Tần cửu gia nắm tay Tần Tần Linh, cùng với Trần Thiên Trung và Lý Thanh Tịnh ra khỏi biệt thự.
Thấy một chiếc xe Audi màu đen dừng lại sân.
Ông cụ Khổng bước xuống xe trước, mọi người nhìn thấy sắc mặt ông ta rất nghiêm trọng, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Ông cụ Khổng mở cửa xe cho Tần tam gia, chỉ thấy trong tay ông ta ôm hai hũ tro cốt bước xuống xe.
Tần cửu gia và Trần Thiên Trung nhìn thấy hủ tro cốt trong tay Tần tam gia, trong lòng đã đoán ra được gì đó.
Chỉ nghe Tần tam gia gọi: "Tần Linh, qua đây nhìn bố mẹ cháu!"
Tần Tần Linh hai chân giống như có chì, chậm chạp đi về phía Tần tam gia. Cơ thể giống như bị tê liệt, suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Lý Thanh Tịnh thấy vậy, liền tiến lên đỡ Tần Tần Linh:
"Tần Linh, mạnh mẽ lên!"
Tần Tần Linh nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm nói: "Bố thường nói với cháu, thân là con gái, ý chí phải mạnh mẽ hơn cả con trai! Nếu con không dũng cảm, ai có thể mạnh mẽ thay con! Con không khóc! Không khóc..."
Tần Linh đi lên phía trước, thấy Tần tam gia ôm hai hũ tro cốt ghi tên bố mẹ cô bé trong tay.
Tần Tần Linh mất khống chế nhào tới, ôm lấy hai hũ tro cốt gào khóc.
"Bố!..."
"Mẹ!..."
Lý Thanh Tịnh ở bên cạnh không ngừng an ủi Tần Tần Linh, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Người sống trên đời, chuyện bi thảm nhất là chia ly.
Tần Tần Linh tuổi còn nhỏ, người thân lại không còn trên đời, chuyện này đối với tinh thần của cô bé là một đả kích quá lớn!
Khi Triệu Hùng đang xào rau trong bếp, càng suy nghĩ càng cảm thấy không đúng. Anh tắt bếp ga, đi ra ngoài. Khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng anh bị chấn động mạnh mẽ. Theo bản năng, siết chặt nắm tay.
Triệu Hùng quay người vào nhà, cầm điện thoại lên gọi cho Hồ Dân.
"Hồ Dân, lập tức tìm cho tôi một thầy phong thủy, xây dựng một nhà thờ lớn ở Hải Phòng. Ngoài ra, tôi muốn xây một làng sinh thái, loại khép kín ấy, ông xây theo quy một ngàn người, sau khi được phê duyệt hợp pháp, thì bắt đầu xây dựng là được."
Hồ Bân bảo Triệu Hùng yên tâm, còn mình thì đích thân đi khảo sát khu đất, đem hai hạng mục này xây dựng trong thời gian sớm nhất.
Sau khi tắt điện thoại, Triệu Hùng rơi vào suy tư. Từ kính thủy tinh anh nhìn ra sân thấy được Tần Tần Linh đang khóc thảm thiết.
Người của Ngũ đại gia tộc như ruột thịt của anh, một gia tộc gặp nạn, cũng giống toàn bộ đều gặp nạn. Nếu Ngũ đại gia tộc còn không đoàn kết một lòng, sớm muộn gì bị Am Cẩu tiêu diệt sạch.
Triệu Hùng muốn xây dựng nhà thờ (nhà thờ đề thờ cúng, không phải nhà thờ của Đạo Thiên Chúa), là muốn để người quá cố của Ngũ đại gia tộc linh hồn có nơi nương tựa, lá rụng về cội. Sau này, hậu nhân thuận tiện bái tế, kính ngưỡng!
Muốn xây "Ngũ Tộc Thôn" (làng sinh thái) là muốn làm cho Ngũ đại gia tộc một lần nữa đoàn kết lại. Cùng sống trong " Ngũ Tộc Thôn", có thể thuận tiện bảo vệ hậu nhân của Ngũ đại gia tộc, cũng là dễ dàng đối phó với Am Cẩu.
Tần Tần Linh khóc đến cả người đẫm nước mắt, sau khi trở về phòng, đau khổ vẫn chưa hề nguôi ngoai.
Tần tam gia lấy hũ tro cốt của cha mẹ Tần Tần Linh ra khỏi tay cô bé, cộng thêm Lý Thanh Tịnh ở bên cạnh không ngừng an ủi, Tần Tần Linh mới dần dần bớt đau buồn.
Cô bé đã sớm biết tin cha mẹ mình qua đời, Tần Tần Linh không bao giờ muốn đối diện với sự thật này. Những ngày gần đây, cô bé muốn bản thân đừng nghĩ đến chuyện đó, nhưng mỗi đêm đều sẽ kinh hãi mà tỉnh giấc, nửa đêm một mình cuộn trong chăn len lén khóc.
Ông cụ Khổng đi vào bếp, thấy Triệu Hùng đã nấu xong mười mấy món ăn, đi đến bên cạnh hắn nói:
"Người thân của tam gia bị giết, ông ta bị đả kích rất nghiêm trọng. Chỉ dựa vào ý chí mà chống đỡ, lát nữa con đi an ủi ông ta một chút."
Triệu Hùng gật đầu, nói với ông cụ Khổng: "Cụ Khổng, mấy ngày nay làm phải ông bôn ba khắp nơi, cực khổ rồi cho ông rồi!"
Ông cụ Khổng phất phất tay, nói: "Ông vất vả một chút thì có đáng là gì, nhưng nhìn không nổi chuyện sinh ly tử biệt. Mục đích muốn con nấu mấy món ngon, là để uống rượu với tam gia, chúng ta cùng nhau an ủi ông ấy."
Triệu Hùng kể chuyện mình muốn xây dựng "Ngũ Tộc Thôn" và "nhà thờ" cho ông cụ Khổng nghe.
Ông cụ Khổng nghe xong gật đầu nói: "Cách này của con cũng được, nếu hậu nhân của Ngũ đại gia tộc các con vẫn chia đàn xẻ nghé, sớm muộn gì cũng bị Am Cẩu tiêu diệt sạch, đó là cách tốt nhất để đoàn kết lại, còn xây nhà thờ cũng là để linh hồn của những người đã mất có nơi nương tựa."
Có được sự ủng hộ của ông cụ Khổng, anh có lòng tin, kiên trì xây dựng "Ngũ Tộc Thôn" và "nhà thờ".
Lúc ăn cơm, Tần Tần Linh vốn dĩ không có khẩu vị, ngồi trên ghế ngây người.
Triệu Hùng liếc nhìn vợ mình là Lý Thanh Tịnh một cái, Lý Thanh Tịnh vừa gắp đồ ăn cho cô bé vừa khuyên nhủ: "Tần Linh, đừng đau lòng nữa. Ăn no mới có sức tập võ, tập võ mới có thể trả thù. Người còn sống mới là người gian nan nhất, em đừng để bốmẹ thất vọng!"
"Chị dâu, em..."
Tần Tần Linh huhu hai tiếng lại muốn khóc tiếp, bị Tần tam gia lớn tiếng quát: "Không được khóc!"
"Tần Linh, ăn cơm, chị dâu con nói đúng, người còn sống mới là người gian nan nhất, đừng để bốmẹ con thất vọng."
Tần Tần Linh gật đầu cầm chén cơm lên, nhưng cô bé có tâm trạng nào mà ăn cho nổi.
Trần Thiên Trung nói với Tần tam gia: " Tam gia, lúc nãy Triệu Hùng với bọn tôi bàn một chút, cậu ấy dự tính xây dựng một cái Ngũ Tộc Thôn ở Hải Phòng, ngoài ra còn xây thêm một nhà thờ. Ông và cửu gia thấy thế nào?"
Nghe đến cái tên Ngũ Tộc Thôn, là chuẩn bị để bố trí hậu nhân của Ngũ đại gia tộc ở cùng nhau. Tần tam gia và Tần cửu gia nhìn nhau một cái, hai người cùng gật đầu.
Tần cửu gia nói: "Mấy năm nay hậu nhân của Ngũ đại gia tộc tan rã. Rất nhiều người không còn liên lạc được nữa, cũng không biết ai còn sống. Tôi mỗi ngày đều nghe ngóng, sợ nhất là nhà nào đó bị giết, sớm đã nên Ngũ đại gia tộc tụ hợp với nhau, cách này của Triệu Hùng không tệ, tôi ủng hộ!"
Tần tam gia cũng nói thêm vào: "Đúng đó, Ngũ đại gia tộc chúng ta nhiều năm nay, chỉ biết lẩn tránh, trốn chạy sự truy sát của Am Cẩu.
Nếu không phải chúng ta sinh nhiều con cháu duy trì hương hoả, Ngũ đại gia tộc sợ là đã không còn tồn tại từ lâu rồi, nên ở cùng với nhau. Chuyện này chưa ai từng nghĩ tới cũng không ai có động thái gì, lo rằng Am Cẩu tìm đến cửa. Cậu dám ra mặt, có trách nhiệm, không hổ là con trai của Tiểu Uyển."
"Tam gia quá khen rồi, tuy rằng tôi đã rời khỏi Triệu gia, nhưng vẫn là một phần của Ngũ đại gia tộc. Trăm năm nay, Am Cẩu dùng mọi cách để tồn tại và trả thù Ngũ đại gia tộc chúng ta. Đặc biệt là bây giờ, tôi chỉ biết một số thế lực lực của kẻ địch, chính là Thánh Đàn, dưới Hắc Vũ Đảng có tập đoàn Hắc Mộc, tập đoàn Hắc Hoả, còn có Liệp Hộ Môn. Ngoài ra còn có một tập đoàn Thiên Vương mà tôi không nắm rõ chi tiết, bọn chúng vẫn luôn bao vây tiêu diệt chúng ta, đây là điều rất bất lợi với chúng ta!"
Sau khi Triệu Hùng nói xong, ông cụ Khổng gật đầu: "Triệu Hùng nói không sai! Thế lực của kẻ địch quá mạnh. Khổng Côn Bằng tôi coi như là người ngoài của Ngũ đại gia tộc các người, nhưng không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu các người còn không đem Ngũ đại gia tộc hợp lại với nhau, sớm muộn gì Am Cẩu cũng tìm đến cửa thôi!"
Tần tam gia nhìn Triệu Hùng rồi nói: " Triệu Hùng, xây đi! Tiền xây Ngũ Tộc Thôn và nhà thờ tính một phần lên Tần gia bọn tôi!
"Tam gia, chút đỉnh tiền này tôi vẫn xuất ra được mà!" Triệu Hùng nói.
"Không! Ngũ Tộc Thôn chứa đựng hy vọng của năm gia tộc chúng ta, nhà thờ là để trân trọng, tưởng nhớ tổ tiên của năm nhà, số tiền này Tần gia đóng góp một phần, không chỉ riêng Tần gia, tôi cũng sẽ bảo các gia tộc khác đóng góp một phần, số tiền này nên để chúng tôi trả!"
Triệu Hùng không tranh cãi với tam gia nữa, Ngũ đại gia tộc không có gì khác biệt cả, thứ bọn họ lưu truyền trăm năm nay chính là gia sản. Không khó để hình dung tổ tiên của họ thời đó giàu có đến mức nào. Năm gia tộc giống như người giàu có nhất thời nhà Hoàng Thẩm Vạn Tam¹, gia sản khiến người khác phải thèm thuồng. Thảo nào Thẩm Vạn Tam lại gặp hoạ sát thân!
Tương truyền rằng, Hoàng Thái Tổ khi về già, lo sợ công thần mưu đồ hoán vị. Rất nhiều công thần bị Hoàng Thái Tổ dùng mọi lý học trò lưu đày, ban chết, rất nhiều danh tướng khai quốc đều không có kết cục tốt.
Sau khi uống mấy ly rượu vào bụng, Tần tam gia và Tần cửa gia mở radio lên.
Lúc bình thường tửu lượng của Tần tam gia khá tốt, nhưng vì mấy ngày nay bôn ba cực nhọc, cộng thêm đau lòng quá độ. Sau khi uống mấy ly rượu thì đã hơi say rồi.
Ông ta nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng à, bọn tôi vẫn còn lạc với Lão Lục của cậu, ông ấy ở tỉnh Thanh Hóa, nếu cậu có thời gian thì đi đón cả nhà ông ấy về đi."
Triệu Hùng nghe xong thật sự rất kinh ngạc: "Lục gia ở tỉnh Thanh Hóa? Thánh Đàn cũng nằm ở tỉnh Thanh Hóa, lẽ nào lục gia không sợ nguy hiểm sao?"
Ông cụ Khổng vuốt râu nói: "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Tôi đề nghị đừng đụng đến lục gia. Trước tiên cứ xây Ngũ Tộc Thôn và nhà thờ đi đã! Chờ khi thời cơ chín muồi, rồi hãy đón ông ấy về, nhà lục gia có rất nhiều người, mục tiêu quá rõ ràng."
Tần tam gia gật đầu, đưa cho Triệu Hùng một tấm danh thiếp: "Đây là địa chỉ và cách thức của lục gia nhà cậu, nghe nói cậu thường đến tỉnh Thanh Hóa công tác, rảnh thì liên hệ với ông ấy, thuận tiện đưa tôi và cửu gia đến thăm ông ấy."