Lý Thanh Tịnh mặc quần áo cho con gái nhỏ Dao Châu giống như nàng công chúa nhỏ, để cô bé tham gia vào "Hội diễn nghỉ đông", đồng thời khi mua quần áo cho Dao Châu thì cô cũng mua luôn cho hai bé khác là Thẩm Văn Hải và Tần Linh Nhi hai bộ quần áo. Cô sẽ không để hai đứa nhỏ ở nhà cảm thấy mình bị xa lánh đâu.
Triệu Hùng đều xem hết trong mắt, trong lòng anh cảm thấy vô cùng cảm kích bà xã Lý Thanh Tịnh này.
Sau khi đưa Thẩm Văn Hải tới trường học, một nhà ba người bọn họ ăn mặc chỉnh tề rồi đi tới khách sạn Vượng Khang!
Lần này nhà trẻ tổ chức hội diễn này khá long trọng, bởi vì ở đấy sẽ có ủy viên nhà giáo cử người tới tham gia.
Sau khi một nhà ba người Triệu Hùng đi vào bên trong, thì ngay lập tức thu hút vô số ánh mắt của mọi người. Dĩ nhiên, điểm chú ý nhất của họ chính là Lý Thanh Tịnh và Dao Châu.
Lý Thanh Tịnh mặc một áo khoác lông màu vàng nhạt, dáng ngườ cao gầy ban đầu cũng hiện rõ ra giống như bộ quần áo này chính là tạo riêng ra cho cô vậy. Không thể không nói, Lý Thanh Tịnh chính là người mẫu di động, bất kể kiểu dáng quần áo nào mặc lên trên người cô đều mang theo một cấp bậc cao hơn thấy rõ.
Trái lại Triệu Hùng chỉ ăn mặc âu phục phẳng phiu đơn giản. Nhưng bởi vì sắc mặt trắng bệch như tượng sáp, hiện rõ ràng là một con ma bệnh.
Thật sự không biết người đàn ông này phải tu luyện mất kiếp mới có thể ôm được một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy.
Lâm Thảo quan sát thấy một nhà của Triệu Hùng tới thì lập tức chủ động đi ra đón tiếp, mỉm cười chào hỏi: "Tổng giám đốc Lý, ngài Triệu, các vị đã tới rồi!"
Lý Thanh Tịnh nở một nụ cười xinh đẹp, gật đầu nói: "Cô Lâm, hôm nay cô thật đẹp!"
"Tổng giám đốc Lý mới được xem là đẹp chứ!" Lâm Thảo nhỏ giọng nói: "Không phải là khi thấy cô vừa xuất hiện thì những nhà trai trong lớp đều đưa mắt nhìn chằm chằm đó sao."
Với những tình huống như này thì Lý Thanh Tịnh đã sớm miễn dịch rồi. Cho dù cô đi tới đâu thì tần suất người khác quay đầu nhìn theo là vô cùng cao.
Ngay cả Triệu Hùng cũng nghĩ không ra, với gen của Lý Quốc Lâm và Đào Yên Hoa lại có thể sinh ra một cô con gái như hoa như ngọc kiểu này.
Lâm Thảo dẫn cả nhà Triệu Hùng đi qua ngồi xuống bên cạnh cả nhà Trần Tiểu Ngọc.
Cả nhà Trần Tiểu Ngọc cũng ở Lâm Phủ gia viên, hai nhà ở sát cạnh nhau nên cũng coi như là hàng xóm láng giềng nhau. Lần trước, Trần Thịnh Vượng - bố của Trần Tiểu Ngọc thèm nhỏ dãi Lý Thanh Tịnh, lại bị Triệu Hùng thu thập dữ dội một trận. Bây giờ, Trần Thịnh Vương thấy Triệu Hùng thì sẽ sinh ra sợ hãi, nhưng vẫn không nhịn được lén lút nhìn qua dáng dấp xinh đẹp như hoa của Lý Thanh Tịnh.
Vợ của Trần Thịnh Vượng là Loan Thiến, còn chưa biết chồng mình có xung đột với cả nhà Triệu Hùng. Nhà họ là nhà làm ăn, có tài sản hơn mấy chục triệu.
Loan Thiến thấy chồng mình - Trần Thịnh Vương cứ thỉnh thoảng lại lén lút nhìn Lý Thanh Tịnh, thì nhanh chóng bấm một cái thật mạnh trên đùi của Trần Thịnh Vượng.
Vì bất ngờ không kịp đề phòng mà Trần Thịnh Vượng lập tức kêu lên một tiếng: "A!"
Sự chú ý của Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đều dùng hết trên người con gái Dao Châu, nên không biết có chuyện gì xảy ra, nên cùng nhau liếc về phía bên hướng Trần Thịnh Vượng.
Trần Thịnh Vượng cười xấu hổ lập tức giải thích: "Không có gì hết, không có gì hết!"
Loan Thiến giả bộ như rất tốt bụng, cười hỏi Lý Thanh Tịnh: "Lý Thanh Tịnh này, nghe nói nhà cô dọn khỏi Lâm Phủ Gia Viên rồi đúng không?"
"Ừm! Dọn đi rồi!" Lý Thanh Tịnh gật nhẹ đầu trả lời.
"Dọn đi làm gì vậy? Không phải là công ty của cô bị phá sản đấy chứ?"
Lý Thanh Tịnh nghe vậy thì nhanh chóng thay đổi sắc mặc, biết là Loan Thiến đang cố ý đả kích chính mình.
Lúc trước, ngay lúc công ty mình gần như phá sản, cô gái này lại không ngừng nói xấu sau lưng mình.
"Trong nhà có thêm nhiều người hơn, phòng bây giờ ở không đủ hết."
"Ơ! Vậy ý của cô là mấy người mua chỗ có phòng lớn hơn hả?"
"Đúng, phòng ở Ngã Nguyệt Đàm."
Loan Thiến nghe xong ba chữ "Ngã Nguyệt Đàm" thì nhịn không được vô cùng khiếp sợ.
Phòng ở bên Ngã Nguyệt Đàm vốn là dùng khai thác để đầu tư vào tập đoàn "Hùng Quang", đây là một trong những khu già nhà giàu hiếm thấy trong thành phố Hải Phòng. Một biệt thự tiện nghi một chút thì giá cũng đã lên tới 21-24 tỉ, một biệt thự tốt hơn chút thì cũng dao động trong khoảng 3500 tỷ. Cô ta không tin, chỉ trong vòng nửa năm, Lý Thanh Tịnh từ chỗ công ty gần như phá sản lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
"Lý Thanh Tịnh, cô cũng đừng có nói khoác! Các người vừa mua phòng ở Lâm Phủ Gia Viên nên tiêu xài không ít tiền rồi, bây giờ làm gì còn tiền mua biệt thự ở Ngã Nguyệt Đàm chứ. Cô phải biết biết thự chỗ đó cần bao nhiêu tiền mới mua được không? Ít nhất cũng là 21-24 tỉ đấy!"
Dao Châu đột ngột xen vào: "Mẹ cháu không thèm khoác lác đâu, nhà cháu ở Ngã Nguyệt Đàm còn có tận ba phòng ngủ cơ đấy."
"Còn có ba phòng ngủ?" Loan Thiến cười lớn nói: "Lý Thanh Tịnh, cô làm người thật thất bại mà! Mình tham hư vinh thì cũng thôi đi, vậy mà cô còn dạy con gái mình cũng tham hư vinh như vậy nữa. Tuy nói ông xã cô tìm được việc lái xe nhưng nhà các người muốn mua được biệt thự có ba phòng ở tại Ngã Nguyệt Đàm thì Loan Thiến tôi sẽ gọi cô là tổ tông luôn!"
Ánh mắt của triệu Hùng sắc bén nhìn chằm chằm vào Loan Thiên, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Cô chắc chắc rằng nếu nhà chúng tôi ở Ngã Nguyệt Đàm có ba phòng thì cô sẽ gọi vợ tôi là tổ tiên thật sao?"
"Chắc chắn, vô cùng chắc chắn! Nếu như nhà các người dù một cọng lông cũng không có ở Ngã Nguyệt Đàm thì sau này bớt khoác lác lại đi! Còn có ba phòng! Tại sao cô không nói tất cả phòng ở trong Ngã Nguyệt Đàm là của mấy người luôn đi!"
Triệu Hùng cầm điện thoại di động gọi ngay cho Hồ Dân, để anh ta đem giấy ba bộ giấy tờ của bất động sản "Ngã Nguyệt Đàm", trong hai mươi phút phải đem tới khách sạn Dục Tài nhanh chóng.
"Ơ! Gỉa bộ cũng xuất sắc lắm chứ, tôi cũng phải nhìn xem một chút là giấy tờ bất động sản của các người là thật hay giả đây? Đừng để tới cuối, bị tôi tra ra là các người làm giấy giả, khi đó các người sẽ gặp phiền phức đấy!"
Triệu Hùng lười biếng so đo với loại phụ nữ có trí thông minh thấp như này. Nhưng vợ anh bị người ta sỉ nhục, anh đương nhiên sẽ không thể đứng nhìn.
Ở Lâm Phủ Gia Viên, người phụ nữ tên Loan Thiến này đã có không ít lần nói xấu Lý Thanh Tịnh, anh đã muốn dạy dỗ cô ta một trận rồi.
Lúc này, có hai người đàn ông đang đi tới, họ chào hỏi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh một cái rồi nói.
"Hội trưởng Triệu! Hội trưởng Lý! Thì ra con gái của hai người cũng ở trường mẫu giáo quốc tế Ánh Sao à?"
Lý Thanh Tịnh nhận ra hai người này, là thành viên hội thương nghiệp nhỏ ở thành phố Hải Phòng, một người họ Khâu, một người họ Cao.
Loan Thiến cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải người quen, cô ta vô cùng quen thuộc với ông chủ họ Khâu kia.
"Thầy Khâu, thật là trùng hợp mà! Thì ra con của ngài cũng học ở trường mẫu giáo quốc tế Ánh Sao à?"
Ông chủ Khâu liếc mắt nhìn qua Loan Thiến, thấy cả nhà họ và cả nhà Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh ngồi chung với nhau, ông ta còn tưởng rằng quan hệ cũng coi như bạn bè. Nên khách khí nói:
"Đúng vậy! Loan Thiến, cô và hội trưởng Triệu, hội trưởng Lý có quen biết nhau sao?"
"Hội trưởng Triệu? Hội trưởng Lý?" Loan Thiến nghe xong thì cảm thấy không hiểu gì cả, chỉ vào Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh rồi hỏi ông chủ Khâu:
"Ông nói hai người họ là hội trưởng sao?"
Ông chủ Khâu ngạc nhiên nói: "Các người không phải là bạn bè sao? Chẳng lẽ cô không biết?"
Loan Thiến giải thích: "Trước đó chúng tôi là hàng xóm, bây giờ họ đã dọn đi rồi. Còn nói mua được ba căn biệt thự ở Ngã Nguyệt Đàm, khoác lác một trận ở đây, thật đúng là cười chết người ta mà."
"Khoác lác hả?" Ông chủ Khâu nghe xong thì sợ hãi không thôi, lập tức quay qua giải thích với Loan thiến:
"Vị này là anh Triệu là hội trưởng hội thương nghiệp ở thành phố Hải Phòng, vị này là hội trưởng Lý là hội trưởng của thương hội công ty nhỏ ở thành phố Hải Phòng luôn. Cô nói họ mua ba căn biệt thự ở Ngã Nguyệt Đàm là khoác lác sao?"
Loan Thiến và Trần Thịnh Vượng nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm.
Họ chỉ là một công ty nhỏ làm ăn khấm khá, sao có thể tiếp xúc được với cấp độ Thương hội gì đó. Trước đó khi nghe nói thì chỉ biết Thương hội ở thành phố Hải Phòng xảy ra chút chuyện lớn. Chỉ là họ không nghĩ tới hội trưởng của hội lại là Triệu Hùng, bên trong hội còn có Lý Thanh Tịnh làm hội trưởng các công ty nhỏ.
Triệu Hùng nói với ông chủ Khâu: "Ông chủ Khâu, các người tới rất đúng lúc. Vừa rồi vị Loan Thiến này nói, nếu như chúng tôi không mua nổi ba căn biệt thự trong Ngã nguyệt Đàm thì cô ta sẽ gọi bà xã tôi là tổ tiên đấy. Vừa vặn hai người ở chỗ này làm chứng luôn đi!"
"Hội trưởng Triệu quá khiêm tốn rồi. Nghe nói anh có cổ phần ở tập đoàn Ban Mai, mà Ngã Nguyệt Đàm là khu vực khai thác của tập đoàn Hùng Quang. Các người muốn có mấy căn không phải là chuyện quá dễ rồi sao? Loan Thiến, không phải là cô đã thực sự nói như vậy đi chứ?"
"Tôi..."
Loan Thiến thấy thế thì mới biết mình đã đụng phải một cây đinh cứng rồi.
Hơn nửa năm trước, công ty Lý Thanh Tịnh vì muốn nhanh chóng phát triển lên mà xém chút nữa là phá sản. Bởi vì chuyện này nên cả xe và phòng ở Lý Thanh Tịnh đều phải đem bán. Loan Thiến không nghĩ nổi, tại sao hai người có thể lắc mình thay đổi như vậy, Triệu Hùng một cái đồ bỏ đi lại là chủ tịch ở tập đoàn Hùng Quang, Lý Thanh Tịnh lại là hội trưởng hội thương nghiệp các công ty con.
Lúc này Loan Thiến mới biết người ta không có nói láo!
Trần thịnh Vượng trừng mắt liếc Loan Thiến một chút, ý là cô đã gây ra tai họa này thì tự cô dọn dẹp nó đi.
Ngay trước mặt ông chủ Khâu, Loan Thiến dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải ngoan ngoãn kêu Lý Thanh Tịnh một tiếng: "Tổ tiên!"
Lý Thanh Tịnh không hề khách sáo với Loan Thiến, giọng nói lạnh tanh vang lên: "Loan Thiến, tôi nghe nói cô đã nói xấu tôi không ít khi còn ở Lâm Phủ Gia Viên, nếu còn để tôi biết được, cô đừng trách tôi không khách khí với cô đấy!"
Loan Thiến cười xấu hổ nói: “Không có đâu, không có chuyện đó đâu!”
Lý Thanh Tịnh thấy Loan Thiến đã chịu thua thì vẻ mặt mới dễ chịu lại, cô nói: “Không có tốt nhất! Tôi cũng không muốn con của chúng ta đang là bạn cùng lớp mà phải cạch mặt nhau.”