Một ông lão với mái tóc bạc phơ tầm khoảng bảy mươi tuổi từ ngoài cửa bước vào "Dưỡng Niên Các".
Mặt mũi của ông lão này có mấy phần tương tự với Tần Cửu gia.
Nhìn thấy mặt người vừa đến, Triệu Hùng đã xác định được ông lão trước mặt chính là em ba của ông ngoại anh.
Bỗng nhiên nhìn thấy người thân, điều này khiến tâm tình của Triệu Hùng rất kích động, suýt chút nữa không nhịn được tiến lên chào hỏi, thế nhưng lý trí nói cho anh biết anh không thể làm như vậy. Nếu anh bị tình cảm chi phối hành động, anh sẽ đem lại ảnh hưởng nghiêm trọng cho gia đình của mình, nhất định sẽ quấy rầy đến cuộc sống của họ.
Ông lão được một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi đỡ lấy, chậm rãi bước vào nơi để quan tài.
Đến trước tấm nệm bồ đoàn, Tần Tam gia quỳ hai chân có chút run rẩy của mình xuống, nước mắt tuôn đầy mặt, nói: "Lão Cửu, tại sao em lại rời đi trước bọn anh một bước vậy?"
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy cảnh này, vành mắt lập tức đỏ lên. Cô đã hoàn toàn biết rõ thân phận của Triệu Hùng, cho nên cô cũng biết ông lão trước mắt là người thân của Triệu Hùng. Điều này cũng có nghĩa ông ấy là người thân của Lý Thanh Tịnh.
Nhìn đến đây, Lý Thanh Tịnh không nhịn được nữa, tiến lên giúp đỡ cô gái dìu Tần Tam gia đứng dậy, dịu dàng an ủi: "Ông à, người cũng đã qua đời rồi, mong ông nén bi thương!"
Tần Tam gia liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, không khỏi sững sờ khi thấy khuôn mặt của Lý Thanh Tịnh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Ông ta không biết người phụ nữ này là ai nhưng con người ai cũng thích cái đẹp, hơn nữa người phụ nữ này còn rất tốt bụng đến an ủi ông ta nên ông ta càng có thiện cảm hơn. Nếu như ai cưới được người phụ nữ này làm vợ, vậy thì chắc hẳn người đó đã phải tích đức tích phúc cả đời trước.
Tần Cửu gia không nói cho những anh em khác của mình về thân phận thật của Triệu Hùng, cho nên Tần Tam gia không biết Lý Thanh Tịnh có quan hệ thân thích với ông ta.
"Cám ơn cô, cô gái!" Tần Tam gia khẽ gật đầu với Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh nói với Tần Tam gia: "Ông à, ông ngồi sang bên này đi!" Nói xong, cô dẫn Tần Tam gia ngồi xuống bên cạnh Trần Thiên Trung.
Tần Tam gia có quen biết với Trần Thiên Trung, vì vậy sau khi ngồi xuống, ông ta khẽ gật đầu về phía Trần Thiên Trung.
Kể từ khi Tần Tam bước vào "Dưỡng Niên Các", ánh mắt của Dương Hưng vẫn luôn dán chặt ở trên người ông ta.
Bè đảng làm loạn còn lại ở nhà họ Tần không còn mấy người, lần này Dương Hưng tới tham dự lễ phúng viếng của Tần Cửu gia chủ yếu là để nhìn xem Tần Cửu gia chết thật hay chết giả, mặt khác cũng mượn cơ hội này để quan sát xem nhà họ Tần có bè đảng làm loạn còn sót lại nào khác hay không, vậy mà không ngờ rằng thật sự đợi được một người.
Trong mắt của Dương Hưng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như muốn giết người. Lần trước bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giết Tần Cửu gia, bây giờ Tần Cửu gia chết rồi, vậy cũng coi như hắn ta đã hoàn thành mục tiêu. Không ngờ hôm nay gặp được Tần Tam gia, sự xuất hiện của Tần Tam gia lại cho Dương Hưng một động lực mới để tiếp tục kế hoạch.
Vào lúc giữa trưa, Sẹo đao Ngô Tranh nói "Dưỡng Niên Các" đã chuẩn bị rượu loãng và các món ăn chay, bảo mọi người di chuyển đến phòng ăn để dùng cơm.
Những người khác lần lượt rời đi, trong nơi để quan tài chỉ còn lại Triệu Hùng, Nông Tuyền, Tàn Kiếm Hồ A, Lý Thanh Tịnh, Vân Nhã, Tần Lam, Dương Hưng và Tần Cửu gia.
Trừ bọn họ ra còn có bốn đường chủ trong Cửu đường bao gồm Hoắc Kiến Vinh, Lan Ngọc Tâm, Quách Chính Lương cùng với Tưởng Hội Lam.
Sẹo đao Ngô Tranh bị Triệu Hùng sắp xếp đi tiếp đãi những vị khách khác!
Tần Tam gia vô cùng đau khổ vì cái chết của Cửu gia, muốn đi đến chỗ quan tài nhìn Cửu gia một lần cuối.
Ánh mắt của Hoắc Kiến Vinh và Tưởng Hội Lam đều rơi trên người Tần Tam gia. Tần Tam gia là anh em thân thiết của Tần Cửu gia, đương nhiên bọn họ nhận ra ông ta. Hơn nữa, Triệu Hùng cũng không có lý do gì để ngăn cản Tần Tam gia nhìn mặt Tần Cửu gia một lần cuối.
Nông Tuyền chỉ làm việc dựa theo sự phân phó của Triệu Hùng, cho nên không quan tâm là ai, cậu ấy cũng sẽ không để người khác tới gần quan tài của Tần Cửu gia.
Cậu ấy đang định tiến lên ngăn cản Tần Tam gia cùng với Tàn Kiếm Hồ A thì thấy Triệu Hùng chủ động bước tới giúp Tần Tam gia đứng dậy. Triệu Hùng nói: "Tam gia, tôi đến dìu ông!"
Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A thấy Triệu Hùng lên tiếng nói vậy, lập tức nhường đường để Triệu Hùng dẫn Tần Tam gia cùng với cô gái kia đến trước quan tài của Cửu gia.
Nhìn thấy Triệu Hùng đích thân mở ra quan tài của Cửu gia, Lý Thanh Tịnh sợ đến mức trái tim sắp nhảy lên đến cổ họng, lo lắng sẽ bị bại lộ!
Tất cả những người khác ở đây đều nhìn chằm chằm về phía hai người Triệu Hùng và Tần Tam gia.
Trước khi nhìn thấy mặt Cửu gia, Tần Tam gia đã khóc ồ lên. Vẻ mặt ông ta trông cực kỳ đau khổ, nói: "Lão Cửu, tại sao em lại ra đi sớm như thế. Anh ba tới thăm em đây!"
Ngay khi Tần Tam gia cúi xuống, định cẩn thận xem xét tường tận khuôn mặt của Tần Cửu gia, ông ta đột nhiên phát hiện có cái gì không đúng. Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai ông ta.
"Tam gia, mẹ tôi là Tần Uyển. Cửu gia giả chết là do tôi sắp xếp!"
Trước lúc nói chuyện, Triệu Hùng cố ý vươn tay thọc một cái vào mông của Nông Tuyền.
Nông Tuyền không hiểu, quay đầu lại hỏi: "Cậu chủ, cậu chọc vào mông tôi làm gì?"
Mặc dù Dương Hưng là cao thủ võ công nhưng Triệu Hùng nói chuyện cùng lúc với Nông Tuyền, cộng thêm việc khoảng cách khá xa, cho nên hắn ta không nghe thấy Triệu Hùng thì thầm gì với Tần Tam gia.
Tần Tam gia là ai chứ? Nghe xong lời nói của Triệu Hùng, trong lòng ông ta đột nhiên giật mình! Sau đó, ánh mắt ông ta rơi trên người Triệu Hùng.
Sau khi đánh giá cẩn thận, lúc này ông ta mới phát hiện dáng dấp của Triệu Hùng thật sự có nét tương tự với cháu gái Tần Uyển của ông ta.
Trời ạ! Thế mà ông ta lại gặp được con trai của bé Uyển.
Tần Tam gia biết Triệu Hùng làm như vậy nhất định là có lý do của mình, lập tức phối hợp với anh, cất tiếng khóc lóc than thở đầy đau buồn.
"Lão Cửu, sao em lại độc ác như vậy, em không thể đợi đến lúc anh trai tới thăm em được hay sao! Em đi sớm quá, em bảo người anh trai này sống thế nào đây."
Triệu Hùng đứng ở bên trong, Tần Cửu gia đứng ở bên ngoài. Vì vậy, những người khác hoàn toàn không để ý đến động tác nhỏ của Triệu Hùng.
Triệu Hùng viết một chữ "An!" vào trong lòng bàn tay của Tần Cửu gia.
Tần Cửu gia không quá quan tâm đến việc Triệu Hùng làm thế này là để ra hiệu cho ông ta biết Cửu gia đang thật sự an toàn hay là chỉ để ông ta cảm thấy an tâm. Tóm lại, một chữ "An!" này đã hoàn toàn khiến Tần Tam gia yên lòng.
Tần Tam gia nói với cô gái bên cạnh: "Bé Linh, cháu mau đến đây đưa tiễn ông Cửu của cháu đi!"
Cô gái đã sớm khóc không thành tiếng, tiếng khóc nức nở vang khắp căn phòng: "Ông Cửu ơi! Ông Cửu ơi!".
Sau đó Triệu Hùng đóng nắp quan tài lại, dìu Tần Tam gia đi ra ngoài. Anh nói với Tần Tam gia: "Tam gia, tên tôi là Triệu Hùng, là người đứng đầu mới của công ty Cửu Đường. Ông đừng quá đau buồn, ông nên đi đến phòng ăn dùng chút cơm đi! Người là sắt, cơm là thép. Nếu như ông đau buồn quá độ, phải cẩn thận không thì cơ thể của ông sẽ bị suy sụp mất."
Tần Tam gia đã biết Tần Cửu gia chưa chết, cho nên trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Điều khiến ông ta hạnh phúc hơn là ông ta thật sự gặp được con trai của Tần Uyển.
Tần Tam gia khẽ gật đầu, cố ý hỏi Triệu Hùng: "Cậu họ Triệu sao?"
"Vâng, tên đầy đủ là Triệu Hùng ạ!" Triệu Hùng tận lực giải thích.
Tần Tam gia biết trước đây Tần Uyển đã kết hôn với Triệu Khải Thời, vì vậy tất nhiên con trai của bọn họ sẽ mang họ Triệu. Nhìn thấy những điểm giống nhau giữa Triệu Hùng và Tần Uyển, ông ta thực sự tin tưởng rằng Triệu Hùng trước mắt ông ta là con trai của Tần Uyển.
Lý Thanh Tịnh cảm thấy có chút kỳ lạ, cô biết Tần Cửu gia bên trong quan tài là giả. Theo lý thuyết, Tần Tam gia là anh em ruột của Tần Cửu gia, đáng lẽ Tần Tam gia không thể không nhận ra Tần Cửu gia bên trong quan tài là giả mới đúng chứ. Cô cảm thấy có chút buồn bực, tại sao Tần Tam gia lại không nhận ra điều này?
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trong lòng cô cũng được thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đương nhiên cô không biết Triệu Hùng đã âm thầm nói rõ chân tướng cho Tần Tam gia.
Trong một vài câu ngắn gọn, Triệu Hùng đã giới thiệu bản thân và nói với Tần Tam gia về chuyện di chúc.
Tần Tam gia gật đầu, nói: "Lão Cửu coi trọng cậu nên mới giao trách nhiệm cho cậu. Lão Cửu làm vậy tất nhiên là có đạo lý của mình, hy vọng cậu đừng phụ lòng nhờ vả của lão Cửu, nhớ phải thúc đẩy công ty Cửu Đường làm ăn phát đạt đó!"
"Đã rõ, Tam gia!"
Triệu Hùng gọi bà xã Lý Thanh Tịnh lại gần, giới thiệu với Tần Tam gia: "Tam gia, đây là bà xã của tôi, cô ấy tên là Lý Thanh Tịnh."
Tần Tam gia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lúc này mới biết vì sao vừa rồi Lý Thanh Tịnh lại đến nâng mình dậy. Không ngờ rằng người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại là cháu dâu đằng ngoại của mình.
"Thanh Tịnh, em đưa Tam gia đi đến phòng ăn dùng cơm trước đi!"
Triệu Hùng lo lắng tuổi tác của Tần Tam gia đã lớn, cơ thể không đủ sức để chịu đựng nổi, vì thế anh mới bảo bà xã Lý Thanh Tịnh dìu Tần Tam gia qua phòng ăn nghỉ ngơi. Đồng thời anh cũng lo lắng có người bên "Thánh đàn" trà trộn vào trong này, chắc chắn bọn họ sẽ tìm cách ám sát Tần Tam gia.
Có rất nhiều người trong phòng ăn, anh tin rằng cho dù người bên "Thánh đàn" trà trộn vào đây cũng sẽ không dám ra tay trước mặt nhiều người như vậy.
Lý Thanh Tịnh dẫn Tần Tam gia rời đi!
Khi Triệu Hùng giới thiệu với Tần Tam gia rằng Lý Thanh Tịnh là bà xã của anh, điều này đã dẫn tới sự bất mãn của Vân Nhã và Dương Lam. Tuy nhiên, hai người bọn họ không có cách nào để nói ra sự bất mãn này, ai bảo Lý Thanh Tịnh người ta mới là vợ hợp pháp của Triệu Hùng chứ.
Vân Nhã đi đến bên cạnh Triệu Hùng, nói với anh: "Anh nhớ phải bảo trọng đó, tôi cũng đi đến phòng ăn đây!"
"Ừm! Đi đi, qua ít ngày nữa tôi sẽ đi tìm cô." Triệu Hùng nói.
Vân Nhã nghe vậy, hai mắt tỏa sáng. Chỉ với lời này của Triệu Hùng cũng đủ để cho Vân Nhã bùng cháy lên ngọn lửa hy vọng trong lòng.
Sau khi Vân Nhã rời đi, Dương Lam dẫn theo Dương Hưng đi tới.
Dương Lam nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng! Tại sao anh lại chấp nhận tiếp quản công ty Cửu Đường?"
"Ồ! Cửu gia có ân huệ với tôi. Khi ông ấy còn sống đã lập di chúc để cho tôi tiếp nhận công ty của ông ấy, đương nhiên tôi không thể từ chối rồi. Hơn nữa, tôi cũng nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy." Triệu Hùng nói một cách ngập ngừng.
"Vậy chúng tôi cũng đến phòng ăn đây, anh nhớ phải bảo trọng đó!"
Triệu Hùng gật đầu nói câu: "Biết rồi!".
Ngay khi Dương Lam quay người muốn rời đi, Triệu Hùng lên tiếng gọi Dương Lam: "Dương Lam!"
Dương Lam quay người lại, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, hỏi: "Anh Hùng, còn có việc gì sao?"
"Lần này vất vả lắm mới tới, em đừng vội đi! Chờ anh làm xong việc, anh mời hai người ăn bữa cơm."
"Được! Em sẽ chờ anh." Trên mặt Dương Lam lộ ra vẻ ngượng ngùng, quay người rời đi.