Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 526: VIP cũng có phân chia đẳng cấp




Trước khi đi tới chỗ bà xã Lý Thanh Tịnh của mình, Triệu Hùng có gọi cho cô một cuộc điện thoại, hỏi vài câu mới biết là Lý Thanh Tịnh chạy tới công ty của nhà họ Đào để làm việc rồi.

Anh vừa lái xe đến Cao ốc hành chính về công trình kiến trúc Đào Thị, vừa gọi điện lại cho bà xã Lý Thanh Tịnh của mình.

“Thanh Tịnh, hôm nay em có thể đi sớm hơn chút không?” Triệu Hùng vừa lái xe vừa hỏi Lý Thanh Tịnh.

“Còn phải nửa tiếng nữa. Nếu như anh đến rồi thì chờ em dưới lầu một lát nhé. Ngày mai bố xuất viện rồi, chúng ta sẽ cùng đi đón bố.”

“Được, vậy em nhanh lên nhé.”

Triệu Hùng cúp máy điện thoại xong bắt đầu tập trung lái xe, mà chỉ mất có hơn mười phút đã tới dưới cổng Cao ốc hành chính về công trình kiến trúc Đào Thị.

Triệu Hùng đậu xe cẩn thận xong thì đi ra ngoài hút thuốc, Thẩm Hải và Dao Châu đang chơi đùa với nhau ở bên cạnh.

Triệu Hùng hỏi Nông Tuyền: “Nông Tuyền, vết thương của cậu thế nào rồi?”

“Không sao.” Nông Tuyền cười ngây ngô đáp: “Cậu chủ, cậu cũng biết tôi da dày nhiều thịt mà, mấy vết thương nhỏ này không đáng kể chút nào.”

Triệu Hùng gật đầu, rít một hơi thuốc, rồi lại hỏi: “Cậu đối đầu với cái tên Đao Tu La kia xong cảm thấy thực lực của hắn ta thế nào?”

Nông Tuyền nghe vậy thì nghiêm mặt đáp: “Trong vòng trăm chiêu, thì tôi chắc chắn bại. Nhưng nếu cả hai cùng liều mạng đánh đến mức hai bên cùng thiệt thì tôi và hắn ta cũng ngang nhau.”

Mặc dù Nông Tuyền xếp thứ bảy mươi mốt trên bảng tên của Thiên Bang, thứ hạng thua xa với Đao Tu La xếp thứ năm, nhưng trời sinh Nông Tuyền đã có sức mạnh phi thường, càng là lúc đã đến giới hạn, thì cậu ta cũng sẽ bộc phát ra năng lượng kinh người.

Nếu như nói chuyện thắng thua, Nông Tuyền nhất định sẽ bị đánh bại. Nhưng nếu đã là sinh tử, thì Triệu Hùng tin rằng Nông Tuyền và Đao Tu La có cơ hội thắng như nhau.

Hai người hàn huyên một lát mà đã qua mười mấy phút.

Lý Thanh Tịnh dẫn theo thư ký kiêm vệ sĩ Đặng Gia Hân đi ra từ Cao ốc hành chính về công trình kiến trúc Đào Thị.

Bạn nhỏ Dao Châu vừa nhìn thấy Lý Thanh Tịnh đã ra đã lập tức kêu lên một tiếng “Mẹ!”, sau đó chạy chậm tới đón cô.

Lý Thanh Tịnh giang tay ra bế con gái lên, hôn lên má Dao Châu một cái, mỉm cười hỏi: “Dao Châu, tối nay con muốn ăn gì?”

“Con muốn ăn sủi cảo.” Dao Châu mềm mại đáp lại.

Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng cụng trán mình lên trán con gái một cái, đôi mắt xinh đẹp cong lên, tươi tắn nói: “Đi. Vậy tối nay chúng ta sẽ ăn sủi cảo.”

“Mẹ, con có anh trai.” Bạn nhỏ Dao Châu chỉ ra phía sau lưng.

“Anh trai?”

Lý Thanh Tịnh nhìn về phía Dao Châu chỉ, chỉ thấy Triệu Hùng dẫn theo Nông Tuyền và một thằng nhóc to xác nhưng lại có vẻ đẹp trai ngời ngời đi tới.

“Sư nương!” Thẩm Hải cúi người chào Lý Thanh Tịnh, dáng vẻ rất cung kính.

Lý Thanh Tịnh nghe thấy hai chữ “Sư nương” mà giật mình ngạc nhiên, hai mắt mở to, cô mấp máy môi một lúc mới nói ra lời: “Con chính là Thẩm Hải à?”

“Vâng!” Thẩm Hải gật đầu.

Tối qua Triệu Hùng đã nói với Lý Thanh Tịnh là mình mới thu thêm một học trò tên là Thẩm Hải.

Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Thẩm Hải, thấy đứa nhỏ này mới có mười hai, mười ba tuổi mà đã có dáng vẻ đẹp trai tuấn tú, nên cũng cảm thấy khá hài lòng với cậu bé này.

Triệu Hùng cười nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, đứa học trò này của anh cũng không tệ lắm phải không?”

“Ừm, rất ổn. Dao Châu muốn ăn sủi cảo, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Lý Thanh Tịnh nói xong, bèn nói với Đặng Gia Hân ở bên cạnh: “Gia Hân, đi cùng nhé?”

“Được.” Đặng Gia Hân gật đầu, thoải mái đồng ý.

Nông Tuyền lên xe của Đặng Gia Hân, Lý Thanh Tịnh ngồi ở ghế kế bên tài xế trong xe của Triệu Hùng.

Dưới sự chỉ đường của Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng lái xe đến một cửa tiệm gọi là “Thành phố sủi cảo Đông Nguyên”.

Cửa tiệm sủi cảo này làm ăn rất tốt, là điểm đến đang hot gần đây, nhưng lại chưa bao giờ nhận đặt bàn trước.

Sau khi đám người Lý Thanh Tịnh tới thì trong cửa tiệm đã kín hết chỗ, bọn họ lấy được một phiếu bàn sáu người.

Trong cửa tiệm có rất nhiều khách ghé tới ăn sủi cảo, chờ được một cái bàn sáu người trống thôi cũng tốn hai mươi mấy phút.

Vì con gái yêu Dao Châu muốn ăn sủi cảo, nên Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đều không than thở gì cả, bọn họ đứng ở một góc, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ được sắp xếp chỗ ngồi.

Lúc nghe nhân viên phục vụ gọi tới bàn “Số năm”, nhóm người Triệu Hùng đã chuẩn bị xong xuôi, vì bàn tiếp theo chính là số của bọn họ.

Lý Thanh Tịnh đưa mắt nhìn thời gian, bây giờ đã hơn năm giờ chiều rồi, cô quan tâm hỏi con gái Dao Châu và Thẩm Hải: “Dao Châu, Thẩm Hải, các con đói lắm không?”

Thẩm Hải lắc đầu, tỏ vẻ mình không quá đói.

Giữa trưa cậu đã đi ăn cơm với Triệu Hùng và Nông Tuyền rồi, ăn khá nhiều, nên thật sự cũng không đói lắm.

Còn Dao Châu thì ở nhà trẻ, vì phải hoạt động nhiều, nên bây giờ đã xoa bụng nói: “Mẹ ơi con đói.”

Lý Thanh Tịnh đưa tay xoa xoa má con gái, cười an ủi: “Dao Châu đợi một lát nữa là đến chúng ta rồi.”

Ngay lúc một người khách đi ra khỏi cửa tiệm, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đều cho rằng nhân viên phục vụ sẽ gọi đến cả nhà bọn họ vào bàn tiếp theo. Kết quả là nhân viên phục vụ không gọi theo số thứ tự nữa, mà lại tới nói với một nhóm khách khác: “Ngài Quang, mời các ngài đi theo tôi.”

Nhóm khách kia đang muốn đi theo nhân viên phục vụ đi vào khu vực sảnh ăn thì Triệu Hùng đã bước lên một bước, cản lại.

“Chờ chút đã!” Triệu Hùng tỏ ra lạnh lùng, hỏi nhân viên phục vụ: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, thì tiếp theo hẳn là đến nhóm chúng tôi là số thứ tự thứ sáu chứ? Rõ ràng là bọn họ đến sau chúng tôi, nhưng tại sao lại được vào trước?”

Nhân viên phục vụ nhìn Triệu Hùng có vẻ yếu ớt bệnh tật, nhưng nhìn nhóm người Lý Thanh Tịnh và Nông Tuyền lại có vẻ không dễ trêu vào, cho nên cũng không dám hành động quá đáng.

“Thưa anh, ngài Quang đây là khách VIP của cửa tiệm chúng tôi.” Nhân viên phục vụ giải thích với Triệu Hùng.

“VIP?” Triệu Hùng cau mày lại, nói với nhân viên phục vụ: “Không phải là cửa tiệm của các cô không nhận đặt chỗ trước sao?”

Nhân viên phục vụ kiên nhẫn giải thích cho Triệu Hùng: “Đúng là chúng tôi không nhận đặt chỗ trước, nhưng nếu như là khách VIP của cửa tiệm của chúng tôi, thì sẽ nhận được quyền ưu tiên khi xếp hàng đợi.”

Vị khách tên Quang kia nhìn Triệu Hùng một cái, cười lạnh nói: “Người anh em, VIP là kẻ có quyền lợi. Cậu không phải là VIP thì cứ từ từ mà đợi thôi, sớm muộn gì cũng đến lượt các cậu mà. Chẳng lẽ cậu không biết là, thời đại này rồi, làm chuyện gì thì VIP cũng sẽ được ưu tiên sao?” Nói xong, ông ta lại định dẫn mấy người bạn đi trước.

Nhưng Triệu Hùng lại một lần nữa di chuyển, cản bọn họ lại.

Anh không ngờ rằng, một cửa tiệm đồ ăn bình dân thôi mà cũng có cả thẻ VIP như thế này.

Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào nhân viên phục vụ: “Muốn thành VIP của cửa hàng các cô thì phải làm thế nào?”

“Anh chỉ cần làm thẻ hội viên trị giá ba triệu rưỡi là đã thành hội viên VIP rồi. Sau này mỗi lần tới đây ăn sẽ được nhận ưu đãi giảm giá 90%.” Nhân viên phục vụ vẫn rất kiên nhẫn để giải thích cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng bèn nói với nhân viên phục vụ: “Cô làm cho tôi một tấm thẻ hội viên ba mươi lăm triệu. Tôi đã là hội viên VIP rồi thì có thể ưu tiên được xếp chỗ trước bọn họ rồi đúng không?”

Nhân viên phục vụ nghe xong, trên mặt chỉ còn lại vẻ kinh ngạc.

Cửa tiệm của bọn họ chỉ là dạng bình dân, khách hàng bình thường tới chỉ làm thẻ hội viên khoảng ba triệu đến chục triệu là nhiều rồi, như vậy bọn họ đã có thể dùng đến hơn nửa năm. Thật sự là chưa có một khách hàng nào làm thẻ hội viên ba mươi lăm triệu cả!

Khách hàng đến làm thẻ hội viên, thì nhân viên phục vụ bọn họ đương nhiên sẽ được trích phần trăm.

Nhân viên phục vụ vô cùng vui vẻ, cung kính nói với Triệu Hùng: “Thưa anh, vậy nếu như anh đã làm thẻ VIP, thì đương nhiên anh có thể xếp ở vị trí thứ nhất.”

Triệu Hùng “Ừm” một tiếng, đưa mắt liếc nhìn nhóm người Lý Thanh Tịnh ở đằng sau mình, ra hiệu một cái, sau đó lại nhìn về phía khách hàng vừa nói chuyện không khách khí với mình, trả lại một câu: “Người anh em, cho dù anh có là VIP, rất đỉnh, rất tuyệt vời, thì anh cũng nên nhớ rằng, VIP cũng phân biệt đẳng cấp. Từ nay về sau đừng để mắt trên trán, coi thường người khác nữa nhé.”