Trương Văn Lâm mới từ nơi khác vừa trở về không lâu, anh ta cũng không biết Triệu Hùng là người thế nào.
Người này kiêu căng ngạo mạn, chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy, anh ta chỉ vào Triệu Hùng ngạo mạn nói: “Nhóc con, mày chờ đó cho tao, xem Trương Văn Lâm tao dạy dỗ mày như nào.” Nói xong, anh ta leo lên chiếc Porsche, nổ máy chạy đi.
Triệu Hùng làm gì có để lời nói của Trương Văn Lâm trong lòng, anh một lần nữa mang đai lưng Rồng Lân buộc lên, đi đến bên cạnh Thẩm Văn Hải, xoa đầu của cậu cười nói: “Thế nào, vừa rồi thấy rõ chưa?”
Thẩm Văn Hải nhẹ gật đầu, lại lắc đầu. Cậu nói rằng tốc độ đánh nhau quá nhanh, không có nhìn thấy rõ.
“Thầy, vừa rồi công phu của thầy thật lợi hại, thầy dạy cho con sớm một chút đi.”
Triệu Hùng gõ nhẹ một cái trên đầu Thẩm Văn Hải, nói: “Nhóc con nền tảng còn quá yếu. Phải trở về luyện tập thêm nhiều nữa. Chờ đến khi con có thể học, thầy tự nhiên sẽ dạy cho con.”
Ánh mắt Thẩm Văn Hải tràn đầy chờ mong!
Cậu hy vọng đến càng sớm càng tốt, đến lúc đó thì có thể học được bản lĩnh báo thù rửa hận cho cha mẹ đã khuất của mình.
Triệu Hùng lấy điện thoại ra gọi cho Hồ Dân: “Hồ Dân, đồ tôi bảo ông mua, ông mua chưa?”
“Đã mua rồi, tôi phái người đưa đi. Đoán chừng lúc này lắp đặt đấy!”
Triệu Hùng “Ừ!” một tiếng, nói: “Mặt khác ông giúp tôi tra một việc, Trương Quả học sinh lớp hai ở trường học số bốn Hải Phòng có bố tên là Trương Văn Lâm, ông giúp tôi điều tra lai lịch của Trương Văn Lâm. Sau khi tra xong, gửi qua tin nhắn cho tôi là được.”
“Vâng, cậu chủ!”
Triệu Hùng sau khi cúp điện thoại, nói với Thẩm Văn Hải: “Nhóc Hải, lên xe đi!”
“Thầy, đi đâu vậy ạ?”
“Đánh nhau!”
Thẩm Văn Hải nghe xong, đầu lắc như đánh trống chầu, vẻ mặt nụ cười khó coi, nói: “Thầy, thầy đừng nói giỡn, không phải thầy nói không cho con đánh nhau với người khác hay sao?”
“Lần này thầy cho con đánh!”
Thẩm Văn Hải nghe vậy hai mắt tỏa sáng, hỏi Triệu Hùng: “Đi đánh nhau với ai ạ?”
“Hôm qua con bị ai đánh?”
“Anh ta tên Hỏa Sơn Ca…” Thẩm Văn Hải lúc này phát hiện ra, biết Triệu Hùng đưa cậu đi tìm Hỏa Sơn Ca đánh nhau: “Thầy, con đánh không lại anh ta!”
“Có thầy ở đây con sợ cái gì?” Triệu Hùng động viên Thẩm Văn Hải.
Thẩm Văn Hải nghe xong, lập tức giống như điên cuồng, cơ thể tràn đầy lực lượng.
Khi Triệu Hùng lái xe chở Thẩm Văn Hải đi đến gần cao ốc Tam Giang, hai người vừa xuống xe thì ở bên đường, cửa sổ một chiếc xe Mercedes màu đen bị một người nhẹ nhàng gõ gõ.
Văn Báo mở cửa sổ xe xuống, thì nghe thủ hạ báo cáo với anh ta: “Anh Báo, Cậu Triệu tới!”
“Ở đâu, mau dẫn tôi đi.” Văn Báo vội vàng xuống xe, nói với thủ hạ: “Tiện thể, nhóc con Lưu Anh vẫn còn ở đó chứ?”
“Vẫn ở đây ạ! Nó vẫn chơi trong phòng bi-a.”
“Được! Trông chừng nhóc con này cho tôi, đừng để nó chạy ra ngoài. Mau dẫn tôi đi gặp cậu Hùng!” Văn Báo thúc giục thủ hạ.
Sau khi Triệu Hùng xuống xe, dẫn theo Thẩm Văn Hải đi về phía cao ốc Tam Giang.
Hỏa Sơn Ca này thường hoạt động ở cao ốc Tam Giang. Tối hôm qua khi Triệu Hùng gọi điện thoại cho Văn Báo, còn tưởng rằng cái tên Hỏa Sơn Ca này, là nhân vật nào lợi hại. Vì Ôn Bảo chưa từng nghe qua tên nhóc này, chắc hẳn cậu tôi chỉ là một tên du côn bình thường không được học hành.
Anh châm lửa một điếu thuốc, vừa đi vừa nói với Thẩm Văn Hải: “Nhóc Hải, bọn hắn hết thảy có mấy người đánh con.”
“Hết thảy bốn người. Nhưng mà, người đánh con là Hỏa Sơn Ca. Con bị người hắn đè lên tay chân, không thể động đậy. Cho nên, không có cách nào phản kháng.”
“Hỏa Sơn Ca kia bao nhiêu tuổi?” Triệu Hùng hỏi.
Thẩm Văn Hải trả lời nói: “Hình như so với Thầy lớn hơn một chút, khoảng chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi.”
Triệu Hùng nghe xong không khỏi cau mày.
Thẩm Văn Hải mới mười ba tuổi, võ công ngay cả nhập môn cũng không có, chỉ có thể được xưng tụng là hiểu chút chút. Tên Hỏa Sơn Ca này! Rõ ràng là lấy lớn hiếp nhỏ.
“Vừa rồi bộ pháp thầy dùng đánh nhau, con nhớ chưa?”
“Chỉ nhớ rõ mấy cái động tác dễ nhớ. Cái khác đều không nhớ được!”
Để một đứa nhỏ mười ba tuổi nhớ bộ pháp phức tạp như vậy, thật sự là có chút làm khó cậu.
Triệu Hùng đưa Thẩm Văn Hải đi tìm Hỏa Sơn Ca, chính là muốn để cậu chiến thắng trong nội tâm sợ hãi của chính bản thân.
Tên Hỏa Sơn Ca này, có thể nói là đã gây chấn thương tâm lý cho Thẩm Văn Hải. Nếu như không để cho trong lòng Thẩm Văn Hải thoát khỏi cái bóng ma này, như vậy cậu ở trường học lúc đi về, kiểu gì cũng sẽ lo lắng sợ hãi Hỏa Sơn Ca này!”
“Thầy! Chờ một chút.” Sau lưng truyền đến giọng nói của Văn Báo.
Triệu Hùng quay đầu nhìn lại, thấy Văn Báo mang theo hai người thủ hạ, vội vã chạy tới.
“Văn Báo, cậu làm sao lại ở chỗ này?” Triệu Hùng ngừng lại, đi tới gần Văn Báo hỏi.
Văn Báo cười nói: “Thầy, hôm qua không phải hỏi tôi chuyện về Hỏa Sơn Ca sao? Tôi cho người điều tra nhóc con này.”
Triệu Hùng “a!” một tiếng, thầm nghĩ: ‘Văn Báo càng ngày càng chủ động. Đều biết phỏng đoán tâm ý của mình.’
Nhưng mà, Văn Báo lại là chuyên gia làm loại chuyện này, cũng tiết kiệm được cho Triệu Từ rất nhiều công sức.
Triệu Hùng mỉm cười, gật đầu nói: “Làm rất tốt, nhóc con Hỏa Sơn Ca kia ở đâu?
“Tên thật của anh ta là Lưu Anh, đang ở Black 8 chơi bida, không có ở cao ốc Tam Giang.”
Từ khi Văn Báo nhận được cuộc gọi của Triệu Hùng vào tối hôm qua, trong lòng của anh ta suy nghĩ không biết Triệu Hùng tìm Hỏa Sơn Ca làm cái gì. Anh ta đã cho người điều tra, nguyên lai tên Hỏa Sơn Ca chỉ là một thanh niên du côn nhỏ. Mới xác định Triệu Hùng muốn tìm người này gây phiền phức.
Văn Báo đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này để biểu diễn trước mặt Triệu Hùng. Sáng sớm liền dẫn người tới canh chừng nhất cử nhất động của Hỏa Sơn Ca!”
Nếu như Văn Báo không đến, Triệu Hùng còn phải ở cao ốc Tam Giang chờ thêm nửa ngày. Văn Báo giúp anh làm xong những chuyện này, ngược lại là bớt đi cho Triệu Hùng không ít sức lực.
Triệu Hùng tán dương Văn Báo: “Làm rất tốt, đưa tôi đi đến phòng bida ở Black 8.”
“Được!”
Văn Báo đạt được khích lệ của Triệu Hùng, trong lòng rất vui mừng! Đắc ý dẫn Triệu Hùng đến một nơi gần đó gọi là hội trường bida "Black 8".
Sau khi đến phòng bida Black 8, Triệu Hùng cũng không có tiến phòng.
Anh không muốn gây rắc rối ở nơi công cộng, một khi lưu lại, chuyện này đối với thanh danh của anh không có lợi.”
Triệu Hùng hỏi Văn Báo: “Văn Báo, gần đây có chỗ nào yên tĩnh không?”
Văn Báo nghe xong, đã biết Triệu Hùng muốn đánh nhau với Hỏa Sơn Ca này.
Anh ta hỏi thủ hạ của mình: “Các người ai biết?”
Trong số những thủ hạ của Văn Báo có một người sống ở gần cao ốc Tam Giang. Hắn giơ tay nói với Văn Báo: “Anh Báo, tôi biết! Ở sau cao ốc Tam Giang, có một sân bóng rổ bỏ hoang, nơi đó không có mấy người.”
Triệu Hùng cũng không chê phiền phức, nói với Văn Báo: “Chúng tôi đến nhà máy bóng rổ trước, sau đó cậu cho người đưa Hỏa Sơn Ca đến đây.
Sau khi Văn Báo phân phó cho mấy tên canh giữ ở Black 8 xong, đi theo bên cạnh Triệu Hùng đến sân bóng rổ bỏ hoang sau cao ốc Tam Giang.
Dù sao từ cao ốc Tam Giang đến phòng bida Black 8, cũng không có bao xa. Đi tầm mười phút là đến nơi.
Sau khi đến sân bóng rổ bỏ hoang sau cao ốc Tam Giang, Triệu Hùng từ trong túi áo lấy thuốc lá ra.
Nhìn thấy điếu thuốc của Triệu Xu chỉ có 20 hay 30 tệ, Ôn Bảo vội vàng lấy điếu xì gà của mình ra đưa cho Triệu Xu cung kính nói: “Cậu thủ, hút cái này đi!”
Triệu Hùng thấy xì gà của Văn Báo là hàng Cu Ba chính hiệu, thu lại thuốc lá của mình, nhận lấy xì gà của Văn Báo đưa.
Sau khi Văn Báo nhóm lửa Triệu Hùng, anh ta cũng dấy lên một cây. Chỉ thấy ở lối vào trận sân bóng, mấy người đẩy Lưu Anh đi tới.
Văn Báo mặc dù không biết Hỏa Sơn Ca, nhưng mà Lưu Anh lại biết Văn Báo.
anh ta tưởng rằng ai muốn tìm phiền toái với mình, khi nhìn thấy bộ dáng Văn Báo. Cơ thể Lưu Anh kìm không được mà rùng mình một cái.
“Anh Báo, đã đưa Lưu Anh đến.”
Thủ hạ của Văn Báo ném Lưu Anh xuống đất.
Lưu Anh từ dưới đất bò dậy, cung kính nói với Văn Báo: “Anh Báo, giữa chúng ta có phải là có hiểu lầm gì đó, Lưu Anh tôi không có đắc tội với anh a.”
Không phải tôi tìm cậu, là cậu chủ tôi tìm cậu. Văn Báo chỉ về phía Triệu Hùng đang bên cạnh.
Lưu Anh nhìn sang Triệu Hùng, khi ánh mắt anh ta rơi vào người Thẩm Văn Hải, sắc mặt không khỏi biến đổi. Trong lòng đã hiểu chuyện là thế nào.
Triệu Hùng xem xét Lưu Anh, thấy anh ta dáng dấp tai to mặt lớn, dáng vẻ tóc rối bời, lạnh giọng hỏi anh ta: “Anh chính là Hỏa Sơn Ca?”
Lưu Anh không biết Triệu Hùng, thấy anh dáng dấp rất trẻ trung, so với mình tuổi tác còn nhỏ. Nhưng Văn Báo đối với người này cung kính dị thường, chắc là người không tầm thường. Gật đầu nói: “Là tôi!” Sau đó lại lắc đầu phủ nhận nói: “Tên thật của tôi là Lưu Anh, chỉ là vài bạn bè nói đùa gọi tôi là Hỏa Sơn Ca.”
Triệu Hùng chỉ vào bên người Thẩm Văn Hải, hỏi Lưu Anh: “Tôi mặc kệ anh tên gì, trên mặt thằng bé bị thương có phải là do anh đánh không?”