Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng đưa mắt nhìn nhau, hai người ăn ý đứng cùng lập trường với Lý Quốc Lâm.
Đào Yên Hoa thở phì phì đáp: “Hừ, tôi hầu hạ ông mà lại còn bị mắng thế này. Ông về nhà một mình đi, tôi về nhà mẹ.”
“Đi đi. Đừng có về đây nữa.” Lý Quốc Lâm quát lên với Đào Yên Hoa.
Lý Thanh Tịnh cũng không lên tiếng giữ bà lại. Nếu như không phạt bà ấy một chút thì bà ấy mãi mãi cũng không thay đổi được cái bệnh đó.
Đào Yên Hoa lúc nào cũng chăm chăm mắng Triệu Hùng, không phải vì ghét bỏ Triệu Hùng chưa đủ giỏi sao.
Đầu tiên Triệu Hùng đỡ bố vợ lên xe lăn, sau đó cầm đồ đã thu dọn xong để trên giường lên.
Lý Thanh Tịnh đẩy xe lăn cho bố mình, nói với ông: “Bố, một mình bố ở nhà bọn con cũng không yên lòng. Bố tìm thuê một bảo mẫu đi.”
“Không cần, tìm làm cái gì. Bảo con bé Diệu Linh thỉnh thoảng ghé qua nhà nấu cơm cho bố là được.”
Lý Thanh Tịnh vừa đẩy xe cho bố vừa nói: “Bố, Diệu Linh đang học lớp mười hai sắp thi cuối kì rồi, đang bận lắm. Con đã tìm một gia sư cho con bé rồi, nó bận lắm, làm gì còn đủ thời gian để chăm lo cho bố nữa. Bố nghe lời con đi.”
“Nhưng mà…” Lý Quốc Lâm ngập ngừng.
Lý Thanh Tịnh cười cười, ngắt lời ông ấy: “Bố, bố không muốn trị mẹ con sao? Nếu như chúng ta mời bảo mẫu, thì bố đoán xem mẹ sẽ làm gì?”
Lý Quốc Lâm nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, cười ha hả nói: “Thanh Tịnh, con hay thật đấy. Đáng lẽ nên trị mẹ con từ lâu rồi. Thôi, con giúp bố tìm một bảo mẫu đi.”
Triệu Hùng nghe xong, trong lòng âm thầm cười.
Xem ra, mẹ vợ cũng là một người hay ghen!
Triệu Hùng cũng đồng ý với cách mà Lý Thanh Tịnh đưa ra. Đào Yên Hoa tự làm tự chịu, nếu như không phải nể mặt Lý Thanh Tịnh thì Triệu Hùng đã sớm ra tay trừng trị bà rồi.
Trên đường về nhà, Lý Thanh Tịnh gọi điện cho một người bạn, nhờ cô ấy tìm cho một bảo mẫu, nói trong nhà có một người bệnh cần chăm sóc. Giá cả không phải vấn đề, người tốt là được.
Mà khiến Lý Thanh Tịnh vui vẻ là, người bạn đó nói mình đang có một người phù hợp với yêu cầu của cô, tên là Lưu Mỹ Lan. Nhà người đó ở nông thôn, đang định trở về. Nếu như Lý Thanh Tịnh chịu ra giá cao thì bây giờ người đó có thể tới luôn.
Lý Thanh Tịnh chuyển khoản cho đối phương tiền lương của bảo mẫu và tiền giới thiệu, sau đó đưa địa chỉ cho người bạn đó, để bảo mẫu tới nhà mình luôn.
Nếu như nói trong nhà có ai chu đáo nhất thì nhất định là Triệu Hùng. Chỉ có điều anh đang bị nội thương, vẫn là người bệnh, nên làm gì có tinh thần để chăm sóc cho bố vợ mình.
Khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh mang theo hành lý đưa Lý Quốc Lâm về nhà, hai người vừa thu dọn đồ đạc xong thì chuông cửa cũng reo.
Triệu Hùng nói: “Anh ra mở cửa.”
Triệu Hùng đi ra ngoài, mở cửa ra thì thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị đang đứng ở ngoài.
Người phụ nữ ước chừng dưới năm mươi tuổi, dáng vẻ hiền hòa, khác xa với người mẹ vợ Đào Yên Hoa đanh đá chua ngoa kia của anh.
“Bà tìm ai?” Triệu Hùng lên tiếng dò hỏi.
Người phụ nữ nhìn Triệu Hùng hỏi lại: “Xin hỏi, đây là nhà của ông Lý Quốc Lâm sao? Tôi là người làm bảo mẫu.”
Triệu Hùng nghe xong bèn tươi cười chào hỏi: “À, thì ra là dì Mỹ Lan bên công ty bảo mẫu phái tới sao?”
“Đúng tôi là Lml, đây là thẻ căn cước của tôi.” Lml đưa cho Triệu Hùng căn cước của mình để xác nhận.
Triệu Hùng nhìn nhìn một chút rồi trả lại thẻ căn cước cho bà ấy, sau đó để bà ấy đi vào nhà.
Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, dì Lan ở bên công ty bảo mẫu tới rồi.”
Lý Thanh Tịnh đáp lời anh, từ trong nhà đi ra. Cô nói với lml một chút về tình hình của bố mình, chủ yếu dặn dò nên làm gì và không nên làm gì, sau đó nhờ bà ấy chăm sóc tốt cho bố của cô. Cuối cùng là bà ấy sẽ dọn dẹp nhà cửa cho đỡ bừa bộn một chút và sẽ đảm bảo ngày ba bữa.
Lý Thanh Tịnh lấy từ trong túi xách ra hai mươi triệu đưa cho lml để bà ấy lo tiền sinh hoạt và ăn uống, chỉ cần ghi lại hóa đơn là được.
Lml không ngờ rằng chủ nhân của gia đình này lại làm việc thoải mái như thế.
Những nhà có tiền khác đề phòng bảo mẫu như phòng trộm.
Lý Thanh Tịnh vừa lấy tiền ra đã đưa cho bà hai mươi triệu tiền sinh hoạt, cứ thế đưa mà chẳng có điều kiện gì.
Lml cầm lấy tay Lý Thanh Tịnh, nói: “Yên tâm đi cô gái, cô nhất định sẽ chăm sóc cho bố cháu thật tốt. Cháu và cậu trai này là một đôi à? Cả nhà cháu ai cũng tốt cả.”
Lý Thanh Tịnh đưa lml đi vào trong gặp bố mình là Lý Quốc Lâm, rồi giới thiệu hai người với nhau.
Lý Quốc Lâm nhìn bề ngoài lml cũng có chút nhan sắc, khiến ông cảm thấy hơi ngượng ngùng. Chỉ có điều, nghĩ tới chuyện sẽ có thể khiến vợ mình là Đào Yên Hoa tức điên lên, ông lại thấy bình thường lại.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ngồi nói chuyện với Lý Quốc Lâm và lml một lúc, muốn để cho hai người bọn họ quen thuộc với nhau một chút rồi, hai vợ chồng mới cùng nhau rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà họ Lý, Lý Thanh Tịnh bảo Triệu Hùng đưa cô về công ty trước, vì bên đó còn có công việc tồn đọng chưa xong, sau đó còn cẩn thận dặn Triệu Hùng phải xem qua nhà ông Thiên Trung cho Thẩm Thanh Hải rồi mới rời đi.
Triệu Hùng đang chuẩn bị đi xem nhà thì có một số điện thoại lạ gọi tới.
Triệu Hùng hiếm khi cho người lạ số điện thoại của mình, anh do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn nghe máy.
“Alo, xin chào?”
Trong điện thoại lập tức truyền tới giọng của một cô gái: “Chào anh Hùng, tôi là Tân Vĩ, chủ nhiệm của Thẩm Hải.”
“Thì ra là cô giáo Tân Vĩ, chào cô.” Triệu Hùng không ngờ là giáo viên chủ nhiệm của Thẩm Hải lại gọi điện cho mình.
Tân Vĩ nói: “Anh có thời gian đến trường một lúc không? Hôm nay Thẩm Hải và mấy học sinh khác đánh nhau.”
“Cái gì? Đánh nhau?”
Triệu Hùng giật nảy mình.
Hôm nay anh vừa mới đưa thằng nhóc Thẩm Hải này tới trường thôi, chưa được bao lâu đã có chuyện không hay rồi.
Thẩm Hải không phải là một thằng nhóc thích gây phiền phức, Triệu Hùng cảm thấy hơi kì lạ, sao cậu bé lại vô duyên vô cớ đi đánh nhau với người khác được?
“Cô giáo, bây giờ tôi sẽ đến trường ngay!”
“Vậy anh đi thẳng lên tầng ba của khu nhà hiệu bộ, vào văn phòng đầu tiên tìm tôi là được. Tôi chờ anh trong văn phòng.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, trh lưu số điện thoại của cô giáo tv vào danh bạ. Anh cũng không định đến xem căn nhà mà ông Thiên Trung để cho nữa mà lái xe đến thẳng trường trung học số bốn.
Vừa lái xe, anh vừa nghĩ thầm: “Nếu như thằng nhóc thh tự dưng đánh nhau với người khác, thì mình nhất định phải gõ cho nó tỉnh ra mới được!
Bây giờ nó mới lớn đến như thế thôi mà đã đánh nhau với người ta rồi!
Mình vất vả lắm mới có thể nhét nó vào trong một trường trung học tương đối tốt ở Hải Phòng này, thế mà nếu nó bị đuổi khỏi trường chỉ vì đánh nhau thì đúng là chuyện cười của năm.
Lúc trh đặt chân vào văn phòng của tv ở trường trung học số bốn, cậu nhóc thh mặt mũi bầm dập, đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh tv.
Trh trừng mắt lườm thh một cái, sau đó đi vào bắt tay với tv, chào hỏi: “Xin chào, cô giáo Vĩ, cô vất vả rồi. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Sao tự dưng thh lại đánh nhau với các bạn khác?”