Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 652: Cậu thì biết chắc?




Nhìn thấy Vân Nhã lái chiếc xe Ferrari màu đỏ rời đi, Triệu Hùng không suy nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo cô ta.

Với kỹ năng lái xe của anh, chắc chắn Vân Nhã sẽ không phát hiện anh đang theo dõi cô ta.

Người đàn ông lịch lãm đội chiếc mũ dạ ngồi bên cạnh Vân Nhã thật ra là Cách Hoa tới từ Tỉnh Nghệ An!

Đây là chiến lược Cách Hoa nghĩ ra cho Vân Nhã, mục đích là để nhìn xem Triệu Hùng có quan tâm tới Vân Nhã hay không.

Cách Hoa hỏi Vân Nhã: "Vân Nhã, cậu nghĩ rằng Triệu Hùng có đi theo chúng ta không?"

"Tôi cũng không rõ ràng liệu anh ấy có đi theo không. Tuy nhiên, tôi biết kỹ thuật lái xe của anh ấy cực kỳ tốt. Cho nên, cho dù anh ấy thật sự đi theo chúng ta, chúng ta cũng không thể phát hiện được anh ấy. Cách Hoa, chiến lược này của cậu có tác dụng không?"

"Có tác dụng hay không có tác dụng đều phụ thuộc vào việc cái tên Triệu Hùng kia có quan tâm đến cậu hay không." Cách Hoa duỗi ra một ngón tay mảnh khảnh của mình, chọc lên mặt Vân Nhã, nói: "Tôi chẳng hiểu cậu đang nghĩ gì nữa, rõ ràng là một người con gái cành vàng lá ngọc sống trong gia đình giàu có muốn gì được nấy, trên thế giới thiếu gì đàn ông mà lại chọn đúng cái tên kia. Người ta có cả bà xã rồi, cậu còn chen chân vào đó làm gì?"

"Ai dà! Cậu không hiểu tình yêu đâu."

"Cậu thì biết chắc? Ngay cả bạn trai còn không có mà cũng dám nói tôi."

Vân Nhã "Hứ!" một tiếng, nói: "Đó là bởi vì tôi không có thèm tìm bạn trai. Cậu không biết có bao nhiêu người đàn ông ngưỡng mộ tôi, muốn được tôi để ý đâu."

"Có phải đầu óc của cậu bị úng nước không vậy, vì sao cứ phải đâm đầu vào cái tên Triệu Hùng kia thế?"

"Tôi không biết, dù sao thì tôi cũng chỉ thích mỗi mình anh ấy thôi." Vân Nhã thở dài, nhẹ giọng nói: "Rõ ràng tôi quen biết với rất nhiều con trai trong các gia đình giàu có, nhưng tôi lại chẳng thích ai trong số bọn họ cả. Hầy! Ngay cả chính tôi cũng không biết vì sao tôi lại mê muội Triệu Hùng như vậy."

"Tôi thấy anh ta khá bình thường. Điểm nào ở anh ta hấp dẫn cậu?"

"Không biết, tình cảm của tôi đối với anh ấy là thích một cách không thể giải thích được." Vân Nhã trả lời.

Cách Hoa nói: "Thật sự bội phục cậu rồi!"

Cuối cùng xe cũng dừng lại ở "Khách sạn Bắc Viên".

Triệu Hùng lái xe đi theo bọn họ đến "Khách sạn Bắc Viên", sau khi nhìn thấy bọn họ bước vào trong khách sạn, anh không khỏi nhíu mày.

Bởi vì Cách Hoa muốn đóng giả làm đàn ông, cô ta cố tình mặc quần áo nam, hơn nữa lại còn mang đội mũ dạ che phân nửa khuôn mặt, cho nên Triệu Hùng không biết người đàn ông đi bên cạnh Vân Nhã là nữ chứ không phải nam.

Vân Nhã tiến vào khách sạn cùng với Cách Hoa, không hề dừng lại mà trực tiếp đi thang máy lên đến tầng mười một.

"Khách sạn Bắc Viên" này là một khách sạn bốn sao. Ở một thành phố thuộc đô thị loại 3 như thành phố Hải Phòng, khách sạn này cũng được coi là rất nổi tiếng.

Khách sạn Bắc Viên là một chuỗi khách sạn ở Việt Nam. Sau khi Triệu Hùng đi theo bọn họ tiến vào "Khách sạn Bắc Viên", anh lập tức hỏi cô gái nhỏ ở quầy lễ tân: "Vừa rồi có một người phụ nữ tên là Vân Nhã vào trong này, cô ấy ở phòng nào?"

"Thưa ngài, ngài có quan hệ như thế nào với cô Vân Nhã ạ?"

"À, tôi là một người bạn của cô ấy. Cô ấy chỉ nói với tôi rằng cô ấy đang ở khách sạn Bắc Viên, tôi không biết số phòng cụ thể của cô ấy."

"Cô Vân Nhã ở phòng 1106 ạ!"

Triệu Hùng nói "Cảm ơn!", sau đó vội vàng bước vào thang máy lên tầng mười một.

Vừa bước lên tầng mười một, anh đã thấy cửa phòng số 1106 mở ra. Vân Nhã gọi nhân viên phục vụ ở ngoài cửa, nói: "Cậu phục vụ kia ơi!"

"Xin chào người đẹp, cô cần gì sao?" Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi.

Vân Nhã đưa cho nhân viên phục vụ ba tờ năm trăm nghìn, nói: "Đi mua giúp tôi một hộp Durex, số tiền còn lại sẽ được tính là tiền boa cho anh."

"Được rồi, tôi đi ngay đây." Nhân viên phục vụ vui vẻ cầm lấy tiền, vội vàng chạy xuống lầu.

Triệu Hùng nghe đến đoạn này là biết Vân Nhã muốn làm gì cùng với người đàn ông trong phòng.

Trên mặt anh hiện lên vẻ thất vọng, không ngờ rằng Vân Nhã lại là loại phụ nữ như này.

Thật ra, Triệu Hùng chưa bao giờ nghĩ đến việc nảy sinh mối quan hệ khác thân mật hơn với Vân Nhã. Chỉ là đột nhiên biết Vân Nhã sẽ lăn ở trên ga giường cùng với một người đàn ông khác, trong lòng anh có chút không thoải mái.

Xem ra, có vẻ như đã đến lúc phải ngả bài với Vân Nhã.

Nghĩ như vậy, Triệu Hùng đi xuống lầu, bước vào sảnh tầng một của khách sạn, tìm một chỗ ngồi trống ở trên ghế sô pha rồi ung dung ngồi xuống.

Anh muốn ngồi đây chờ đến lúc Vân Nhã đi ra, sau đó ngả bài với cô ta. Về sau, giữa hai người bọn họ sẽ không có một chút liên quan gì đến nhau về mặt tình cảm.

Nói ra cum từ "Cắt đứt quan hệ" nghe có vẻ rất thoải mái, thế nhưng trong lòng Triệu Hùng lại không có cảm giác vui mừng khi được giải thoát mà ngược lại chỉ cảm thấy hơi buồn.

Vân Nhã nhận được một cuộc gọi ở trong phòng.

"Thưa cô Nhã, ngài Triệu đi theo hai người vào khách sạn rồi đi lên đến tầng mười một. Sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Kiên Tùng, ngài Triệu lập tức xuống lầu, hiện đang ngồi ở sảnh tầng một."

Vân Nhã nghe thấy Triệu Hùng đi theo cô ta tới đây, trong lòng vui mừng khôn xiết, hỏi người trong điện thoại: "Anh ấy đang làm gì ở đại sảnh tầng một vậy?"

"Không làm gì cả, chỉ ngồi ở trên sô pha, đọc một quyển tạp chí nào đó."

"Ừm! Có chuyện gì nhớ kịp thời báo lại cho tôi."

Sau khi cúp điện thoại, Vân Nhã vui vẻ nói với Cách Hoa: "Cách Hoa, Triệu Hùng thực sự đi theo bọn mình tới đây, xem ra anh ấy vẫn quan tâm đến tôi!"

Cách Hoa lắc đầu, thở dài nói: "Cậu ấy à! Thực sự hết thuốc chữa rồi. Rõ ràng chính cậu cũng biết rõ rằng cậu đang yêu một người đàn ông không thuộc về mình, vì sao còn muốn hồ đồ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy?"

Vân Nhã nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Cậu đã nói rồi mà. Khi loài bướm đêm nhìn thấy ánh đèn rực rỡ, chúng luôn vội vàng lao vào đó, không biết giữa vầng sáng rực rỡ đó là lửa, không biết họa thiêu thân đang chờ mình. Bởi vì ánh sáng là tín ngưỡng của bọn chúng, ánh lửa đó là mục tiêu của bọn nó. Cho nên, dù cho biết rằng ở phía trước là cái chết, chúng nó cũng không hề hối hận."

"Tôi thật sự bội phục cậu rồi." Cách Hoa lắc đầu, thấy tình cảm của Vân Nhã dành cho Triệu Hùng cố chấp như thế, cô ta cũng không biết nên khuyên bạn mình như thế nào mới tốt.

Kể từ khi cô ta đến thành phố Hải Phòng, cô ta vẫn luôn làm công tác tư tưởng cho Vân Nhã. Cô ta đã nói hết nước hết cái, lời hay lời tệ gì cũng lôi ra hết rồi nhưng Vân Nhã vẫn không chịu nghe.

Cách Hoa không còn cách nào khác, lúc này mới nghĩ ra chiến lược này, muốn kiểm tra một chút xem Triệu Hùng có tâm tư gì với Vân Nhã hay không.

Một lát sau, cửa phòng bị gõ.

Vân Nhã mở cửa đem phục vụ viên để vào nhà bên trong đến, đối với anh dò hỏi: "Kiên Tùng, Triệu Hùng vẫn ngồi ở sảnh tầng một sao?"

"Vẫn ngồi đó! Cô Nhã, tôi nghĩ chắc hẳn ngài Triệu sẽ không rời đi sớm đâu. Mới vừa rồi ngài Triệu còn gọi một tách cà phê."

"Ừm! Anh ra ngoài làm việc tiếp đi."

Trong "Khách sạn Bắc Viên" này, nhà họ Vân của cô chiếm một ít cổ phần. Vì vậy, mọi người trong khách sạn đều có quen biết với Vân Nhã.

Triệu Hùng đâu biết rằng Vân Nhã đang nhân cơ hội để kiểm tra mình.

Ước chừng một tiếng đồng hồ sau, Vân Nhã trang điểm cho bản thân trông xinh hơn, khoác lên mình chiếc áo khoác lông chồn cực kỳ hợp thời trang, bước ra khỏi phòng.

Ngay khi Vân Nhã bước vào sảnh tầng một, Triệu Hùng đột nhiên gọi cô ta: "Vân Nhã!"

Vân Nhã nhìn về phía Triệu Hùng, giả vờ bản thân vô cùng kinh ngạc, lập tức vội vàng đi tới chỗ Triệu Hùng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, nói: "Ồ! Triệu Hùng, tại sao anh lại ở chỗ này?"

"Tôi cố ý ngồi ở chỗ này chờ cô." Trên mặt Triệu Hùng không có một chút cảm xúc nào, nói.

"Chờ tôi sao?" Vân Nhã giả vờ bản thân không biết gì hết, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Tại sao anh lại biết tôi ở chỗ này?"

Triệu Hùng nở nụ cười, chỉ là nụ cười của anh trông có phần mất tự nhiên, nói: "Tôi không chỉ biết cô ở chỗ này, mà tôi còn biết cô đã thuê phòng cùng với một người đàn ông ở đây, nói với nhân viên phục vụ mua giúp một hộp Durex."

"Anh... Anh theo dõi tôi sao?" Vân Nhã ra vẻ hoảng sợ, nói.

Triệu Hùng nói với khuôn mặt nghiêm túc: "Đừng nói khó nghe như vậy, chỉ là trùng hợp gặp phải mà thôi. Cô Vân, nếu cô đã có bạn trai mới, vậy thì hy vọng về sau cô đừng quấy rầy tôi nữa." Nói xong, không cho Vân Nhã cơ hội nói tiếp, anh lập tức cất bước định rời đi.

"Chờ một chút!" Vân Nhã lên tiếng gọi Triệu Hùng.

Triệu Hùng quay đầu nhìn Vân Nhã, hỏi: "Cô Vân, cô còn muốn nói chuyện gì khác sao?"

Vân Nhã chỉ về hướng đằng sau lưng Triệu Hùng, cười nói: "Người mà anh nói là bạn trai mới của tôi có phải là người này không?"

Triệu Hùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đằng sau lưng là một người đàn ông đẹp trai mặc áo lông kiểu dáng dành cho phái nam, đội mũ dạ.

"Không sai, là anh ta!" Triệu Hùng không ngờ rằng người bạn trai này của Vân Nhã khá đẹp trai.

Cách Hoa cởi xuống chiếc mũ dạ trên đầu, lộ ra mái tóc đen nhánh, mỉm cười đi về phía Triệu Hùng, nói: "Ngài Triệu, chẳng lẽ anh tưởng tôi là bạn trai của Vân Nhã cho nên anh ghen tuông với tôi sao?"