Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 671: Chẳng lẽ là "Người câm điếc" sao?




Nếu không phải cố kỵ Trần Văn Sơn đang ở đây, Dương Hưng thật sự muốn đâm một đao làm thịt Triệu Hùng.

Triệu Hùng thấy Dương Lam bình an vô sự không bị thương ở đâu mới yên tâm lại, nói: "Anh không sao!"

Lúc này Dương Lam mới nhớ ra rằng vừa nãy Dương Hưng đã ngăn cản hai chưởng của người đàn ông kia để bảo vệ mình, quay đầu hỏi Dương Hưng ở bên cạnh: "Dương Hưng, anh thế nào rồi?"

"Anh..." Dương Hưng chỉ nói một chữ đã "Phụt!" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, cười khổ nói: "Khả năng cao là anh bị thương rồi."

Dương Lam thấy Dương Hưng bị thương, lo lắng hắn ta bị thương nặng, nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, Dương Hưng bị thương rồi, em muốn dẫn anh ấy đến bệnh viện để gặp bác sĩ, bọn em về tỉnh Thanh Hóa trước đây."

"Anh phái người đi theo bảo vệ hai người được không?" Triệu Hùng lo lắng Dương Lam lại gặp nguy hiểm.

"Không có chuyện gì đâu anh, em có dẫn theo vệ sĩ mà."

"Được rồi! Vậy hai người cẩn thận một chút."

Dương Lam "Ừm!" một tiếng, ánh mắt nóng rực rơi đến trên người Triệu Hùng, nói: "Anh Hùng, vậy bọn em sẽ chờ anh ở tỉnh Thanh Hóa, hẹn gặp lại."

"Ừm, trên đường nhớ cẩn thận."

Sau khi nhìn Dương Lam rời đi, thật lâu sau Triệu Hùng mới thu ánh mắt về.

Anh yêu cầu người của công ty Cửu đường ở lại quét dọn chiến trường, ai bị thương thì đi chữa thương, đối với những người đã khuất thì bồi thường bằng cách đưa tiền trợ cấp kếch xù cho gia đình bọn họ.

Sau lễ tang của Cửu gia kết thúc, Triệu Hùng dẫn theo cả đám người của công ty Cửu Đường quay về sơn trang "Dưỡng Niên Các".

Trận chiến ngày hôm nay có thể nói là tương đối kịch liệt, cũng may có thể đánh chết ba người bên Thánh đàn, điều này khiến Triệu Hùng cảm thấy cực kỳ vui mừng trong lòng.

Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, hôm nay anh có nhìn ra võ công của người kia đang ở đâu không?"

Trần Văn Sơn lắc đầu, nói: "Người này thạo về chưởng pháp, thấp nhất cũng phải là cao thủ xếp trước hạng hai mươi trên Thiên Bảng. Nếu như suy tính theo manh mối này, chỉ có một người phù hợp yêu cầu."

"Ai?" Triệu Hùng cảm thấy hứng thú, hỏi.

Trần Văn Sơn phun ra ba chữ: "Người bị câm!"

Vẻ mặt của Triệu Hùng trở nên nghiêm túc khi nghe thấy cái tên này, quả nhiên là Thánh đàn ở tỉnh Thanh Hóa có đầy người tài ẩn dật khắp nơi. Không chỉ có một Đao Tu La xếp hạng thứ năm trên Thiên Bảng, vậy mà còn có một người bị câm xếp trước hạng hai mươi trên Thiên Bảng. Ngoài ra, lần trước trong vụ đuổi đi anh em nhà họ Tất còn có bốn tên cao thủ trên Thiên Bảng.

Thực lực cường đại như vậy, ở bất kỳ nơi đâu cũng có thể trở thành bất khả chiến bại.

Triệu Hùng trầm ngâm một hồi, nhíu chặt lông mày nói: "Hình như có người ở hiện trường giải vây giúp người câm điếc này."

"Không sai! Điều này nói rõ người bên Thánh đàn thật sự đã xâm nhập vào nơi này của chúng ta." Trần Văn Sơn giải thích, nói: "Có thể đánh bay phi tiêu lúc đang bay của tôi bằng một ám khí, nếu như tôi phỏng đoán không sai, hẳn là lúc ấy Đao Tu La đang ở ngay bên cạnh chúng ta."

"Lúc đấy Đao Tu La cũng có mặt sao?" Triệu Hùng nghe vậy, sửng sốt vì ngạc nhiên.

Anh có chút không rõ vì sao lúc ấy Đao Tu La xuất hiện ở hiện trường, vì sao không trực tiếp ra tay.

"Văn Sơn, ý của anh là hắn ta sợ bại lộ thân phận, cho nên mới không ra tay sao?" Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn gật đầu nói: "Đúng vậy! Cậu chủ, cậu đưa cho tôi một bản danh sách khách mời đã đi đến nhà máy hoả táng Tây Thành vào ngày hôm nay đi. Mặt khác, tôi còn muốn một bản thông tin của một trăm người trong công ty Cửu Đường cũng đi theo. Phải điều tra từng người một mới có thể loại bỏ."

" Được! Tôi sẽ bảo người chuẩn bị cho anh."

Triệu Hùng nói xong, nói với Sẹo đao Ngô Tranh đang đứng ở một bên: "Ngô Tranh, gọi dì Lan tới đây cho tôi."

Ngô Tranh lên tiếng, quay người rời đi. Khi ông ta quay lại, phía sau dẫn theo Lan Ngọc Tâm bên Nam đường đi đến.

Trải qua trận chiến hôm nay, cuối cùng Lan Ngọc Tâm cũng biết tại sao Cửu gia lại muốn chọn Triệu Hùng làm người đừng đầu của "Công ty Cửu Đường".

Lan Ngọc Tâm không ngờ rằng mấy người do Triệu Hùng mang tới lại lợi hại như vậy! Lúc này, bà ta đã hoàn toàn thực lòng tin phục Triệu Hùng.

Lan Ngọc Tâm đi đến trước mặt Triệu Hùng, hỏi: "Cậu Triệu, cậu tìm tôi à?"

Triệu Hùng khẽ gật đầu, nói: "Dì Lan, dì sao chép thêm một bản danh sách khách mời tham gia vào chuyến đi đến nhà máy hoả táng Tây Thành ngày hôm nay cùng với danh sách thông tin của một trăm người được chọn lựa trong công ty Cửu Đường, sau đó giao hai bản đấy cho Văn Sơn giúp cháu."

Mặc dù Lan Ngọc Tâm không biết Triệu Hùng muốn những vật vô dụng này để làm cái gì nhưng bà ta vẫn làm theo.

Cửu gia đã được chôn cất tại khu nghĩa trang Tây Phong, hiện giờ toàn bộ công ty Cửu Đường đều phải nghe theo quyết định của Triệu Hùng. Bà ta làm việc cho Cửu đường từ thời của Cửu gia, tất nhiên bà ta không hy vọng công ty Cửu Đường sẽ bị sụp đ.

"Cậu Triệu, những người đến gây rối hôm nay là người của Thánh đàn sao?" Lan Ngọc Tâm hỏi.

"Không sai! Bọn họ là người của Thánh đàn."

"Những người này quả nhiên rất lợi hại!"

Lan Ngọc Tâm nhớ lại, sắc mặt hơi biến đổi.

Nếu như hôm nay Triệu Hùng không dẫn theo ba người Trần Văn Sơn, Nông Tuyền cùng Tàn Kiếm Hồ A, chỉ dựa vào người trong "Công ty Cửu Đường" bọn họ thì chắc chắn không ngăn cản được sự tấn công của những người bên kẻ thù.

"Dì Lan, dì cứ đi chuẩn bị danh sách cho Văn Sơn trước đi. Sau đó dì lại tới tìm cháu, cháu còn có việc khác cần dì làm."

"Đã rõ!"

Lan Ngọc Tâm lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Trên đường cao tốc đi về hướng tỉnh Thanh Hóa ở thành phố Hải Phòng.

Một chiếc xe Bentley con màu đen chạy dọc theo đường cái, đi theo hướng về tỉnh Thanh Hóa.

Người ngồi trên xe có Dương Lam, Dương Hưng cùng tên vệ sĩ.

Dương Lam nắm trong tay một đồ vật, là một cái móc chìa khóa có hình con mèo con.

Đây là đồ vật mà cô ta nhặt được trên mặt đất lúc đang ở nhà máy hoả táng Tây Thành.

Dương Lam không hề đề cập chuyện này cho bất kỳ ai, cô ta vô cùng quen thuộc với cái móc chìa khóa này, bởi vì đây chính là món quà nhỏ mà cô ta mua tặng "Người câm điếc".

Người câm điếc là một người hầu trung thành tuyệt đối của bố Dương Hoài An, từ trước tới nay luôn tận tâm làm việc cho bố. Lần này người câm điếc không tới thành phố Hải Phòng, tại sao thứ này lại xuất hiện ở nhà máy hoả táng Tây Thành?

Chẳng lẽ người đàn ông đã tấn công mình và Dương Hưng là người câm điếc sao?

Chuyện này không có khả năng! 

Người câm điếc là người của công ty Hoài An, luôn luôn chăm sóc mình từng li từng tí. Làm sao người câm điếc có thể ra tay tấn công mình và Dương Hưng?

Nếu như lúc ấy không có Dương Hưng bảo vệ mình, chắc chắn mình sẽ bị người kia đánh cho bị thương.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Dương Lam nghĩ mãi vẫn không nghĩa ra lời đáp cho thắc mắc của mình, khẽ nhíu mày.

Dương Hưng mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của Dương Lam, lập tức hỏi cô ta: "Dương Lam, em đang nghĩ gì thế?"

"À, không có gì đâu." Dương Lam vụng trộm nhét cái móc chìa khóa vào bên trong túi áo, nói với Dương Hưng: "Dương Hưng, bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi?"

"Không sao hết! Dù sao cũng không chết được." Dương Hưng mỉm cười về phía Dương Lam, nói: "Chỉ cần Dương Lam bình an là được."

"Về sau anh đừng làm như vậy nữa, lúc đó nguy hiểm biết bao!"

Dương Hưng vỗ ngực bảo đảm với Dương Lam, nói: "Yên tâm đi, chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không để cho bất kỳ người nào làm em bị thương."

Dương Lam nghe thấy lời nói này của Dương Hưng, trong lòng có chút cảm động. Không phải cô ta không rõ tâm ý của Dương Hưng đối với mình, nhưng ở trong lòng Dương Lam, cô ta luôn xem Dương Hưng như anh trai ruột của mình. Vì vậy Dương Hưng có đối xử tốt với cô ta như thế nào đi chăng nữa, trong mắt của Dương Lam lại chỉ giống như là anh trai đang che chở cho em gái mà thôi.

Sau khi trở về tỉnh Thanh Hóa, trước tiên Dương Lam gọi cho bác sĩ tư nhân trong nhà, bảo bác sĩ nhanh chóng chữa trị vết thương của Dương Hưng. Sau đó, cô ta chạy ra ngoài, chạy khắp nơi trong nhà để tìm kiếm người câm điếc.

Sau khi tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy người câm điếc ở chuồng chó.

Người câm điếc đang cho chó ăn, nhìn thấy Dương Lam chạy tới, lập tức mỉm cười về phía Dương Lam, cũng làm một vài ngôn ngữ cơ thể để nói cho cô ta biết rằng có hai con Husky sắp sinh chó con.

Lúc này, Dương Lam nào có tâm tình nghe người câm điếc nói những thứ này. Cô ta làm một động tác tay với người câm điếc, hỏi hôm nay ông ta có từng đi ra ngoài không.

Người câm điếc lắc đầu, nói mình không hề đi ra ngoài.

Dương Lam nhìn chằm chằm người câm điếc, tựa hồ muốn bằng chứng chứng minh cho việc ông ta nói dối, thế nhưng ánh mắt của người câm điếc cực kỳ kiên định. Nhưng trong lòng Dương Lam biết rõ ràng, nhất định là người câm điếc đang nói dối.

Cô ta biết người câm điếc là một cao thủ. Cái móc chìa khóa hình mèo con kia là đồ mình tặng cho người câm điếc, làm sao cái móc chìa khóa có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở nhà máy hoả táng Tây Thành được?

Tại sao người câm điếc lại nói dối mình? Đến tột cùng là có chuyện gì đang xảy ra, mình hoàn toàn không biết.

Dương Lam thấy người câm điếc không bằng lòng thừa nhận, quay đầu trở về với tinh thần chán nản.

Người câm điếc nhìn bóng lưng của Dương Lam, không biết nói cái gì cho phải.

Mặc dù ông ta là người bị câm, nhưng trí tuệ của ông ta vẫn phát triển giống như người bình thường. Nếu không, chỉ dựa vào mỗi việc võ công trác tuyệt, ông ta không có khả năng đứng hàng cao thủ trên Thiên Bảng trong "Võ Thần Bảng".

Dương Lam vô duyên vô cớ chạy tới hướng mình hỏi thăm có hay không từng đi ra ngoài, tuyệt với không có khả năng bắn tên không đích. Chẳng lẽ, cô tại hiện trường nhận ra mình?

Người câm điếc luôn đối xử Dương Lam như một cô công chúa nhỏ, che chở khắp nơi khắp chốn cho cô ta. Chỉ cần Dương Lam có một chút xíu khổ sở trong lòng, người câm điếc chắc chắn sẽ còn đau lòng hơn cô ta. Bởi vì ở trong cái nhà này, người ông ta quan tâm nhất chính là Dương Lam.

Lúc ấy, người câm điếc đánh về phía Dương Lam và Dương Hưng để tìm cơ hội trốn thoát là kế sách do Dương Hưng nghĩa ra. Nếu không có sự giúp đỡ âm thầm của Dương Hưng, người câm điếc chắc chắn không trốn thoát được.

Sau khi người câm điếc trở lại, Dương Hưng liếc mắt một cái ra ý cho người câm điếc, ý là bảo ông ta đi theo mình.