Lý Thanh Tịnh vừa nghe xong, trong lòng liền thấy lo sợ. Bình thường cô bận công việc, Triệu Hùng lại không hay ở nhà. Nếu mẹ Đào Yên Hoa đến đây, để bà ấy và bố Lý Quốc Lâm, còn cả cô giúp việc ba người họ ở cùng một nhà thì còn không ầm ĩ đến mức gà bay chó loạn à?
Trong lòng cô nghĩ vậy, nhưng là con gái, dĩ nhiên không có lí do để từ chối mẹ Đào Yên Hoa. Cô cười nhạt, gật đầu nói: "Đương nhiên là được. Mẹ, nếu mẹ thích thì đến đây ở lúc nào cũng được."
"Thanh Tịnh của mẹ là tốt nhất. Vậy hôm nay mẹ sẽ ở lại đây luôn." Đào Yên Hoa trong lòng cực kì vui vẻ.
Lý Quốc Lâm vừa nghe, liền nói với con gái Lý Thanh Tịnh: "Nếu mẹ con ở lại đây thì con đưa bố về khách sạn Xuân Nghĩa đi. Bố không muốn ở chung một chỗ với bà ta."
Từ lúc bước vào cửa, Đào Yên Hoa vẫn luôn nhẫn nhịn. Sau khi nghe Lý Quốc Lâm nói những lời này, sao bà ta còn có thể nhịn tiếp được? Bà ta như núi lửa sắp phun trào, thái độ lập tức trở nên nóng nảy.
"Lý Quốc Lâm!" Đào Yên Hoa quát lên một tiếng, chỉ vào Lý Quốc Lâm nói: "Ông già Lý này, ông đừng cái kiểu được cho thể diện mà ông còn không chịu nhé? Tôi quay về chăm sóc ông là đã rất cho ông thể diện rồi. Ông thật sự cho rằng mình là ông lớn à!"
Lý Quốc Lâm cũng quát lại Đào Yên Hoa: "Bà khó chịu thì có thể bỏ đi mà? Chẳng ai mời bà đến đây cả."
"Tại sao tôi phải đi? Đây là nhà con gái tôi, người phải đi phải là người phụ nữ không có quan hệ gì trong nhà này chứ." Đào Yên Hoa chỉ vào Lưu Mỹ Lan mà nói.
Lưu Mỹ Lan mặt đầy tủi thân, buồn rầu nói với Lý Thanh Tịnh: "Giám đốc Tịnh, nếu là tại vì cô mà tình cảm vợ chồng con cái nhà cháu bất hòa thì cô sẽ cảm thấy rất có lỗi. Thế này thì cô vẫn nên rời đi thôi."
Lý Thanh Tịnh thấy cô giúp việc Lưu Mỹ Lan muốn rời đi, liền mở lời giữ bà ấy lại: "Cô Lan, cô đừng đi! Nếu như cô đi rồi, thì sẽ không có người chăm sóc bố cháu."
Đào Yên Hoa nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, con cứ để cho bà ấy đi đi. Mẹ sẽ chăm sóc bố con!"
"Mẹ, con..."
Lý Thanh Tịnh còn chưa dứt lời, Lưu Mỹ Lan đã cởi tạp dề ở trên eo xuống. Lưu Mỹ Lan cúi người chào Lý Thanh Tịnh, nói: "Giám đốc Tịnh, cảm ơn sự tin tưởng và chăm sóc của cháu những ngày qua. Cô không muốn phá hoại gia đình cháu, cô đi trước đây."
Dứt lời, chưa đợi Lý Thanh Tịnh đồng ý, bèn đẩy cửa rời khỏi biệt thự. Lý Thanh Tịnh đuổi theo Lưu Mỹ Lan, nhưng Lưu Mỹ Lan vẫn nhất quyết muốn đi. Cô muốn giữ cũng không giữ được. Cuối cùng, Lý Thanh Tịnh bảo Lưu Mỹ Lan đợi một lát, quay lại biệt Thự lấy bảy mươi triệu tiền mặt, đưa tận tay cho Lưu Mỹ Lan.
"Cô Lan, đây là tiền công cô chăm sóc bố cháu mấy hôm vừa rồi."
"Giám đốc Tịnh, chỗ này quá nhiều tiền rồi. Cháu với cô đã giao hẹn với nhau mỗi tháng ba mươi lăm triệu, nhưng cô mới làm được mấy ngày. Cô không thể nhận nhiều tiền của cháu như vậy." Lưu Mỹ Lan đem tiền trả lại Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh kiên quyết nhét tiền vào tay cô Lan lần nữa, nói: "Cô Lan, số tiền này cô cứ cầm lấy đi! Cháu biết hoàn cảnh gia đình cô không tốt, thứ cháu giúp được cô cũng chỉ có thế này thôi. Cảm ơn cô đã tận tâm tận sức chăm sóc bố cháu! Những ngày này cháu rất hài lòng với cách làm việc của cô."
"Giám đốc Tịnh, cảm ơn cháu!" Lưu Mỹ Lan lại cúi người chào Lý Thanh Tịnh lần nữa.
Số tiền bảy mươi triệu này ở trong mắt người giàu có chẳng đáng bao nhiêu, nhưng đối với gia đình bình thường như họ mà nói thì đây quả là một con số trên trời.
Lý Thanh Tịnh nói với Lưu Mỹ Lan: "Cô Lan, muộn như vậy rồi, chắc cô cũng không có chỗ để đi. Bố cháu là giám đốc khách sạn Xuân Nghĩa, hay là tối nay cô đến đó ở lại một đêm đi."
"Không cần đâu, cô có họ hàng ở thành phố Hải Phòng, cô ở lại nhà họ hàng nghỉ một đêm là được rồi."
"Nhưng ở chỗ này khó bắt taxi, để cháu gọi taxi cho cô."
Lý Thanh Tịnh dùng phần mềm gọi taxi, giúp cô Lan gọi một chiếc xe taxi, nói là sau năm phút nữa sẽ có xe taxi dừng trước cửa đợi bà ấy. Lưu Mỹ Lan vẫy tay chào tạm biệt Lý Thanh Tịnh rồi quay người rời đi.
Dõi theo bóng lưng của Lưu Mỹ Lan, Lý Thanh Tịnh có chút buồn rầu. Lúc này, tâm trạng trong lòng cô cực kì mâu thuẫn và phức tạp. Cô không biết mình để Lưu Mỹ Lan rời đi là đúng hay sai.
Lý Thanh Tịnh lo bố Lý Quốc Lâm và mẹ Đào Yên Hoa ở nhà sẽ cãi nhau, thở dài một tiếng rồi quay người trở lại nhà. Vừa về đến nhà, cô đã nghe thấy bố mẹ vẫn còn đang cãi nhau. Lý Quốc Lâm và Đào Yên Hoa hai con người này, giống như là một con gà chọi và một con gà trống, hai người cãi nhau ai cũng không chịu nhường ai, cãi đến mức đỏ bừng cả mặt.
Lý Thanh Tịnh không thể nhìn cảnh này thêm nữa, liền lớn tiếng gọi bố mẹ: "Được rồi. Hai người đừng cãi nhau nữa!"
Vì chuyện cô giúp việc Lưu Mỹ Lan rời đi, tâm trạng Lý Thanh Tịnh đã có chút khó chịu. Lại thêm chuyện vừa quay về đã thấy bố mẹ đang cãi nhau, người có tính cách tốt đến mấy đi chăng nữa cũng không thể chịu đựng nổi.
Lý Thanh Tịnh nói với bố mẹ: "Nếu bố mẹ muốn ở lại đây thì đừng cãi nhau nữa. Cho dù có cãi nhau thì nhân lúc con không ở nhà mà cãi. Con không muốn từ sáng đến tối vừa phải bận việc công ty, vừa phải lo chuyện bên công ty nhà họ Đào, vừa về đến nhà liền nghe thấy bố mẹ cãi nhau đâu." Dứt lời, cô nói với bố Lý Quốc Lâm: "Bố, con đẩy bố về phòng nhé!"
"Được!" Lý Quốc Lâm gật đầu. Ông ta không muốn nhìn thấy bà vợ Đào Yên Hoa nữa.
Đào Yên Hoa vừa đến đã đuổi ngay cô giúp việc Lưu Mỹ Lan. Điều này làm Lý Quốc Lâm rất tức giận. Trong lòng Đào Yên Hoa càng tức hơn. Rõ ràng là mình có lòng tốt đến để chăm sóc ông chồng Lý Quốc Lâm bị thương chưa khỏi nhưng ánh mắt Lý Quốc Lâm nhìn bà ta lại đầy vẻ chán ghét. Nếu dựa theo tính cách trước đây của bà ta thì sớm đã cãi nhau to với Lý Quốc Lâm rồi. Nhưng vừa nghĩ đến lời bà cụ Đào mẹ mình, Đào Yên Hoa lại cố gắng ổn định tâm trạng.
Triệu Hùng ở nhà không nhịn được, nhắn tin cho bà xã Lý Thanh Tịnh, hỏi chuyện mẹ vợ Đào Yên Hoa đến nhà thế nào rồi?
Lý Thanh Tịnh nhắn lại, cô giúp việc Lưu Mỹ Lan bị làm cho tức giận phải rời đi. Triệu Hùng nghe xong cảm thấy tiếc nuối trong lòng. Tuy mới chỉ tiếp xúc với cô giúp việc Lưu Mỹ Lan trong vài ngày ngắn ngủi nhưng anh thật lòng cảm thấy con người cô Lưu Mỹ Lan rất tốt. Anh biết ngay mẹ vợ Lưu Mỹ Lan đến nhà mình thì nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra. Thế nên anh mới nhắn tin hỏi Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Nhưng mà hôm nay thái độ của mẹ rất kỳ lạ. Lúc mẹ vừa đến, thái độ trở nên cực kì tốt rồi còn xin lỗi bố nữa. Sau đó, bố với mẹ cãi nhau vài câu thì mẹ mới nổi giận. Ôi! Em hết cách với hai ông bà rồi, chắc kiếp trước là oan gia, vừa gặp nhau đã cãi nhau đây mà."
"Em cũng đừng quá lo lắng chuyện này. Chuyện này chúng ta đều không can thiệp vào được mà cũng không giúp được gì. Vẫn nên để cho bố mẹ em tự mình giải quyết đi!"
"Được. Vậy anh xong việc rồi thì nhớ về nhà sớm nhé!"
"Anh biết rồi. Diệu Linh ở bên này cũng sắp học xong rồi, lát nữa anh đưa cô giáo Nam về rồi sẽ về nhà. Em không cần đợi anh, cứ ngủ trước đi!"
Ở bên này Triệu Hùng và bà xã Lý Thanh Tịnh vừa nói chuyện xong. Phùng Anh Nam và Lý Diệu Linh cùng lúc đi tới. Mặt mày Lý Diệu Linh tràn đầy vui vẻ, nói với Triệu Hùng: "Anh rể, tối nay em cũng muốn ở nhà mới của anh chị, anh đưa em đi được không?"
Triệu Hùng nghe xong nhăn mày, nói với em vợ Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, một mình em ở đây không tốt hơn à? Không có ai làm phiền em, đúng lúc có thể ôn tập bài vở."
"Không đâu! Một mình em con gái ở trong nhà sợ lắm. Hơn nữa, em cũng phải đến xem qua nhà anh chứ?" Lý Diệu Linh ôm lấy cánh tay của Triệu Hùng, làm nũng nói.
Lúc này Triệu Hùng mới gật đầu đồng ý, nói: "Được! Vậy em về cùng anh. Cô giáo Nam, tôi lái xe đưa cô về."
Phùng Anh Nam không từ chối yêu cầu của Triệu Hùng, cười cười, rồi nói: "Được! Vậy tôi phải làm phiền anh Hùng rồi."