Ông chủ công ty Bắc Giang là Giang Tiểu Xuyên.
Công ty Bắc Giang từng có một thời huy hoàng ở thành phố Hải Phòng, nhưng giờ đầy nó chỉ còn là quá khứ!
Những năm gần đây, công ty Bắc Giang đã kế cận bờ vực phá sản, vì vậy bà cụ Đào mới không đòi ba mươi lăm tỷ mà Giang Tiểu Xuyên nợ nhà họ Đào. Dù sao thì lúc ông cụ Đào còn sống mối quan hệ làm ăn giữa hai công ty hai nhà luôn không tệ.
Triệu Hùng ngồi trong xe nhàn nhã nghe nhạc, anh đã sai bảo ba anh em nhà họ Văn ra mặt, nhẹ nhàng giải quyết khoản nợ ba mươi lăm tỷ này.
Còn chưa đến mười phút, chỉ thấy ba anh em nhà họ Văn nhếch nhác chạy ra từ công ty Bắc Giang.
Triệu Hùng khi vừa nhìn thấy dáng vẻ của ba anh em nhà họ Văn thì biết đã xảy ra chuyện rồi!
Anh mở cửa xe ra, chầm chậm đi về phía ba anh em nhà họ Văn.
Đến gần phía trước, Triệu Hùng mới phát hiện trên mặt Văn Long, Văn Hổ, Văn Báo ba người họ đều in rõ năm dấu tay trên mặt.
Triệu Hùng cau mày lại, nói với ba anh em nhà họ Văn: “Chuyện gì thế?”
Văn Báo báo lại với Triệu Hùng: “Sư bá, chúng tôi đến chỗ Giang Tiểu Xuyên đòi khoản nợ nhà họ Đào, nhưng lại gặp phải một kẻ khó giải quyết.”
“Ai?”
“Hán Vân Hiển, cậu chủ hào môn số một ở thành phố Hải Phòng!”
“Hán Vân Hiển?” Triệu Hùng nghe đến cái tên này liền cau mày lại, không ngờ Hán Vân Hiển lại có mặt ở thành phố Hải Phòng, càng không ngờ lại ở công ty Bắc Giang trùng hợp đến thế.
Tuy số người ba anh em nhà họ Văn dẫn theo không nhiều, nhưng người dẫn theo đều là những tinh nhuệ trong tinh nhuệ trong đám thuộc hạ, cộng thêm ba anh em nhà họ Văn, ít nhất cũng phải mười người.
Dù cho có là cao thủ thượng bảng của Bảng Võ Thần thì khi đối đầu thật sự cũng không dễ dàng gì, trừ phi là cao thủ Đắc Bang trở lên.
Triệu Hùng không dám tin, một công ty Bắc Giang nhỏ bé, lại cất giấu cao thủ Đắc Bang trở lên. Dù cho Hán Vân Hiển có mặt thì gã ta cũng chỉ là một cao thủ hạng xoàng, hoàn toàn không đối phó nổi ba anh em nhà họ Văn.
Triệu Hùng cất lời hỏi: “Các cậu bị ai đánh đấy?”
“Một con quỷ đen!”
“Quỷ đen?”
“Vâng, chính là một gã nước ngoài da đen.”
“Chỉ một mình quỷ đen thôi sao?” Triệu Hùng hỏi vặn.
“Đúng, chỉ một mình quỷ đen.” Văn Báo với gương mặt biểu cảm phẫn nộ, nói với Triệu Hùng: “Sư bá, chúng ta có cần dẫn theo người bao vây Bắc Giang không? Sau đó khử luôn tên quỷ đen?”
Triệu Hùng trừng mắt nhìn Văn Báo một cái, nói: “Cậu muốn làm gì? Không biết bây giờ là xã hội pháp chế à. Chuyện này vẫn nên để sư phụ cậu giải quyết đi.”
Ba anh em nhà họ Văn vừa nghe thấy lời này, niềm vui lập tức hiện lên trên khóe mắt.
Chỉ cần Nông Tuyền ra mặt, tên quỷ đen đó có lẽ sẽ không làm được gì.
Triệu Hùng gọi điện thoại cho Nông Tuyền, bảo cậu ấy mau chóng lái xe đến công ty Bắc Giang đánh nhau, sau khi cúp máy quay sang nói với ba anh em nhà họ Văn: “Các cậu nhắc đến món nợ ba mươi lăm tỷ mà Giang Tiểu Xuyên nợ nhà họ Đào, Giang Tiểu Xuyên bảo thế nào?”
Văn Báo trả lời bảo: “Giang Tiểu Xuyên không nói gì cả, nhưng Hán Vân Hiển lại lên tiếng.”
“Hán Vân Hiển nói gì?” Triệu Hùng hỏi.
“Gã ta bảo cần tiền thì được nhưng……”
“Nhưng cái gì?” Triệu Hùng thấy dáng vẻ ngập ngừng ấp úng của Văn Báo liền truy hỏi.
Văn Báo nói: “Gã ta bảo muốn tiền thì được, nhưng phải bảo thằng nhãi họ Triệu tự đến lấy.”
Triệu Hùng nghe xong thì bật cười mấy tiếng, ba anh em nhà họ Văn nhìn cũng cảm thấy quái lạ!
Triệu Hùng lấy từ trong túi áo ra một gói thuốc, châm lửa đốt một điều rồi rít lấy mấy hơi, cười khẩy bảo: “Hán Vân Hiển này được đấy! Dạo một vòng tỉnh Thanh Hóa xong thì giọng điệu cũng trở nên ngạo mạn. Đi, các cậu theo tôi về Bắc Giang.”
Ba anh em nhà họ Văn một khi nghĩ đến tên quỷ đen đó mặc dù vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì theo Triệu Hùng vào công ty Bắc Giang.
Bảo vệ công ty Bắc Giang nhận ra Văn Báo, tuy lúc nãy đám người Văn Báo bị đánh đến nhếch nhác bỏ chạy, nhưng họ tuyệt đối không phải là dạng người dễ đụng vào.
Triệu Hùng dẫn theo ba anh em nhà họ Văn đi thẳng đến phòng làm việc của tổng giám đốc không chút trở ngại.
Có Triệu Hùng ở đây, sức mạnh của Văn Báo cũng tăng lên rất nhiều. Đặc biệt là khi nghĩ đến chốc nữa Nông Tuyền cũng sẽ đến đây thì chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Một tiếng thình thịch!
Văn Báo dùng một chân đá tung cửa phòng làm việc.
Văn Báo vẫn còn tốt chán, trong khi đó hai người Văn Long, Văn Hổ lại trưng ra bộ mặt của kẻ xấu, nôm cứ như hung thần.
Sau khi Triệu Hùng vào phòng làm việc, thấy một ông cụ hơn sáu mươi tuổi tóc trắng bạc phơ, kế bên là một người ngoại quốc da đen với thân hình cao lớn, còn trên ghế giám đốc là một người đang ngồi xoay lưng lại.
Nghe thấy động tĩnh, Hán Vân Hiển quay người lại, ánh mắt của gã ta dừng lại trên người của Triệu Hùng, khóe môi nhè nhẹ nhếch lên, cười với Triệu Hùng, cất lời chào hỏi: “Lần trước chia tay ở tỉnh Thanh Hóa chưa kịp nói lời nào, hội trưởng Hùng vẫn khỏe chứ?”
Nhìn thấy Giang Tiểu Xuyên của công ty Bắc Giang đứng nép sang một bên, lại nhìn dáng vẻ không kiêng nể ai cả của Hán Vân Hiển.
Trong lòng Triệu Hùng hiểu rõ, rít một hơi đầu tẩu thuốc lá trong tay, híp đôi mắt lại nói với Hán Vân Hiển: “Hán Vân Hiển, nếu như tôi đoán không sai, chính anh là người rót vốn cho công ty Bắc Giang đúng chứ?”
“Không sai!” Hán Vân Hiển đứng dậy cười. Gã ta từ từ bước đến trước mặt Triệu Hùng nói: “Hán Vân Hiển tôi có thể có ngày hôm nay, đều là nhờ anh ban cho! Cho nên tôi quay về đây. Chỉ e rằng tìm đỏ con mắt cả thành phố Hải Phòng này, anh cũng không tìm được đối thủ xứng tầm?”
Triệu Hùng thấy quỷ đen theo Hán Vân Hiển bước đến.
Anh có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ từ trên người của người ngoại quốc quỷ đen này. Anh ta quá quen thuộc nguồn năng lượng này, ít nhất là tu vi Đắc Bang!
Chẳng trách ba anh em nhà họ Văn bất lợi trước tay tên ngoại quốc da đen này.
Sau khi liếc quỷ đen một cái, Triệu Hùng ném đầu tẩu thuốc hút dở trên sàn nhà. Sau đó dùng chân giẫm nát, đi đến bên cạnh Hán Vân Hiển, dán mắt lên gã ta, lạnh lùng nói: “Nếu muốn nói là đối thủ thì anh vẫn chưa đủ tư cách!”
Hán Vân Hiển và Triệu Hùng bốn mắt nhìn nhau, gã ta đã đợi ngày phục thù Triệu Hùng quá lâu rồi. Nhưng gã ta cũng biết, bản thân vẫn chưa thể đụng đến Triệu Hùng.
Tuy nhiên chẳng sao cả, trong lòng gã ta đã có một kế hoạch phục thù lớn.
“Triệu Hùng, bây giờ anh là hội trường của thương hội thành phố Hải Phòng, tôi đương nhiên không xứng là đối thủ của anh. Nhưng mà, người giỏi thì ắt có người giỏi hơn, trời xanh thì ắt có trời xanh hơn. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, đối thủ của anh không phải là tôi, mà là một kẻ khác. Vậy nên anh nên chuẩn bị sẵn sàng đi! Ngoài ra, nghe bảo anh đại diện nhà họ Đào đến Bắc Giang đòi nợ, tôi chỉ đại diện Bắc Giang trả lại tiền cho anh mà thôi.”
Hán Vân Hiển dứt lời liền chào hỏi với Giang Tiểu Xuyên ở phía sau: “Tổng giám đốc Xuyên, còn không mau lấy tiền mà ông nợ người ta ra.”
Ông cụ tên Giang Tiểu Xuyên nhanh bước tiến lên phía trước, tay cầm một tấm chi phiếu, cung kính đặt vào tay của Triệu Hùng.
“Hội trưởng Hùng, đây là cả vốn lẫn lãi, tổng cộng bốn mươi chín tỷ chín trăm mười triệu, tôi đã cho người tính toán xong xuôi cả rồi, một xu cũng không thiếu.”
Triệu Hùng nhìn thấy tấm chi phiếu ngân hàng chính quy có thể đổi ngay, mau chóng nhận lấy từ tay của Giang Tiểu Xuyên, cất vào trong túi áo.
Ba anh em nhà họ Văn ngơ ngác nhìn nhau, ba người bọn họ vốn là những nhân vật bước chân đến đâu trong thành phố Hải Phòng thì đều có người run sợ, nhưng điều bối rối là không thể hoàn thành nhiệm vụ đòi tiền mà Triệu Hùng đã giao phó, trong khi Triệu Hùng lại có thể nhẹ nhàng đòi lại ba mươi lăm tỷ.
Văn Báo nghĩ mãi không thông, nếu đã như thế, Triệu Hùng hà cớ gì lại bảo ba người bọn họ đến đòi nợ?