Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 524: Một bàn tay đủ sao




Sau khi Triệu Hùng đi ra từ nhà của Trần Thiên Trung, trực tiếp lái xe về khu dân cư Lâm Phủ Gia Viên.

Sau khi nhấn chuông cửa nhà của Nông Tuyền, liền nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói cao hứng Nông Tuyền.

“Cậu chủ, cậu đã đến sao! Đã mở cửa cho cậu rồi.”

Triệu Hùng ừ một tiếng, sau khi mở cửa, chậm rãi đi vào thang máy.

Tiến đến phòng của Nông Tuyền, liền gặp được Thẩm Hải đang luyện trung bình tấn ở trong phòng khách

Trên hai tay của Thẩm Hải cầm hai quyển sáng, hai cái đùi cùng cánh tay đều đang run rẩy, hiển nhiên không kiên trì được bao lâu.

Nông Tuyền nhếch miệng cười nói: “Cậu chủ, tên đồ đệ này của cậu cũng không tệ lắm, tôi để cậu nhóc đứng trung bình tấn hai giờ, còn đang cắn răng kiên trì.”

Triệu Hùng nhìn lên Thẩm Hải, khắp khuôn mặt đều là mồ hôi, rõ ràng đã không kiên trì nổi, còn đang cắn răng kiên trì lấy. Không khỏi hài lòng nhẹ gật đầu, nói: “Nông Tuyền, cơ sở của Tiểu Hải như thế nào?”

“Chẳng ra sao cả? Nhưng tiểu tử này có nghị lực cũng không tệ lắm.”

Nông Tuyền vừa dứt lời, liền nghe hai tiếng bốp, hai quyển sách ở trên tay của Thẩm Hải, không hẹn mà cùng rơi xuống đất.

Nông Tuyền cầm một cái chổi lông gà trong tay, quát lên với Thẩm Hải:”Mau nhặt sách lên, tiếp tục luyện!”

Triệu Hùng lên tiếng bảo dừng lại: “Được rồi, trước tiên tôi muốn đưa Tiểu Hải đi ra ngoài một chuyến. Chờ trở về, cậu lại tiếp tục giúp cậu nhóc luyện tập. Trụ cột của công phu của cậu nhóc, liền giao cho cậu.”

Nông Tuyền đập uỳnh uỳnh vào ngực, lời thề son sắt cam đoan nói:

Cậu chủ, cậu cứ yên tâm đi. Nhất định tôi sẽ giúp cậu điều giáo tên nhóc này! Cậu chủ, cậu muốn đi đâu vậy, đưa tôi đi cùng với!”

“Vậy thì cùng đi đi!”

Sau khi Triệu Hùng quay người rời đi, Nông Tuyền cùng Thẩm Hải vội vàng đi theo.

Thẩm Hải cũng chưa quá quen thuộc với Triệu Hùng, trên đường đi không nói lời nào. Cậu nhóc cũng không biết, Triệu Hùng muốn dẫn cậu nhóc đi chỗ nào.

Sau khi đến một cửa hàng, Triệu Hùng trực tiếp gọi nhân viên tư vấn đến, để cô ta giúp đỡ Thẩm Hải chọn hai bộ quần áo thường.

Anh và Nông Tuyền chờ ở quầy thu ngân, Nông Tuyền không hiểu đối Triệu Hùng hỏi: “Cậu chủ, cậu đây là muốn mang Thẩm Hải đi chỗ nào vậy?”

“Đưa cậu nhóc đi học.”

“Đi học?” Nông Tuyền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Triệu Hùng gật đầu nói: “Đúng vậy! Tiểu Hải mới mười ba tuổi, không cho cậu nhóc đi học, chẳng lẽ để cậu nhóc đi làm xã hội đen à?”

Nông Tuyền sờ lấy cái gáy, nhếch miệng xấu hổ cười: “Không phải là do tôi ở nhà nhàm chán sao, có tên nhóc này ở bên, nhưng thật ra cũng không tệ lắm.”

“Để Tiểu Hải vẫn luôn ở lại bên cậu cũng không được. Tên nhóc này đã đi theo tôi, về sau tôi sẽ phụ trách nó. Chờ sau khi tôi sắp xếp cho cậu nhóc xong xuôi, chúng ta đổi đến biệt thự ở. Đến lúc đó cậu cũng ở bên cạnh tôi, để Thẩm Hải ở bên cả hai.”

“Cậu chủ, cậu làm chủ chuyện này là được. Kỳ thật, tôi ở nơi đó cũng không đáng kể.”

Lúc này, nhân viên tư vấn đã đưa Thẩm Hải ra.

Triệu Hùng thấy nhân viên tư vấn chọn cho Thẩm Hải một chiếc áo khoác dài tay, cùng hai bộ quần áo thể thao thoải mái.

Đứa nhóc đã mười ba tuổi, thân cao đã một mét sáu mấy. Mặc quần áo mà nhân viên tư vấn chọn cho, rất vừa người còn mang theo mấy phần đẹp trai.

Triệu Hùng hài lòng khẽ gật đầu, đối hướng dẫn mua hàng nói: “Liền lấy mấy bộ quần áo đi! Ngoại trừ bộ quần áo cậu nhóc mặc ở trên người, mấy bộ còn lại gói lại giúp tôi.”

Nhân viên bán hàng nói với Triệu Hùng: “Tiên sinh, tổng cộng hết ba triệu rưỡi, ngài là quẹt thẻ, quét mã QR hay trả tiền mặt ạ?”

“Quét mã QR đi.”

Sau khi Triệu Hùng trực tiếp quét mã trả tiền, để Thẩm Hải cầm quần áo vừa mua, đi ra khỏi cửa hàng quần áo.”

Trường trung học số 4 Hải Phòng là một trường trung học khá nổi danh.

Trường trung học này cách nhà trẻ của Dao Châu chưa đến mười phút đi xe, Triệu Hùng chuẩn bị để Thẩm Hải ở đây học tập.

Anh đã để Hồ Dân bắt chuyện với lãnh đạo của trường trung học số bốn rồi, trực tiếp lái xe tới đến trường.

Hiệu trưởng của trường đã đi thành phố họp, nói một lát nữa mới có thể trở về.

Một vị giáo viên phụ trách tuyển sinh gọi chiêu sinh gọi chủ nhiệm Đỗ Học Văn tiếp đãi Triệu Hùng.

Đỗ Học Văn đánh giá Triệu Hùng một phen, lại nhìn nhìn Thẩm Hải. Nói với Triệu Hùng nói: “Anh Hùng, hiệu trưởng Cao đã chào hỏi với tôi. Chỉ là Thẩm Hải không có hồ sơ đi học trước kia, sợ là rất khó trực tiếp xếp lớp vào trường học.

Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày.

Tập đoàn Hùng Quang, hàng năm đều đầu tư một số tiền giáo dục vào các trường học trọng điểm.

Những tiền này, có sẽ dùng để đổi mới ký túc xá của trường học, hoặc là tăng thêm thiết bị dạy học, hoặc là xây một nhà sinh hoạt lớn,

Rõ ràng Hồ Dân đều nói với đã sắp xếp xong xuôi, tại sao anh vừa qua, chủ nhiệm phụ trách tuyển sinh này lại nói là không được.

“Nhưng mà, chúng tôi cũng có thể đặc biệt nhận em Thẩm Hải, chỉ là...” Đỗ Học Văn muốn nói lại thôi, vứt cho Triệu Hùng một cái ánh mắt để anh tự hiểu.

Triệu Hùng lập tức minh bạch, không phải trường học không thể nhận Thẩm Hải, mà là giáo viên tuyển sinh này có ý, muốn yêu cầu chút tiền trà nước từ mình.

Triệu Hùng nói với Đỗ Học Văn: “Chủ nhiệm Đỗ, cha mẹ của Thẩm Hải không ở nơi này, tôi đi gọi điện thoại cho bọn họ. Chuyện này, tôi cũng không thể làm chủ.”

“Vâng, anh mau đi đi!” Trong lòng Đỗ Học Văn thật cao hứng, thấy Triệu Hùng là một người rất hiểu lễ nghĩa.

Thẩm Hải cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng cha mẹ mình đều không có ở đây. Làm sao sư phụ Triệu Hùng nói, gọi điện thoại cho bọn họ?

Cậu nhóc ngồi ở bên cạnh giữ im lặng!

Kỳ thật, Thẩm Hải cũng không muốn đi học. Cậu nhóc thật lòng muốn báo thù, chỉ muốn luyện võ công giỏi, thay cha mẹ báo thù rửa hận.

Sau khi Triệu Hùng khi ra ngoài, giả bộ gọi điện thoại, sau đó mở chức năng ghi âm của điện thoại ra.

Một lần nữa trở lại văn phòng của Đỗ Học Văn, cố ý hỏi Đỗ Học Văn: “Đỗ chủ nhiệm, mẹ của đứa trẻ nói, chỉ cần đứa trẻ có thể đi học! Ngài cứ ra giá đi.”

Đỗ Học Văn vẻ mặt rất khó xử, nói: “Vậy anh cho bảy mươi triệu đi! Chuyện này, tôi sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ.”

Bảy mươi triệu?

Triệu Hùng nghe không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Bảy mươi triệu quả thật không nhiều, nhưng tôi không thể cho ông số tiền này được.”

“Vậy các người có thể đưa ra bao nhiêu?” Đỗ Học Văn hỏi Triệu Hùng.

“Bốp!”

Triệu Hùng một bàn tay đánh vào trên mặt của Đỗ Học, lạnh giọng nói: “Một bàn tay đủ không? Không đủ, tôi còn có thể cho ông vài bàn tay!”

Đỗ Học Văn che lấy hai gò má bị đánh đau, trừng mắt nghiêm nghị nói với Triệu Hùng: “Anh dám đánh tôi?”

“Đánh ông?” Triệu Hùng trong mũi khẽ hừ một tiếng, nói: “Trường học chính là bị người như ông làm cho con sâu làm rầu nồi canh, khiến cho chướng khí mù mịt! Tôi không chỉ có muốn đánh ông, còn muốn đánh cho ông phải ném đi bát cơm này.”

“Chỉ bằng anh? Thằng nhãi, anh dám động vào tôi, ông đây theo họ anh!”

“Đừng, tôi chê anh bôi tro trát trấu lên mặt tôi!”

Ngay khi Triệu Hùng đang tranh chấp với Đỗ Học Văn, một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi đi đến.

Sau khi ông ta đi vào, trực tiếp đi đến bên cạnh Triệu Hùng, cười hàn huyên nói: “Anh Hùng, anh đã đến rồi sao.”

“Ông là...” Triệu Hùng không biết người trước mặt là ai, cũng không biết là người thế nào.

Người đàn ông tự giới thiệu nói: “Tôi là Cao Mãn Đường, là hiệu trưởng của trường Trung học số bốn.”

Triệu Hùng nghe xong hai mắt sáng lên, khóe miệng cong lên ý cười, lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nói với Cao Mãn đường: “Hiệu trưởng Cao, ông tới vừa khéo, tôi cho ông nghe một đoạn ghi âm.”