Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 629: Chính chủ đã đến




Triệu Hùng nói với ông Khổng Côn Bằng rằng Thẩm Văn Hải đã bị bắt cóc như thế nào. Nói chính mình lúc đó quá kích động nên dạy dỗ tên nhóc này vài câu, không ngờ tên nhóc này lại hờn dỗi chạy ra ngoài.

Sau khi nghe lời này, ông cụ Khổng cau mày hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, chuyện này cậu cảm thấy thế nào?"

"Tôi cảm thấy nhóc Hải có lẽ vẫn còn ở Hải Phòng."

Triệu Hùng sửng sốt. Những lời của Trần Văn Sơn thực sự gây sốc.

Anh dẫn mọi người đuổi theo nhóc Hải ra đến cửa ra khỏi thành phố Hải Phòng, nếu bọn bắt cóc không rời đi mà vẫn ở Hải Phòng thì thật là xảo quyệt.

Ông cụ Khổng gật đầu nói: "Văn Sơn nói rất có lý, tôi cũng cho rằng bọn bắt cóc không rời khỏi Hải Phòng. Tuy nhiên, dù biết con rất có thế lực ở Hải Phòng, còn dám ra tay bắt cóc nhóc Hải, điều đó cho thấy những trộm cướp cũng không phải thế hệ sau. Con tới tìm ông, là muốn ông âm thầm xuất thủ sao?"

Triệu Hùng cười tủm tỉm nói: "Ông Khổng, con lúc này chỉ có thể dựa vào sự ra tay của ông. Ông cũng biết vết thương của con vẫn chưa lành, không phải là biện pháp cuối cùng, con không muốn tiết lộ bí mật của Rồng Lân. Đây chính là bùa hộ mệnh của ông. Tuy nhiên, ông còn có bảy ngày thương thế mới có thể hoàn toàn hồi phục, nếu gặp phải một vết thương, có phải sẽ làm nặng thêm thương tích của ông không?"

“Sẽ không!” Ông cụ Khổng cười: “Mặc dù lửa độc của nhà sư đó rất lợi hại, nhưng phương pháp giải băng do bác sĩ Hoa dạy ông lại rất hiệu quả. Lửa độc trong người ông gần như không còn nữa, đã có thể phát huy được chín thành công lực."

Trong nội tâm Trần Văn Sơn rất vui khi hay tin Ông cụ Khổng đã hồi phục sức mạnh chín thành công lực.

Sức mạnh chín thành công lực của ông cụ Khổng thậm chí còn mạnh hơn trước khi Trần Văn Sơn không bị thương. Chỉ cần đối thủ không phải là cao thủ của "Thần Bảng", ông cụ Khổng đều có thể xử lý ứng phó được.

Trần Văn Sơn vỗ vai Triệu Hùng nói: "Cậu chủ, cậu cứ yên tâm đi. Hiện tại, chúng ta yên tâm chờ hành động của đối phương đi."

Ngay khi vừa dứt lời, điện thoại di động của Triệu Hùng đúng lúc kêu lên.

Khi Triệu Hùng thấy cuộc điện thoại di động gọi đến là một số điện thoại không quen thuộc, sắc mặt anh biến đổi. Trong nội tâm anh linh cảm đó là cuộc gọi của tên cướp.

Anh nhìn Trần Văn Sơn, sau đó lại nhìn ông cụ Khổng.

Trần Văn Sơn gật đầu với Triệu Hùng, ý là để anh nghe điện thoại.

Triệu Hùng nhấn nút nghe rồi bấm loa ngoài và nghe thấy một giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông trong điện thoại.

“Là Triệu Hùng phải không?” Bên kia hỏi.

"Tôi là Triệu Hùng, anh là ai?"

"Thẩm Văn Hải trong tay tôi. Anh lập tức chuẩn bị 100 triệu chuyển vào số thẻ tôi cấp cho anh, nếu tôi không thấy tiền tôi sẽ giết Thẩm Văn Hải."

Triệu Hùng nhìn thấy Trần Văn Sơn lắc đầu.

Anh ta nói với tên cướp: "Xem ra anh biết rất rõ tôi, ngược lại tôi có một trăm triệu. Tuy nhiên, tôi sẽ không đưa cho anh cho đến khi tôi nhìn thấy Thẩm Văn Hải."

“Anh không sợ tôi sẽ giết Thẩm Văn Hải sao?” Đối phương uy hiếp nói.

"Anh sẽ không, anh muốn giết nó thì đã giết từ lâu rồi. Anh như thế nào lại phiền phức bắt cóc Thẩm Văn Hải như vậy?"

"Được rồi! Anh thật thông minh. Anh đến công ty vận chuyển hàng hóa Phú Đạt ở Hà Nội ngay lập tức, tôi ở đấy chờ anh. Nhớ kỹ, tôi chỉ cho anh một canh giờ. Nếu vượt quá thời gian, tôi sẽ chặt gãy một ngón tay của Thẩm Văn Hải tặng cho anh." Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Vì Triệu Hùng đã bật chế độ loa ngoài của điện thoại di động nên cả ông cụ Khổng và Trần Văn Sơn đều có thể nghe rõ được nội dung cuộc nói chuyện giữa Triệu Hùng và tên bắt cóc.

Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng: "Người này phải là người mà cậu quan biết."

Triệu Hùng nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, khó hiểu hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, anh muốn nói cái gì?"

Không đợi Trần Văn Sơn trả lời, anh đã nghe Ông cụ Khổng nói: "Người đàn ông này sử dụng máy thay đổi giọng nói vì anh ta sợ rằng con sẽ nhận ra giọng nói thật của anh ta."

Triệu Hùng lúc này mới chợt nhận ra.

Có thể anh ta một mực ở Hải Phòng, anh không thể tìm thấy bất kỳ đối thủ xứng đáng nào ở Hải Phòng. Nghĩ thầm: ‘Chẳng lẽ Hán Vân Hiển đang trả thù chính mình?’

Sau đó anh lại gạt bỏ suy nghĩ ​​đó.

Hán Vân Hiển chỉ có thể dùng chiêu thức chiến đấu thông thường, có thể giở trò thủ đoạn trong kinh doanh, nếu là "võ đấu" mười người Hán Vân Hiển cộng lại cũng không phải là đối thủ của Triệu Hùng.

Ông cụ Khổng lập tức nói: "Người này tiếng nói dồi đao, là một cao thủ nội lực. Ít nhất cũng là cao thủ top năm mươi."

Về điểm này, Trần Văn Sơn không thể so với ông cụ Khổng. Trong lòng thầm thán phục Khổng Côn Bằng, ông cụ Khổng xứng đáng là người đứng đầu Thiên Bảng, chỉ cần nghe giọng nói là có thể phán đoán được nội lực tu luyện của người đó.

Trần Văn Sơn giơ ngón tay cái lên cho ông cụ Khổng, sau đó nói với Triệu Hùng: "Đây là một cao thủ. Anh ta nói rằng rõ cậu nên đi một mình, cậu phải cẩn thận. Cậu cứ làm theo những gì tôi nói."

Trần Văn Sơn đã bày cho Triệu Hùng một bài học, ông cụ Khổng gật đầu và nói biện pháp của Trần Văn Sơn là một biện pháp tốt.

Sau khi cả ba đồng ý, Triệu Hùng không dám chậm trễ quá vì sợ lỡ mất một tiếng đồng hồ mà bọn bắt cóc đề ra.

Vì bọn bắt cóc nói nếu sau một tiếng không gặp Triệu Hùng, anh ta sẽ bẻ gãy một cánh tay của Thẩm Văn Hải, anh ta nhất định sẽ làm được.

Triệu Hùng một mình lái xe về phía công ty vận chuyển hàng hóa Phú Đạt ở Hà Nội.

Hải Phòng không lớn, Hà Nội chỉ là một thành phố mới vừa được mở rộng. Nhiều dự án quy mô lớn vẫn chưa hoàn thành.

Công ty vận chuyển hàng hóa Phú Đạt này là một trạm vận chuyển hàng hóa do một ông chủ xây dựng. Cách đây một thời gian ngắn, ngay sau khi công trình xây dựng hoàn thành, đã xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn, thiêu rụi công ru vận chuyển hàng hóa Phú Đạt. Vì vậy, Triệu Hùng đã nghe nói về công ty này.

Mặc dù Triệu Hùng đã thương lượng kế hoạch với Trần Văn Sơn và ông cụ Khổng, nhưng trong lòng anh vẫn rất căng thẳng.

Chưa kể anh không biết vận dụng võ công, cho dù có sử dụng võ công cũng không thể là đối thủ của top năm mươi Thiên Bảng.

Nếu Triệu Hùng có thể sử dụng nội lực của mình, thì chỉ có thể là đối thủ của cao thủ Địa Bảng. Có một khoảng cách lớn với năm mươi người hàng đầu trong danh sách Thiên Bảng, quả thực có thể nói là nghiền ép tồn tại. May mắn thay, anh có một dây thắt lưng bảo vệ Rồng Lân.

Ông cụ Khổng nói với Triệu Hùng rằng nếu anh thực sự gặp nguy hiểm, hãy để anh sử dụng đai thắt lưng Rồng Lân này càng sớm càng tốt.

Kỹ năng của thầy Hà ở tỉnh Thanh Hóa không phải là để trưng cho đẹp, ai có thể nghĩ rằng chiếc thắt lưng của Triệu Hùng lại là một vũ khí đặc biệt. Ngay cả khi Trần Văn Sơn và ông cụ Khổng không biết điều đó, thì cũng dễ dàng thoát khỏi nó. Tất nhiên, cơ hội để Triệu Hùng làm tổn thương ông cụ Khổng, người đứng đầu danh sách xếp hạng Thiên Bảng là rất nhỏ.

Khi Triệu Hùng lái xe đến công ty vận chuyển hàng hóa Phú Đạt ở Hà Nội, anh nhìn thấy một đống lộn xộn trong sân. Dường như mùi khét của ngọn lửa vẫn còn.

Sau khi Triệu Hùng dừng xe lại, bên tai liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng.

"Tôi rất vui vì thấy anh đã ở đây, hiện tại đi thẳng về phía trước. Đi thẳng khoảng năm trăm mét và vào nhà kho."

Triệu Hùng nhìn xung quanh, nhưng không biết giọng nói của người nói từ đâu ra. Tuy nhiên, anh không thể từ chối, anh chỉ có thể đi về hướng nhà kho theo ý muốn của người bên kia.

Khi Triệu Hùng đến nhà kho, anh ta nhìn thấy Thẩm Văn Hải bị treo trên dầm thép của nhà kho.

Triệu Hùng kinh ngạc khi nhìn thấy cậu, hét lên với Thẩm Văn Hải: "Nhóc Hải, nhóc Hải!..."

Thẩm Văn Hải nghe thấy tiếng kêu của Triệu Hùng, liền mở mắt ra, kêu Triệu Hùng: "Chú ơi, cứu con..."