Thằng bé Thẩm Hải vừa mới đi học mà đã gây phiền phức, khiến Triệu Hùng vô cùng tức giận. Nhưng thấy cậu bé bị đánh cho bầm dập như thế, anh vẫn còn thấy hơi thương xót.
Tân Vĩ mời Triệu Hùng ngồi xuống bên cạnh, đẩy gọng kính lên một chút, nói với anh: “Anh Hùng, buổi trưa hôm nay Thẩm Hải đang ăn cơm ở phòng ăn của trường, thì xảy ra mâu thuẫn với Trương Minh Đức và mấy bạn khác. Cho nên các bạn đánh nhau trong nhà ăn.”
“Trương Minh Đức?” Triệu Hùng nhíu mày.
Tân Vĩ gật đầu đáp: “Trương Minh Đức là lớp phó văn thể của lớp tôi, vóc người cao lớn. Tôi đã dạy bảo chúng rồi, thái độ nhận sai của đám Trương Minh Đức thì không tệ lắm. Nhưng còn Thẩm Hải, tôi hỏi cái gì thì em ấy cũng không trả lời.”
“Cô giáo, rốt cuộc thì vì sao bọn nhỏ lại đánh nhau?”
“Cũng bởi vì lúc Thẩm Hải tự giới thiệu nói mình không có bố mẹ, nhóm của Trương Minh Đức giễu cợt Thẩm Hải, cho nên mấy đứa trẻ này đánh nhau ở phòng ăn.”
“Là Thẩm Hải ra tay trước ư?” Triệu Hùng hỏi.
“Đúng, là Thẩm Hải ra tay trước.” Tân Vĩ gật đầu.
Triệu Hùng nghe vậy, ánh mắt chuyển sang Thẩm Hải, dò hỏi cậu bé: “Thẩm Hải, sao con lại ra tay đánh người vậy?”
“Bọn họ chửi con, nói con là đồ không bố không mẹ, là con hoang.” Thẩm Hải tủi thân đáp.
Triệu Hùng đã biết ngọn nguồn mọi chuyện, nên anh nói với Tân Vĩ: “Cô giáo, đối với sự việc này, cả hai bên đều phạm sai lầm, cô có thể xử lý nhẹ tay với Thẩm Hải một chút được không?”
“Ừm. Bởi vì Thẩm Hải vừa tới nên tôi chỉ để cho cậu bé viết kiểm điểm, không phạt nặng quá. Không chỉ có Thẩm Hải phải viết bản kiểm điểm, mà nhóm Trương Minh Đức cung phải viết.”
Triệu Hùng gật đầu, Tân Vĩ này không hổ là một cô giáo có trách nhiệm, làm việc rất công bằng.
“Mấy bạn nhỏ khác thì thế nào?” Triệu Hùng dò hỏi.
“Chỉ bị thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn. Tôi đã thông báo cho gia đình bọn chúng rồi. Trong chuyện này cả hai bên cùng có lỗi, nên các phụ huynh cũng không ý kiến gì cả.”
Triệu Hùng gật đầu, nói với Tân Vĩ: “Cô giáo, tôi nhất định sẽ bảo Thẩm Hải ngoan ngoãn viết bản kiểm điểm. Cảm ơn cô.”
“Không có gì. Tôi nghe nói anh là người giám hộ của Thẩm Hải?” Tân Vĩ hỏi.
“Đúng vậy.”
“Sự trưởng thành của một đứa trẻ không thể thiếu được sự giáo dục từ cả nhà trường và bố mẹ. Nếu anh là người giám hộ của Thẩm Hải, thì sau này nên chỉ bảo nó nhiều hơn. Đứa trẻ này lúc trước thoải mái quen rồi, lên lớp không chú ý nghe giảng, hơi không ngoan.”
“Tôi biết rồi.” Triệu Hùng gật đầu đáp: “Vậy, cô giáo, tôi có thể mang Thẩm Hải ra ngoài nói với nó mấy câu không?”
“Được, xong xuôi thì để thằng bé về lớp luôn là được.”
Triệu Hùng cảm ơn Tân Vĩ, sau đó dắt Thẩm Hải đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Triệu Hùng tìm một nơi hẻo lánh yên lặng.
Dường như Thẩm Hải biết mình đã phạm sai lầm nên đứng thẳng, đầu cúi thấp, không nói một tiếng nào.
“Ngẩng đầu lên.” Triệu Hùng nghiêm nghị nói.
Thẩm Hải ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Triệu Hùng nói: “Bọn nó mắng con trước, nói con là đồ con hoang không có bố mẹ. Con tức không nhịn nổi nên mới đánh bọn nó.”
Triệu Hùng cười cười, đưa tay xoa đầu Thẩm Hải: “Thầy không đánh con, con kích động cái gì chứ? Chuyện này vốn là con là người đúng, nhưng vì con ra tay đánh người nên có lý cũng thành sai.”
Thẩm Hải không phục nói: “Vậy bọn nó mắng con, con không thể đánh lại sao?”
Triệu Hùng cau mày, nói với Thẩm Hải: “Thầy đưa con đến trường là để học tập chứ không phải đánh nhau!”
“Con muốn báo thù cho bố mẹ, chỉ muốn học võ công, không muốn đi học!” Thẩm Hải chống đối lại Triệu Hùng.
Mấy đứa nhóc tầm mười ba, mười bốn tuổi như thh đều đang ở trong khoảng thời gian thích đối đầu với người lớn khi đang dậy thì.
Trh có thể hiểu được tâm trạng của thh, thằng bé này có hoàn cảnh cũng rất thê thảm, còn nhỏ như vậy mà đã mất cả bố lẫn mẹ.
Trh nhìn thh nói: “Thẩm Hải, cuộc sống của con không chỉ chìm đắm mãi trong thù hận được. Thù của bố mẹ nhất định phải báo, nhưng bản thân con cũng phải có được một cuộc sống hoàn chỉnh đã. Thầy đưa con đến trường là để con được giáo dục. Ngoại trừcó thêm kiến thức, thì con cũng được giáo dục cách làm người, xây dựng lên giá trị quan đúng đắn. Con học thật tốt, sau này thầy dạy võ công cho con, chẳng lẽ còn sợ không báo được thù sao?”
“Thật ạ?”
“Thằng nhóc này, chẳng lẽ thầy còn đi lừa con sao?”
“Nhưng mà nếu bọn nó còn bắt nạt con thì phải làm sao?”
Trh nghe vậy thì nhíu mày nói với thh: “Bọn nó còn bắt nạt con, thầy cũng không cho con ra tay trước.”
“Vậy thì để cho bọn nó đánh ạ?”
“Thầy không bảo con để cho chúng nó đánh! Nếu như để cho bọn nó ra tay trước, vậy thì con có lý do chính đáng rồi. Cho nên khi chúng nó đánh con trước, thì con cứ đánh lại chúng nó đi. Nhớ là đừng để lại vết bầm tím trên người là được. Nếu để ai biết, thầy cho con tự chịu đấy.”
Thh nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, cung kính vái trh một cái, thái độ thành kính nói: “Vâng sư phụ.”
“Con về lớp đi. Nhớ là học tập cho tốt, thi cuối kì không được để điểm dưới năm. Nếu không thì năm nay sẽ không dạy võ cho con nữa.”
Trh biết thh bị mất gốc sẵn, cho nên cũng không yêu cầu quá cao với thằng bé. Anh dự định sang năm sẽ yêu cầu thằng bé tiến bộ hơn, đứng vào trong số mười hai học sinh giỏi của lớp.
Sau khi rời khỏi trường trung học số bốn, trh lái xe tới thẳng khu biệt thự Ngã Nguyệt Đàm.
Tập đoàn Hùng Quang lấy kinh doanh bất động sản, cửa hàng làm ngành nghề chính. Bên cạnh đó tập đoàn cũng đầu tư vào các bệnh viện, các công ty luật khác.
Ngã Nguyệt Đàm là một trong các tác phẩm bất động sản tiêu biểu nhất của tập đoàn Hùng Quang ở thành phố Hải Phòng.
Ngã Nguyệt Đàm tọa lạc ở đặc khu kinh tế mới của thành phố Hải Phòng, ở về phía nam của thành phố.
Khi còn đang xây dựng, Trần Thiên trung đã bảo Hồ Dân để lại cho trh ba căn hộ.
Trước đó khi trh còn giấu diếm thân phận với bà xã ltt của mình, vẫn luôn giấu nhẹm đi việc này, không dám nói với ltt biết chuyện Trần Thiên Trung tặng cho bọn họ ba căn biệt thự.
Bây giờ ltt đã biết hết tất cả về trh rồi.
Trh đã có lý do đàng hoàng để đổi sang một căn biệt thự cao cấp hơn, cũng chẳng cần phải lén lút giống như trước kia, phải nghĩ đủ mọi biện pháp để giấu diếm ltt.
Trước khi trh đến, anh cũng không thông báo cho Hồ Dân biết. Cho nên nhân viên bất động sản ở Ngã Nguyệt Đàm cũng không biết là ông chủ chân chính của bọn họ tới.
Lúc trh đi vào tòa nhà môi giới của Ngã Nguyệt Đàm, anh cố tình đậu chiếc Mercedes-Benz ở chỗ xa xa một chút.
Anh đang lái xe của Trần Thiên Trung, biển số xe của ông ấy cũng rất đẹp, chỉ cần là người trong nghề, nhìn thoáng qua là có thể nhận ra xe của ông ấy.
Trh muốn xem xem công ty bất động sản của tập đoàn Hùng Quang này được quản lý thế nào.
Mặc dù trh rất yên tâm giao công ty cho Hồ Dân quản lý. Thế nhưng anh mới là ông chủ thật sự, đương nhiên sẽ học các vị vua anh minh thời xưa, thích cải trang vi hành một chút, xem xem công việc và thái độ của nhân viên với công việc là như thế nào.
Sau khi đi vào tòa nhà môi giới bất động sản, một cô nhân viên bán hàng với bề ngoài xinh đẹp, nở nụ cười ngọt ngào đi tới tiếp đón, nhiệt tình chào hỏi với trh: “Xin chào anh, chúc anh ngày mới vui vẻ. Anh tới xem nhà ạ?”
“Đúng, tôi tới xem nhà.”
Trh thấy thái độ phục vụ của nhân viên bán hàng cũng không tệ lắm, anh cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh không hài hòa vang lên:
“Lệ Quyên, anh xin nghỉ giúp em. Em mau thu dọn đồ đạc rồi tan ca đi, anh mang em đi quẩy!”