông cụ.

Ông cụ Khổng đưa tay bắt mạch nơi cổ tay của Triệu Hùng. Bắt mạch nửa ngày trời cũng không thấy nội lực nào trong cơ thể của anh.

Dựa theo tình huống trước mắt, có thể Triệu Hùng đã lĩnh ngộ được một bộ võ công, mà còn là bộ võ công thượng thừa.

Ông cụ Khổng là người trong ngành, liền thúc giục Triệu Hùng: "Con luyện tập cho ông xem!"

Triệu Hùng nói đây là một bộ kiếm pháp, hỏi trong nhà Trần Thiên Trung xem có thanh kiếm nào không.

Bình thường Trần Thiên Trung thích dưỡng sinh, đánh quyền, hoặc là luyện kiếm. Mục đích là để tu tâm dưỡng tính.

Trần Thiên Trung kêu người hầu đi lấy thanh kiếm mà ông ta thường dùng, đưa nó cho Triệu Hùng.

Sau khi Triệu Hùng nhận thanh kiếm, tìm một nơi rộng rãi, chậm rãi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ. Anh khởi động, bắt đầu luyện tập.

Chỉ thấy Triệu Hùng vung kiếm, kiếm thủ nhân hồn. Một chiêu so với một chiêu càng sắc bén, một chiêu so với một chiêu càng lâu hơn. Thời điểm cao trào, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một đường kiếm sáng chói, chỉ có Ông cụ Khổng là nhìn thấy rõ ràng.

Sau khi luyện kiếm xong, Triệu Hùng mệt đến mức thở hùng hục. Nếu không có nội lực, anh không thể phát huy hết sức mạnh thực sự của bộ kiếm pháp này.

Ông cụ Khổng nhìn ra uy lực bộ kiếm pháp của Triệu Hùng nằm ở chiêu thức là kiếm khí. Bởi vì Triệu Hùng không có nội lực, anh không thể vận dụng hết tinh hoa của bộ kiếm pháp này.

Ông cụ Khổng chỉ vào một cái bình lớn trong phòng rồi hỏi Trần Thiên Trung: "Lão Trần, cái bình này có đắt không?"

"Không đắt lắm, hơn 100 triệu thôi."

"Vậy nếu nó vỡ, ông có đau lòng không?"

"Ông Khổng cứ nói đùa. Chỉ là 100 triệu mà thôi, Trần Thiên Trung tôi đây không thiếu."

Ông cụ Khổng nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, con đứng chỗ nền gạch vuông đó đi, sao cho mũi kiếm của con không chạm tới cái bình. Dùng chiêu thức vừa rồi, đánh vỡ cái bình này."

Chiều rộng của một nền gạch vuông khoảng sáu mươi cm. Lúc trước Triệu Hùng từng luyện tập ở nhà, anh cũng đã làm vỡ cái bình, nhưng đó chỉ là khoảng cách tầm mười cm.

Triệu Hùng biết ông cụ Khổng đã nhìn ra anh có thể vận dụng kiếm khí vào các chiêu thức của mình. Nhưng ở khoảng cách xa như vậy, anh không biết mình có thể làm vỡ chiếc bình hay không.

Triệu Hùng thu liễm suy nghĩ, gật đầu.

Anh tập trung bắt đầu luyện lại từng động tác một, lúc kiếm chiêu bật ra, chỉ thấy Triệu Húc làm một cái thủ thế. Mũi kiếm chính xác trùng với dấu đường nền gạch vuông. Chỉ nghe “Vụt” một tiếng, cái bình lớn cách đó hơn sáu mươi cm đã vỡ tan tành.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thiên Trung, Tần tam gia, Tần cửu gia đều hoá đá tại chỗ.

Khi võ công lên tới cực điểm, nó thực sự có thể giải phóng nội lực rồi chuyển hóa thành khí. Nhưng Triệu Hùng hoàn toàn không thể vận dụng nội lực, tại sao trên kiếm lại có linh khí?

Trong những người ở đây, chỉ có ông cụ Khổng là chuyên gia võ thuật.

Triệu Hùng cũng sững sờ, không ngờ anh có thể dùng kiếm khí thật sự đập vỡ bình hoa cánh mình sáu mươi cm.

Sau khi Tần tam gia định thần lại, ông ta lo lắng hỏi Ông cụ Khổng: " Ông Khổng này, chẳng phải Triệu Hùng bị thương không thể sử dụng nội lực sao? Làm sao có thể thi triển kiếm khí?"

Ông cụ Khổng vuốt râu dài nói: "Đây không phải là kiếm khí, mà là uy lực của bộ kiếm pháp quá mức bá đạo, là kết quả của sự sắc bén. Một khi Triệu Hùng thực sự khôi phục nội lực, có thể vận dụng hết tinh hoa của bộ kiếm pháp này. Như vậy thực lực của Triệu Hùng có thể trực tiếp từ nhân bảng nhảy vọt lên Thiên Bảng."

Triệu Hùng và Trần Thiên Trung nghe thấy lời này, đều ngây ra tại chỗ.

Trần Thiên Trung từng nói qua, một là Triệu Hùng sẽ đưa tập đoàn Hùng Quang đứng top 500 thế giới. Hai là tu vi Triệu Hùng thuộc top thiên bảng, ông ta sẽ nói cho anh biết bí mật chuyện Triệu Khải Thời cưới vợ bé.

Đưa một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới là điều vô cùng khó khăn. Không chỉ đòi hỏi một tầm nhìn hiểu biết và một chiến lược lớn, mà còn phải có may mắn và sự nhạy bén trong kinh doanh. Triệu Hùng có thể có cơ hội được thăng cấp lên thiên bảng, nếu tiếp tục tập luyện thì ít nhất cũng phải mất khoảng ​​năm năm đến mười năm mới có cơ hội. Sau này vì chấn thương nên không thể sử dụng nội lực, có thể nói ngay cả cơ hội duy nhất vào thiên bảng cũng mất đi.

Không ngờ bây giờ lại có hy vọng, Triệu Hùng lĩnh ngộ được một bộ kiếm pháp thượng thừa từ bộ thư pháp chữ nôm.

Trong số những người ở đây, vui nhất là ông cụ Khổng.

Lúc ba mươi tuổi, ông ta đã là ‘người đứng đầu thiên bảng’, bây giờ ở tuổi bảy mươi, ông ta vẫn là ‘người đứng đầu thiên bảng’. không thể đột phá thiên bảng để thăng cấp lên thần bảng. Nhưng sau khi nhìn thấy bộ kiếm pháp của Triệu Hùng, ông cụ Khổng như thấy được hy vọng đột phá thiên bảng lên thần bảng của mình.

Trần Thiên Trung vội vàng ra hiệu cho người hầu dọn dẹp những mảnh vỡ của chiếc bình.

Ông cụ Khổng kêu Triệu Hùng đến bên cạnh rồi hỏi: "Triệu Hùng, con nói… cho ông biết thêm về bức thư pháp này cùng với chuyện của đại sư Trương Húc đi."

Vì vậy, Triệu Hùng đã kể cho mọi người nghe về quá trình lấy bức thư pháp này ở Nghệ An. Nói rằng lúc anh nhìn thấy bức thư pháp này, dường như cảm thấy có người đang luyện kiếm bên trong bức thư pháp. Vì vậy, anh đã không ngần ngại chi ra một cái giá khá cao để mang nó về nhà.

Triệu Hùng cũng kể thêm về chuyện thời nhà Đường, cuộc đời của đại sư thư pháp chữ Nôm Trương Húc. Được biết người này và đại thi hào thời Đường Lý Bạch cùng với kiếm thần Bùi Mân, được mệnh danh là "Ba kỳ quan của nhà Đường".

Theo một số ghi chép lịch sử, Trương Húc, Lý Bạch và Bùi Mân là bạn bè thân thiết, ba người họ có điểm chung là nghiện rượu. Còn nói theo tương truyền bức thư pháp ‘Lạc Ca Hành’ là do Lý Bạch ngâm thơ, Trường Húc mài mực múa bút. Do đó có thể suy đoán, có thể lúc đó Bùi Mân đang múa kiếm.

Sử sách cũng đề cập Bùi Mân là thần kiếm, là một tướng quân nổi tiếng trong triều đại nhà Đường.

Sau này đại thi hào Nhan Chân Khanh đã từng viết một bài thơ ca ngợi Bùi Mân.

Đại quân chế lục hợp, mãnh tương thanh cửu cai.

Chiến mã nhược long hổ, đằng lăng hà tráng tai.

Tương quân lâm bát hoang, huyên hách diệu anh tài.

Kiếm vũ nhược du điện, tùy phong oanh thả hồi.

Đăng cao vọng thiên sơn, bạch vân chính thôi nguy.

Nhập trận phá kiêu lỗ, uy danh hùng chấn lôi.

Nhất xạ bách mã đảo, tái xạ vạn phu khai.

Hung nô bất cảm địch, tương hô quy khứ lai.

Công thành báo thiên tử, khả dĩ họa lân đài. 

Ngoài ra còn có đại thi hào Vương Duy, dày công sáng tác bài thơ thất ngôn tuyệt cú, ca ngợi thần kiếm Bùi Mân:

Yêu gian bảo kiếm thất tinh văn 

Tí thượng điêu cung bách chiến huân

Kiến thuyết vân trung cầm hiệt lỗ

Khủy tri thiên thượng hữu tương quân 

Ông cụ Khổng là người từng đi dạy, cũng biết một chút về đại thi hào Lý Bạch và Trương Húc, nhưng ông ta hiếm khi nghe nói về kiếm thần Bùi Mân.

Sau khi nghe Triệu Hùng nói về “Tam đại kỳ quan của nhà Đường”, ông ta vuốt vuốt chòm râu dài rồi nói: “Thi tiên Lý Bạch và Trương Húc đều nổi tiếng muôn đời sau. Còn người tên Bùi Mân này mà có thể được xếp vào “Tam đại kỳ quan nhà Đường”, vậy tài nghệ kiếm pháp của hắn nhất định không giống ai! Triệu Hùng, lần này con thật sự nhặt được bảo rồi. Khi nào rảnh đem bức thư pháp cho ông tham khảo. Ông cảm thấy có thể dùng bức thư pháp này để ông đột phá lên thần bảng."

Nghe vậy, trong lòng Triệu Hùng rất vui!

Một khi ông cụ Khổng đột phá thiên bảng nhảy lên thần bảng, bên mình sẽ có cao thủ thần bảng toạ trấn, sẽ không sợ mấy con chó kia nữa.

Triệu Hùng vui vẻ gật đầu với ông cụ Khổng rồi nói: "Ông đừng lo, con sẽ gửi bức thư pháp cho ông sau khi về nhà."

“Nhân tiện, con có biết tên của bộ kiếm pháp này không?” Ông cụ Khổng hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng lắc đầu nói không biết. Đã lâu như vậy rồi, con cháu đời sau còn không biết Bùi Mân là ai thì làm sao có thể nhớ được tên bộ kiếm pháp này.

Ông cụ Khổng nghe xong, nói với Triệu Hùng: "Vậy để ông đặt tên cho bộ kiếm pháp này nhé? Ông vừa nhìn liền biết kiếm pháp của con chia thành chín chiêu thức, mỗi chiêu thức có chín chiêu thức nhỏ. Tổng cộng là tám mươi mốt chiêu thức."

Triệu Hùng nghe vậy, thầm khen ông cụ Không đúng thật là một người tinh thông võ thuật. Anh vui vẻ nói với ông cụ Khổng: "Ông Khổng, mời ngài ban tên."