Giả Bưu thấy dáng vóc của Nông Tuyền cao to cường tráng, giọng nói cũng không phải của người địa phương.
Cậu ta đã sớm điều tra qua nhà họ Đổng, nhưng không biết những người này từ đâu xuất hiện.
Giả Bưu làm sao bị mấy lời này của Nông Tuyền dọa cho sợ được, nói với những kẻ anh ta đưa tới: “Còn ngây người ra làm gì nữa, mau xông lên cho tao!”
Đi đầu có hai người, trong tay cầm dùi cui xông về phía Nông Tuyền.
Nông Tuyền không tránh không né, khi cây dùi cui của đối phương hạ xuống. Cậu ấy đưa cánh tay lên đỡ, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc!” – cây dùi cui đập xuống ngay lập tức bị gãy làm đôi.
Dùi cui bị gãy là hai, một là do người chủ của cây dùi cui khi đánh đã dùng lực vô cùng mạnh, hai là do nội lực phản công của Nông Tuyền.
Nông Tuyền giống như người không hề gặp chuyện, một cước đá vào vị trí bụng dưới của đối phương, trực tiếp đá bay ra ngoài.
Một tên khác cũng vớ lấy cây dùi cui định đập xuống đầu của Nông Tuyền. Cánh tay to lớn của Nông Tuyền tóm được, trực tiếp giữ chặt cây dùi cui của đối phương.
Cho dù tên đó sử dụng toàn bộ sức lực từ khi mới sinh ra, cũng không có cách nào để di chuyển dù chỉ một chút.
Cánh tay to lớn của Nông Tuyền vật lại, nắm lấy một phần của cây dùi cui, “rắc!” một tiếng, trực tiếp bẻ gãy thành nhiều phần. Sau đó, Nông Tuyền một chân nhảy lên, đá bay đối thủ ra ngoài.
Nhìn thấy hai người liên tiếp bị hạ gục, Giả Bưu kinh ngạc.
Nông Tuyền giơ hai tay ra, ngay lập tức khiến mọi người kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.
Đây rõ ràng là bản sao đại diện cho “đại lực sĩ” đó! Không chỉ làm cho dùi cui bị gãy nếu đập vào người, mà chỉ cần một tay đã có thể bẻ gãy dùi cui thành nhiều mảnh.
Giả Bưu ra lệnh cho những người ở phía sau: “Lên, tất cả đều xông lên hết cho tao!”
Mười mấy người cùng xông về phía Nông Tuyền.
Trước mắt mọi người như bị hoa cả đi, bóng dáng của Nông Tuyền biến mất một cách vô lý. Chỉ thấy Nông Tuyền đồng thời thi triển võ thuật, thoắt ẩn thoắt hiện trong đám người này.
Người người ngã xuống đất không ngừng, hình bóng của Nông Tuyền xuất hiện, oai phong lẫm liệt đứng giữa đám đông, một đấm đánh gục một tên, một cước đá bay một kẻ.
Đám người này ở trong mắt người dân bình thường là ác bá chuyên đi bắt nạt, nhưng ở trong mắt Nông Tuyền lại chẳng khác nào là búp bê giấy, một chút sức lực phản kháng lại cũng không có.
Nông Tuyền đã từng là cao thủ “Thiên Bảng”, sức lực của cậu ấy vốn dĩ đã đặc biệt to lớn. Đám côn đồ lưu manh này dính phải chiêu thức của Nông Tuyền, căn bản không có cách nào bò dậy từ mặt đất, chỉ có thể ôm vết thương, nằm trên mặt đất rên hư hử.
Giả Bưu hoàn toàn chết lặng, hơn chục tên thuộc hạ mà mình mang theo, chưa tới một phút đồng hồ, toàn bộ đều bị thương ngã xuống, giống như diễn biến toàn bộ trận đấu kéo dài chưa tới hai mươi giây. Bình quân cứ hai giây là hạ gục một tên, sức lực này thật sự quá khủng bố rồi.
Giả Bưu xoay người muốn chạy, nhưng hai chân lại giống mọc rễ tại chỗ, sợ tới mức chân của anh ta run rẩy như cầy sấy.
Đổng Hạo cùng với Phùng Nam Nam sắc mặt tươi cười rạng rỡ, không ngờ rằng sẽ gặp được quý nhân, giúp đỡ bọn họ giải quyết sự việc hóc búa này. Nếu như chỉ dựa vào Đổng Hạo và người dân trong làng, dự đoán cuộc chiến ngày hôm nay nhất định sẽ có thương vong.
Triệu Hùng vẫy vẫy tay về phía Giả Bưu, nhàn nhạt nói: “Cậu qua đây xem nào?”
Giả Bưu “Á!” lên một tiếng, miệng há thành hình chữ “O”, giống như bị dọa cho ngốc rồi, không biết đang nghĩ tới điều gì.
Triệu Hùng nâng cao âm lượng, quát Giả Bưu một tiếng: “Tôi bảo cậu qua đây, cậu không nghe thấy hả?”
Giả Bưu lúc này mới kịp phản ứng lại, hai chân giống như bị đổ chì, chậm chạp bước về phía Triệu Hùng.
Cậu ta vừa tới trước mặt Triệu Hùng, thì nghe thấy “bốp!” một tiếng, tiếng bạt tai cao vút vang lên.
Triệu Hùng tát vào mặt Giả Bưu một bạt tai, lạnh lùng nói với cậu ta: “Tôi không quan tâm cậu là ai, dẫn theo người của cậu cụp đuôi cúp khỏi đây cho tôi. Nếu cậu dám cả gan báo thù người dân trong làng này, hay là vợ chồng Đổng Hạo bọn họ, thì chỉ cần để cho Triệu Hùng tôi biết, tôi nhất định sẽ khiến cậu biến mất khỏi thế giới này.”
Thế giới này, kẻ yếu sợ kẻ mạnh, kẻ mạnh lại sợ không được sống, đây là đạo lý kim cổ bất biến.
Giả Bưu chưa từng nghe nói qua về nhân vật kinh khủng gọi là “Triệu Hùng.”
Người này từ đâu hiện ra vậy?
Nhưng anh ta đã đươc tận mắt chứng kiến sức chiến đấu kinh khủng của Nông Tuyền, cả cái “huyện Ngọc Thủy”, sợ là cũng không tìm ra được người như này.
Người của huyện lỵ bọn họ làm sao biết được có cái gọi là “bảng Võ thần”. Lại càng không biết Nông Tuyền là nhân vật nằm trong danh sách “Thiên Bảng.
Giả Bưu bị dọa tới mức trán chảy đầy mồ hôi lạnh, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, cung kính nói với Triệu Hùng: “Đại ca yên tâm, tôi nhất định sẽ không báo thù.”
Nông Tuyền đá vào chân sau của Giả Bưu, lạnh lùng nói: “Đồ cặn bã, quỳ xuống nói chuyện.”
Nông Tuyền giỏi nhất là bênh vực kẻ yếu, ghét nhất là những kẻ côn đồ ức hiếp người khác như Giả Bưu.
Triệu Hùng nói với Giả Bưu: “Đưa chứng minh thư của cậu ra đây, tôi muốn ghi lại một chút. Mai Lệ Thủy, cô giúp tôi ghi lại đi.”
Giả Bưu nào dám nói từ “Không”, theo phép tắc mà quỳ xuống đất, đọc lại số chứng minh thư của mình.
Cậu ta vừa đọc được một nửa, liền bị Triệu Hùng lớn tiếng cắt ngang.
Triệu Hùng đe dọa Giả Bưu nói: “Nếu như cậu dám khai báo gian dối, chỉ cần bị tôi kiểm tra ra, anh em của tôi nhất định sẽ chào hỏi cậu cẩn thận.”
“Không dám, không dám! Đây thật sự là số chứng minh thư của tôi.”
“Vậy đọc lại ba lần!”
Triệu Hùng nhìn thấy Giả Bưu cả ba lần đọc lại đều lưu loát, vậy đây nhất định là số chứng minh thư thật. Nếu như là nói dối, không thể lần nào cũng giống nhau.
Triệu Hùng nói với Giả Bưu: “Cậu đi về, phải trả lại lễ vật đã hứa hôn. Nếu dám làm khó mẹ của cô dâu Nam Nam, tôi nhất định sẽ chỉnh đốn cậu.”
“Không dám, không dám!” Giả Bưu quy củ trả lời.
“Đem theo đám người của cậu, cút đi!” Triệu Hùng quát lên với Giả Bưu.
Những người bị thương nằm ở trên đất, vốn dĩ không bò dậy nổi, vừa nghe thấy Triệu Hùng nói chữ “cút”, từng tên giống như được tiếp thêm sức lực, từ mặt đất bò dậy, cùng với đám người của Giả Bưu hỗn loạn rời di.
Đổng Hạo chắp tay nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, ơn nặng không lời nào cảm tạ hết! Chỉ cần sau này anh cần dùng tới nơi của Đổng Hạo tôi, Đổng Hạo tôi nhất định sẽ không nhíu mày, càng sẽ không nói từ “không”.”
Triệu Hùng vỗ vỗ vai Đổng Hạo, tiếp đó đưa anh một tấm danh thiếp, nói: “Anh Hạo, nếu như tên Giả Bưu đó dám quay lại báo thù anh, anh gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ phái người tới giúp anh giải quyết.”
Đổng Hạo giống như sưu tập được bảo bối, cẩn thận từng ly từng tí để điện thoại của Triệu Hùng vào trong túi quần, cười toe toét nói: “Cảm ơn anh Hùng! Gia cảnh của nhà không tốt, chỉ có rượu nhạt đồ chay, anh đừng chê nhé.”
“Không dám! Tôi tới cũng chỉ muốn tận hưởng niềm vui. Hy vọng sẽ không làm phiền tới các vị.”
“Không có, anh là quý nhân của nhà họ Đổng chúng tôi, mời vào trong!”
Bố mẹ của Đổng Hạo cũng rối rít chào hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng dẫn theo Nông Tuyền, Mai Lệ Thủy và Lý Việt bước vào trong nhà một lần nữa.
Không bao lâu, tiệc rượu đã được bày lên.
Điều kiện của dân làng có hạn, tất cả món ăn đều đựng trong một cái tô lớn.
Triệu Hùng nhìn thấy chỗ đồ ăn này đều nguội ngắt, nhưng vì không để người nhà họ Đổng lo lắng, cũng ăn mấy miếng, đồng thời anh cũng bắt Mai Lệ Thủy và Lý Việt ăn cùng.
Nông Tuyền thì rất xuất sắc!
Cậu ấy không quan tâm là đồ ăn lạnh hay còn nóng, sau khi đồ ăn lên, nhanh chóng cầm lấy đũa gắp. Ăn đến mức kêu thơm! Cả bàn đồ ăn, đã bị Nông Tuyền ăn hết hơn nửa.
Khi ăn gần xong, Mai Lệ Thủy nhận được một cuộc gọi, là Cốc Vĩnh Ngôn của huyện Thượng gọi tới.
Cốc Vĩnh Ngôn phụ trách các vấn đề xúc tiến đầu tư của huyện Thượng, thật sự là ông ta cùng với Hồ Dân của tập đoàn Hùng Quang hợp tác với nhau.
Mai Lệ Thủy sau khi nhận cuộc gọi xong, hỏi Triệu Hùng: “Cốc Vĩnh Ngôn ở huyện Thượng hỏi khi chúng ta nào có thể tới, nói sẽ ở khách sạn Mặc Gia Lạc Đại ở huyện Thượng đợi chúng ta.”