Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 572: Có chết cũng miễn bàn




Triệu Hùng nào biết bói toán, anh làm sao biết được Hán Vân Hiển sẽ ở công ty Bắc Giang!”.

Trước đây, anh chỉ nghe bà cụ Đào nói qua công ty Bắc Giang được tài trợ vốn. Thế thì sao có biết được Hán Vân Hiển rót vốn cho Bắc Giang.

Sau khi Triệu Hùng cất tấm chi phiếu đi, ánh mắt dừng lại trên người của tên ngoại quốc da đen và bảo với Hán Vân Hiển: “Cậu Hiển, tiền thì tôi nhận rồi. Nhưng mà, người của anh đánh người của tôi thì có phải nên cho tôi một lời giải thích không?”

Hán Vân Hiển nghe thấy lời này liền thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói với Triệu Hùng: “Họ Triệu kia, anh đừng có không hiểu chuyện rồi bới lá tìm sâu. Sở dĩ người của tôi ra tay dạy dỗ ba anh em nhà họ Văn là bởi vì họ ăn nói bất kính với tôi. Thế nào, họ mắng tôi, lẽ nào tôi không thể ra tay dạy dỗ họ sao?

“Ồ, mắng anh à? Vậy anh có thể mắng lại cơ mà! Anh cũng biết Văn Báo là nhân vật nổi tiếng ở thành phố Hải Phòng, anh ra tay đánh hắn, đồng nghĩa với việc anh đánh tôi.” Triệu Hùng làm ra vẻ cân nhắc, nói: “Như vậy đi! Con người tôi vốn rất công bằng, tôi cũng không muốn bắt nạt người khác. Nếu như ba anh em nhà họ Văn đã mắng anh, anh cứ việc mắng lại. Nhưng mà, người của anh ra tay đánh ba anh em nhà họ Văn thì bắt buộc để ba người bọn họ đánh trả lại, như vậy mới công bằng!”

“Triệu Hùng, anh!...” Hán Vân Hiển tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, hung hãn nhìn Triệu Hùng.

Tuy Hán Văn Hiển tức đến nỗi không chịu được, nhưng lại không dám để đám thuộc hạ ra tay với Triệu Hùng. Chỉ cần gã ta động thủ đánh Triệu Hùng, với tính cách của Triệu Hùng thì anh tuyệt đối sẽ không để gã ta sống mà rời khỏi thành phố Hải Phòng.

Hán Vân Hiển biết ba anh em nhà họ Văn là người của Triệu Hùng, cho nên mới để thuộc hạ da đen ra tay dạy dỗ bọn họ.

Gã ta vốn muốn ra oai phủ đầu với Triệu Hùng, không ngờ rằng h@m muốn phục thù của Triệu Hùng lại lớn như vậy, lại càng bao che, trực tiếp để bản thân áp dụng báo thù.

Hán Vân Hiển trừng mắt nhìn Triệu Hùng, nghiêm nghị nói: “Triệu Hùng, anh đừng hiếp người quá đáng?”

“Tôi hiếp người quá đáng?” Triệu Hùng lạnh lùng cười khẩy một tiếng: “Hán Vân Hiển, nếu năng lực của anh hơn tôi, sợ rằng vấn đề không còn là hiếp người quá đáng nữa đúng chứ? Chẳng qua là tôi muốn công bằng mà thôi. Đương nhiên, có để đánh trả lại hay không hoàn toàn tùy thuộc vào anh. Nếu anh không đồng ý đánh trả lại, tôi chỉ có thể ra tay cưỡng chế các anh ở lại thành phố Hải Phòng thôi.”

Lúc Triệu Hùng nói chuyện, nhìn thì có vẻ nhẹ như mây gió nhưng lại đem đến một áp lực vô hình cho Hán Vân Hiển!

Sau khi nghe được lời nói của Triệu Hùng, ngoại quốc da đen đứng hẳn bên cạnh Hán Vân Hiển, nhìn như có vẻ muốn ra tay.

Hán Vân Hiển đưa mắt ra hiệu ngăn cấm.

Nếu như hôm nay đánh Triệu Hùng ở đây, chỉ cần Triệu Hùng không chết thì Triệu Hùng nhất định sẽ gi3t chết gã ta.

Trải qua chuyện nhà họ Hán, Hán Vân Hiển đã trưởng thành rất nhiều. Nhưng gã ta không cam tâm để ba anh em nhà họ Văn đánh trả lại như vậy, đó thật sự là một sự mất mặt.

Hán Vân Hiển đảo mắt qua lại, trong lòng nảy sinh chủ ý, nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, nếu như đã nói giải quyết công bằng, tôi cảm thấy có một biện pháp công bằng hơn?”

“Ồ? Anh nói nghe xem nào.”

Triệu Hùng muốn xem Hán Vân Hiển còn muốn giở quỷ kế gì.

Hán Vân Hiển nói: “Thuộc hạ của tôi đã đánh thuộc hạ của anh, vậy cứ để họ dùng cách thi đấu công bằng để giải quyết có phải tốt không. Nếu đều là người trong võ đạo, có chết cũng miễn bàn!”

Ba anh em nhà họ Văn và Hán Vân Hiển đều là người quen của nhau, không ngờ Hán Vân Hiển lại bỉ ổi vô liêm sỉ như thế.

Hán Vân Hiển biết ba anh em nhà họ Văn đánh không lại ngoại quốc da đen, lại cố ý nói có chết cũng miễn bàn!

Triệu Hùng híp mắt lại, tùy tiện ngồi xuống sofa, nói: “Được thôi! Tôi đồng ý yêu cầu của anh. Nhưng mà e là sư phụ ba người bọn họ không đồng ý.”

Hán Vân Hiển không ngờ ba anh em nhà họ Văn còn có sư phụ, liền hỏi: “Sư phụ bọn họ là ai?”

“Chút nữa anh sẽ biết!”

Sau khi Triệu Hùng ngồi xuống, ba anh em nhà họ Văn đứng phía sau lưng Triệu Hùng.

Ba người họ có dáng người cao lớn, lưng hổ eo gấu, nhìn tràn đầy khí thế. Dù sao thì Văn Báo cũng là người ăn to nói lớn ở thành phố Hải Phòng nhiều năm như thế, cũng là nhân vật cấp đại ca.

Thành phố Hải Phòng trước đây đến bóng dáng của một nhân vật Đắc Bang cũng khó thấy. Nhưng kể từ sau khi Triệu Hùng tiếp quản tập đoàn Hùng Quang, bởi vì thân phận của anh cùng với chiếc chìa khóa mở cánh cửa kho báu ngũ đại thế gia mà anh mang trên người, các nhân vật giang hồ ở thành phố Hải Phòng liên tiếp xuất hiện.

Nếu như ba anh em nhà họ Văn dẫn theo nhiều người đến một chút thì cũng không đến nỗi bị ngoại quốc quỷ đen đánh đến thê thảm như thế. Làm được gì đây, Triệu Hùng không để họ dẫn theo nhiều người, cho nên mới chịu thiệt.

Mười phút trôi qua thì nghe thấy giọng nói ồm ồm của Nông Tuyền vọng đến từ phía hành lang.

“Cậu chủ! Cậu chủ!......”

Triệu Hùng vẫn chưa kịp trả lời thì Văn Báo đã giành ra khỏi phòng làm việc trước, dùng giọng cung kính mà đáp lại Nông Tuyền: “Sư phụ, sư bá ở đây.”

Hán Vân Hiển nghe thấy liền giật nảy người, không ngờ Nông Tuyền chính là sư phụ của ba anh em nhà họ Văn.

Gã ta biết sự lợi hại của Nông Tuyền. Nhưng mà trong lòng vẫn ôm vài phần hy vọng đối với ngoại quốc quỷ đen.

Sau khi Nông Tuyền bước vào, thấy Hán Vân Hiển ở đây, trừng mắt nhìn gã ta một cái, hỏi han Triệu Hùng đang ngồi trên sofa: “Cậu chủ, cậu bảo tôi đến đánh ai?”

Triệu Hùng chỉ vào ngoại quốc quỷ đen, nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, tên da đen này ra tay đánh đệ tử của cậu, cậu tự xem mà xử đi.” Nói xong anh bắt chéo chân, nhàn nhã tự tại châm một điếu thuốc rít lấy mấy hơi.

Nông Tuyền vừa nghe thấy, trừng mắt nhìn ba anh em nhà họ Văn, lớn giọng hỏi: “Ba người các anh bị đánh rồi sao?”

Ba anh em nhà họ Văn bị Nông Tuyền trừng mắt như thế, sợ đến nỗi cả người run cầm cập.

Tuy Văn Long, Văn Hổ và Văn Báo mỗi người là lão đại bá chủ một phương, nhưng làm sao có thể đối kháng với người mạnh như Nông Tuyền.

Ba người không chỉ thấy qua dáng vẻ uy mãnh của Nông Tuyền một lần, trong tim của ba anh em nhà họ Văn, Nông Tuyền chính là sự tồn tại vô địch.

Gương mặt Văn Báo lộ ra nét lúng túng, trả lời với Nông Tuyền: “Sư phụ, tên ngoại quốc quỷ đen này là cao thủ trên Bảng Võ Thần. Chúng tôi thật sự đánh không lại hắn!”

Nông Tuyền quát mắng dạy dỗ ba anh em nhà họ Văn: “Ba người các anh về sau nhớ rõ cho tôi, ở đây là nước Việt Nam, không có tên người nước ngoài nào dám giở thói ngang ngược trên địa bàn của chúng ta. Bị đánh rồi thì nhất định phải tự mình đòi lại mặt mũi. Tuyệt đối đừng để thằng tây con đầm coi thường chúng ta. Nhớ rõ chưa hả?”

Ba anh em nhà họ Văn đồng thanh trả lời: “Nhỡ rõ rồi!”

Nông Tuyền bước đến trước mặt ngoại quốc quỷ đen, thấy được người ngoại quốc này còn cao hơn cậu ấy nửa cái đầu.

Nông Tuyền cao một mét tám mươi mấy, tên ngoại quốc quỷ đen này ít nhất cũng phải một mét chín mươi mấy, thậm chí là cao gần hai mét.

Triệu Hùng nói với Hán Vân Hiển: “Cậu Hiển, bây giờ nhân vật chính đã đến rồi, có thể để bọn họ quyết đấu công bằng rồi! Vậy thì cứ theo quy tắc mà anh đã đặt ra, có chết cũng miễn bàn!”

Hán Vân Hiển nói với ngoại quốc da đen kế bên: “Otis, đây là đối thủ của anh! Anh cẩn thận chút, người này rất lợi hại đấy.”

Người da đen tên Otis đã sớm cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ từ trên người của Nông Tuyền.

Người luyện võ, đặc biệt là kẻ mạnh, đều hi vọng sẽ gặp được đối thủ mạnh hơn bản thân. Như vậy thì bản thân mới có không gian để tiến bộ.

Otis li3m môi, cười xã giao với Nông Tuyền, miệng quan quác nói một đống thứ.

Tuy Nông Tuyền và Triệu Hùng đã từng sống qua ở nước ngoài nhưng đến một câu tiếng nước ngoài cũng không biết nói.

Nông Tuyền mắng Otis: “Anh bô bô cái gì trong miệng đấy? Dám đánh đệ tử của tôi, tôi sẽ cho anh biết đây là địa bàn của ai?”