Khách sạn Quốc Mậu nằm ở trung tâm thành phố trực thuộc tỉnh.
Tập đoàn Hoài An, khách sạn Quốc Mậu, đây đều là kiến trúc tiêu biểu của tỉnh thành.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn LED trên tường của trung tâm khách sạn, giống như một bức tranh thủy mặc, thay đổi và nhấp nháy với nhiều kiểu mẫu khác nhau, biến ảo không ngừng.
Bàn tròn xoay trong các bữa tiệc ở Quốc Mậu,là một nhà hàng buffet nổi tiếng của thành phố này. Mỗi người chỉ cần mất hơn hai triệu, giá cả nằm trong nhóm người tiêu dùng tầm trung!
Bốn người Triệu Hùng, Kim Trung, Nông Tuyền, Lý Diệu Linh ngồi ở lô ghế gần cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn xuống toàn bộ bầu trời đêm của tỉnh thành.
Kim Trung nâng ly đối Nông Tuyền cười nói: “Nông Tuyền, chúc mừng cậu, rốt cuộc cũng lọt vào danh sách của Thiên Bảng!”
Nông Tuyền nhếch miệng cười một tiếng, cười ngây ngô nói: “Cảm ơn A Trung.”
Lý Diệu Linh trừng mắt mắt to, nhìn Nông Tuyền hiếu kỳ hỏi: “ Anh Nông Tuyền, anh xếp hạng bao nhiêu trên Thiên Bảng?”
“Cái này... Chính là …”
Nông Tuyền miệng tương đối đần, ê a ê a nửa ngày, hồi lâu cũng không nói được gì.
“Diệu Linh, chính là một loại kiểm tra võ công, cùng việc kiểm tra học tập của em giống nhau.” Triệu Hùng đối cô em vợ Lý Diệu Linh giải thích nói.
Lý Diệu Linh ‘A!’ một tiếng, có vẻ như nghe hiểu.
“Anh Nông Tuyền, em cũng kính anh! Chúc mừng anh.” Lý Diệu Linh đối Nông Tuyền nâng chén nói.
“Cảm ơn!”
Nông Tuyền nhếch miệng ngu ngơ cười một tiếng.
Mấy người nhẹ nhàng đụng đụng chén rượu, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
Triệu Hùng đến tỉnh thành, còn có một kiện đại sự cuối cùng cần làm, đó chính là tham gia đấu giá thương hội của tỉnh thành!
Kim Trung vừa ăn đồ vật, vừa hướng Triệu Hùng hỏi: “A Hùng, tôi nghe nói, có một món hàng thần bí sẽ được trưng bày trong cuộc đấu giá này.”
Triệu Hùng nhíu mày ‘A!’ một tiếng, đối Kim Trung hỏi: “A Trung, anh có biết là món hàng gì không?”
Kim Trung đè thấp giọng nói: “Kim Giang Y!”
Triệu Hùng nghe xong liền sợ hãi, không nghĩ tới trên thế giới này thật sự có loại như kim phỉ thúy Giang Y này.
Nhớ kỹ thi nhân thời Đường, đã từng ngâm qua một bài gọi là ‘khuyên quân chớ tiếc kim phỉ thúy, khuyên quân tiếc lấy thời niên thiếu; Hoa nở có thể gãy nhưng cành thì cần phải thẳng …
Bài thơ này, ý tứ đại khái là khuyên bảo không muốn mọi người coi trọng vinh hoa phú quý, mà muốn yêu quý tuổi trẻ của bản thân.
Cái kim phỉ thúy này, cũng không phải là Kim Lâu Y!
Những người cổ lỗ sĩ hoặc là những người giàu có chân chính, đều biết Kim Giang Y là một món bảo bối phòng thân cực kỳ tốt.
Vật này, có thể so sánh với áo lót chống đạn của hiện tại! Có khi còn cao cấp hơn nhiều.
Sự tồn tại của áo lót chống đạn, kỳ thật là bắt nguồn từ bộ Kim Giang Y này.
Đấu giá Kim Giang Y là một món giáp Kim Tằm!.
Loại này sau lưng nhẹ như không có vật gì, mặc lên người, không chỉ có thể ngăn cản công kích của đao thương, còn có thể hóa giải mức thương tổn của các cao thủ võ công.
Thứ đồ tốt này, không chỉ là bảo bối mơ ước tha thiết của những người học võ, càng là đồ vật mà kẻ có tiền thích nhất, nóng lòng muốn cất giữ nhất.
Trong mắt một số nhà sưu tập, sự nhiệt tình đầu tư cho nghệ thuật đang dần yếu đi. Và một số di tích văn hóa hoài cổ và thiên thạch từ thế giới bên ngoài là những bộ sưu tập mà các nhà sưu tập rất thích, là những món đồ chân chính cần bảo lưu và cất giữ.
Triệu Hùng sau khi nghe vậy, đối Kim Trung hỏi: “A Trung, cái này Kim Giang Y này, giá khởi điểm là bao nhiêu?”
“Nghe nói bắt đầu từ 175 tỷ.”
Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày, nếu là bắt đầu từ cái giá này, không có hơn một nghìn tỷ trong tay thì cũng không thể lấy được đồ vật này về.
Ngay sau đó Kim Trung lại bổ sung một câu: “Tôi nghe nói, lần này tới không ít cậu ấm của hào môn. Đoán chừng đều là hướng về thứ đồ này tới.”
Triệu Hùng nhẹ gật đầu, nói câu: “Vậy chúng ta cứ tùy duyên đi! Chiếm được là nhờ vận may của của chúng ta, mất đi là do số mệnh của chúng ta!”
Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng cùng Kim Trung cúi đầu nói nhỏ ở một bên, sắc mặt không vui giơ chén lên, chu miệng nhỏ nói: “Được rồi! Hai người các anh đừng ở đó nói nhỏ. Cùng đi uống rượu!”
Nông Tuyền tai thông mắt tinh, đã sớm nghe rõ cuộc đối thoại của Triệu Hùng cùng Kim Trung đối thoại và Kim Trung, nghe được vô cùng rõ ràng.
Triệu Hùng thấy cô em vợ Lý Diệu Linh này sau vài chén rượu, gương mặt xinh đẹp nổi lên từng đóa hoa đào đỏ ửng, dặn dò cô: “Diệu Linh, em uống ít rượu đi một chút.”
“Hì hì! Anh rể, anh còn nói em. Cũng không biết ai vừa mới uống say đâu!”
Kim Trung nghe xong, cười đối Lý Diệu Linh hỏi: “Diệu Linh! Anh rể cô uống say sao?”
Triệu Hùng trừng mắt liếc cô em vợ Lý Diệu Linh, ý là không cho cô đem tai nạn xấu hổ của anh nói ra.
Lý Diệu Linh là cái miệng rộng, không che đậy miệng cười nói: “Anh rể của tôi là bị một người phụ nữ chuốc say nha.”
“Không phải đâu?”
Cánh tay Kim Trung ôm trên bờ vai Triệu Hùng, cười lớn nói: “Ha ha! Cậu cũng vậy sao, lại bị em gái nào rót cho say đấy?”
Triệu Hùng một mặt bất đắc dĩ nói: “Còn có thể là ai, là con bé Hà Ngọc Kỳ kia thôi! Con nhóc này lúc trước giả bộ như không thể uống rượu, kỳ thật tửu lượng so với ai cũng tốt hơn không ít.”
Kim Trung cười nói, không nghĩ tới con gái của Hà đại sư còn có cái thiên phú này.
Triệu Hùng nhắc nhở Kim Trung nói: “A Trung, về sau cậu cũng phải cẩn thận con nhóc Hà Ngọc Kỳ này, tôi cùng con nhóc này uống hơn phân nửa két bia, vậy mà cô ta chuyện gì cũng không có. Thật không biết tửu lượng của cô ta đến tột cùng là bao nhiêu?”
“Sao tôi lại cảm thấy cô ấy không tệ nha.”
“Làm sao lại không tệ?” Triệu Hùng cau mày hỏi.
Kim Trung đối Triệu Hùng nói: “Nếu cô gái Hà Ngọc Kỳ này có thể uống rượu tốt như vậy, nếu không cậu đưa cô ấy tới làm trợ thủ của cậu. Về sau thời điểm có tiệc rượu, liền có thể phát huy được tác dụng a!”
“Để cô ta làm trợ thủ của tôi?”
Triệu Hùng vừa nghĩ tới Hà Ngọc Kỳ cùng với anh, hai người liền rùm beng một cái không xong, nếu để cho cô gái này đến làm trợ thủ của anh. Chỉ sợ về sau lỗ tai của anh, về sau sẽ không được thanh tịnh.
Anh lắc đầu nói: “Tôi cùng Hà Ngọc Kỳ kia bát tự không hợp, nếu để cho cô ta làm trợ thủ của tôi, về sau có lẽ sẽ bị cô gái này làm cho tức chết.”
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện mà Kim Trung vừa đề nghị này.
Cô gái Hà Ngọc Kỳ này tửu lượng không tệ, đích thật là ứng cử viên sáng giá cho chức trợ lý quan hệ xã hội, chỉ là Thanh Tịnh cùng anh quá không thích hợp.
Sau khi mấy người ăn xong tiệc đứng, Kim Trung hẹn Triệu Hùng ngày mai cùng đi tỉnh thành đến phòng đấu giá Nghiễm Nguyên!.
Bốn người cười cười nói nói, cùng đi ra khỏi phòng ăn xoay tròn của khách sạn Quốc Mậu!.
Lúc xuống lầu, vừa vặn cùng hai thanh niên đẹp trai gặp mặt.
Hai người này thanh niên, dáng dấp đều vô cùng đẹp trai. Một người mang kính mắt nhìn qua ôn tồn lễ độ, một người mang kiểu tóc ngắn, nhìn qua mười phần tinh thần.
Kim Trung vừa thấy được hai người, lập tức lôi kéo Triệu Hùng cùng nghênh đón.
“Tô Chính, Trương Tử An!” Kim Trung đối hai người chào hỏi nói.
Tô Chính đang cùng nói chuyện phiếm Trương Tử An, vừa nghe đến có người gọi tên của bọn họ, ngẩng đầu nhìn lên thấy là Kim Trung.
“Nha! Kim Trung, là anh sao?”
Kim Trung đối Tô Chính và Trương Tử An cười nói: “Hai người các cậu cũng quá không có ý tứ. Biết rõ tôi đang ở tỉnh thành, đến tỉnh thành cũng không cho tôi biết”.
Thanh niên đeo kính tên là Trương Tử An.
Liền nghe Trương Tử An giải thích nói: “Tôi cùng Tô Chính đến đây để xử lý đàm phán dự án. Ngày mai còn muốn tham gia một cuộc đấu giá, đang định đấu giá xong đi tìm anh đây.”
“Đấu giá?” Kim Trung giật mình hỏi: “Hai người các cậu cũng phải đi tham gia hội đấu giá?”