Hai vệ sĩ do Kim Trung cử đến nhìn thấy ai đó nổ súng vào chiếc taxi mà Triệu Hùng đang ngồi trong đó. Sau đó hai tên vệ sĩ lái xe đâm trực diện vào chiếc Highlander!
Rầm! Một tiếng.
Hai xe va chạm nhau, chiếc Highlander hầu như không bị thiệt hại nhiều do có gầm xe cao.
Cũng may là như vậy, cũng để cho Ngô Tuấn Kiên tranh thủ thời gian.
Mặc dù kỹ thuật lái xe của Ngô Tuấn Kiên không bằng Triệu Hùng, nhưng ông ấy là một tay tài xế chuyên nghiệp và rất thông thuộc đường xá trong tỉnh thành nên đã tận dụng mọi thời cơ vượt đèn đỏ băng ra ngoài.
Tên sát thủ trong chiếc xe Highlander đã bắn hai phát súng vào vệ sĩ của Kim TỶung.
Tài xế lái xe bị trúng một phát đạn, ngay lập tức bị thương nặng.
Thấy bạn đồng hành bị thương, người ngồi bên ghế phó lái lập tức chen sang giữ lấy vô lăng.
Người vệ sĩ bị thương cố nén đau đớn, bèn tấp xe vào lề đường.
Tay vệ sĩ ngồi ở ghế phó lái đưa người bạn đồng hành bị thương ra ghế sau, vừa lái xe đuổi theo anh ta vừa gọi điện cho Đường Thất: “Anh Đường Thất! Minh Lai bị thương rồi, có người muốn giết anh Triệu.”
Khi Đường Thất nghe xong, dặn dò thuộc hạ: “Hà Tuấn, cậu hãy cố gắng hết sức để bảo vệ anh Triệu, bật định vị điện thoại di động lên để chia sẻ vị trí cho tôi, tôi sẽ đến ngay lập tức.”
“Đã rõ!”
Người vệ sĩ tên “Hà Tuấn” kia lập tức lái xe đuổi theo.
Tên sát thủ đã lái chiếc Toyota Highlander vẫn đuổi theo chiếc taxi của Triệu Hùng không ngừng nghỉ.
Nơi đây là khu vực thành thị, bởi vì mật độ xe cô và người qua lại rất đông nên anh ta không thể lái xe nhanh được, cũng không thể khởi động được, vì vậy Ngô Tuấn Kiên liên tục bấm còi inh ỏi!
Triệu Hùng thấy nếu tình trạng cứ tiếp tục như vậy thì anh sẽ bị tên sát thủ kia đuổi kịp mất. Anh quay sang hỏi Ngô Tuấn Kiên: “Chú Kiên, ở xung quanh đây có chỗ nào vắng vắng không?”
“Nơi không xa phía trước là công viên Nam Dương! Đó là một nơi tương đối vắng vẻ. Đoạn đường này bình thường cũng rất tắc, muốn ra khỏi chỗ này ít nhất cũng phải mất một cây rưỡi.”
Ngô Tuấn Kiên chạy taxi hàng ngày và ông ấy đã thông thuộc tất cả các con đường lớn ở trong thành phố.
Sau khi nghe xong, Triệu Hùng nói dứt khoát với Ngô Tuấn Kiên: “Chú Kiên, lái xe thẳng vào công viên Nam Dương đi.”
“Cậu chủ, tên sát thủ này có súng, nếu đến mấy nơi vắng vẻ thế này thì chẳng phải chúng ta sẽ trở thành mục tiêu sống của chúng sao?” Ngô Kiến lo lắng nói.
Triệu Hùng an ủi Ngô Tuấn Kiên đang lái xe: “Yên tâm đi! Tôi chắc chắn sẽ có cách đối phó với hắn ta.”
Thấy Triệu Hùng nói vậy, Ngô Tuấn Kiên đang chuẩn bị lái xe đến công viên Nam Dương thì nhìn qua gương chiếu hậu, ông không khỏi bàng hoàng!
“Cậu chủ, người đó dường như đã bỏ xe đuổi theo chúng ta rồi.”
Triệu Hùng thấy đường xá tắc đến mức con kiến cũng không lọt được vào, hai bên đường dựng rào chắn, cho dù xông lên cũng có rất nhiều người đi đường qua lại, nếu hắn ta liều như vậy sẽ làm bị thương rất nhiều người vô tội.
Lúc này anh quả quyết nói: “Chú Kiên, chú lái xe vào trong đi, mục tiêu của hắn là cháu.”
“Không! Làm sao chú có thể bỏ rơi cậu được chứ cậu chủ!”
Ngô Tuấn Kiên biết rằng Triệu Hùng đang lo lắng đến sự an toàn của mình, ông kiên quyết không đồng ý.
“Chú Kiên, chú đi theo chỉ làm vướng cháu thôi. Công viên Nam Dương có bao nhiêu cửa ra vào vậy?”
“Tổng cộng có bốn khu, nhưng chỉ có ba khu mở cửa ở phía đông, nam và bắc.”
“Vậy thì cháu đợi chú ở cửa đông nhé! Đừng làm trái mệnh lệnh của cháu.” Triệu Hùng nói, mở cửa xuống xe, chạy về phía công viên Nam Dương.
Nếu như anh không bị thương, anh và Trọng Ảnh đã có nền tảng tập luyện “khinh công” từ trước thì với nội công và thể lực của anh, thật sự tên sát nhân kia khó mà đuổi kịp anh. Nhưng sau khi bị nội thương, sức lực của anh đã giảm sút rất nhiều.
May mắn thay, Triệu Hùng còn thường xuyên tập tạ bằng chân.
Hôm nay hai chân không có vật nặng cản, anh còn chạy nhanh hơn vận động viên chuyên nghiệp. Chỉ là đôi khi phải thở hổn hển, kèm theo một trận ho khan!
Đây là trung tâm thành phố, có nhiều người đi bộ trên vỉa hè.
Thân thủ của tên sát thủ hoàn toàn không phát huy được ở một nơi đông đúc như vậy. Anh ta theo đuổi Triệu Hùng bằng tất cả sức lực của mình.
Bởi vì tên sát thủ này có nội công nên chạy đường dài không hề tốn sức tí nào. Nhưng Triệu Hùng thì khác, anh đã mất đi nội công trợ giúp sức khỏe cho mình nên giờ anh không khác gì người thường!
Nếu như anh không tập thể dục thường xuyên thì có lẽ anh đã có thể bị tên sát nhân kia đuổi kịp rồi.
Cuối cùng sau khi chạy vào công viên Nam Dương, Triệu Hùng chạy vào rừng thông của trong công viên Nam Dương.
Anh ta nhìn thấy một vài cặp tình nhân trẻ đang ôm ấp thân mật trong rừng thông, anh hét toáng lên: “Có kẻ giết người, mau chạy đi!”
Đôi tình nhân trẻ kia đang ôm hôn thắm thiết, nghe thấy câu “Giết người!” bèn nhìn về phía sau, quả nhiên có một người đàn ông vội vã đuổi theo sau. Sợ đến mức hét toáng lên “Á!”, sau đó chạy mất dép.
Triệu Hùng gần như đã tiêu hao gần một nửa thể lực, anh đứng lại thở hổn hền không chạy nữa.
Sau đó, anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của tên sát nhân sau lưng mình: “Tại sao không chạy nữa?”
Triệu Hùng quay lại, nhìn tên sát thủ đang đứng cách đó không xa.
Tên sát thủ này chừng ba lăm ba sáu tuổi, bởi vì hắn ta đeo kính râm nên không thể nhìn thấy tướng mạo của hắn ta thực sự trông như thế nào. Nhưng nhìn vị trí cổ tay cầm súng của hắn ta có để lộ hình xăm con bọ cạp.
Tên này là người được Dương Hưng cử đến để giết Triệu Hùng.
Triệu Hùng đối mặt họng súng đen ngòm, tuy trong lòng anh rất sợ nhưng ngoài mặt lại giả bộ như đang bình tĩnh!
Mục đích của anh đến đây không phải là để câu giờ, mà là muốn dùng thắt lưng được Hà Văn Toàn chế tạo đặc biệt để quật ngã kẻ thù.
Chiếc thắt lưng do Hà Văn Toàn làm cho Triệu Hùng có tên là “Rồng Lân”. Chất liệu chiếc thắt lưng bằng thép mảnh vonfram hình con lân, được tinh luyện với thành phần đặc biệt của thiên thạch, có thể nói là nó có sức mạnh vô song.
Mặt khóa là hình đầu rồng sống động như thật. Nếu bật tách chiếc khóa ra thì bên trong giấu một con dao nhỏ rất sắc bén.
Đầu rồng là một cơ chế đặc biệt có thể được trang bị bằng hạt châu. Bên trong có hai loại hạt là “Ngọc trai sấm sét và Ngọc trai gây mê”.
Triệu Hùng chưa bao giờ thử sức mạnh của chuỗi hạt “Đầu rồng” này, anh dự định sẽ thử nghiệm với tên sát thủ này một chút. Sau đó mới theo đề nghị của Ngô Tuấn Kiên đến “Công viên Nam Dương”.
Bởi vì không thể lên xe trước nên trong tình huống này tên sát thủ phải bỏ xe chạy theo, Triệu Hùng cũng xuống xe và chạy về phía công viên Nam Dương.
Hầu như ở đây đều là công viên ngoài trời, rừng cây xanh biếc. Vì vậy, sau khi Triệu Hùng chạy vào rừng thông, anh đã dọa tất cả mọi người trong rừng thông sợ hãi và bỏ chạy.
Triệu Hùng nhìn tên sát thủ trước mặt, lêntiếng hỏi: “Này người anh em, tôi với anh không có thù oán gì, tại sao anh lại muốn giết tôi?”
Tên sát thủ kia cười giễu cợt nói: “Mày nói nhảm nhí gì thế! Còn phải trình bày lý do thì mới được giết mày à.”
Tên sát thủ kia chĩa súng vào Triệu Hùng.
Triệu Hùng bình tĩnh nói: “Anh giết người chẳng qua là vì tiền, mà may thay tôi cũng là người rất giàu có. Bất luận kẻ nào thuê anh giết tôi, chỉ cần anh chịu buông tha cho tôi, tôi sẵn sàng trả giá gấp đôi.”
Tên sát thủ kia dường như không tin rằng Triệu Hùng lại giàu có đến vậy, nghe xongthì hơi giật mình, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Anh rất giàu sao?”
“Đúng vậy!”
“Thằng nhóc này, mày đang đùa đấy à. Nếu mày có tiền thì làm sao lại đi taxi được?”
Triệu Hùng đột nhiên nhớ đến cô em vợ Lý Diệu Linh ngày đó cũng đang ngồi ở trong nhà hàng, lúc cô ấy nhìn ngoài cửa sổ thì cũng nhìn bằng một ánh mắt khiếp sợ?
Chẳng lẽ là người trước mặt!
Nghĩ vậy, Triệu Hùng cố tình thăm dò người đàn ông: “Anh đã theo dõi từ rất lâu rồi đúng không?”
“Không sai!”
“Vậy thì anh theo dõi tôi thì anh cũng nên biết rằng Kim Trung của tập đoàn Kim Trung là bạn của tôi, và Hồ Dân của tập đoàn Hùng Quang là cấp dưới của tôi. Và còn cả CEO của tập đoàn Hoài An cũng là bạn của tôi!”
Sau khi nghe những gì Triệu Hùng nói, tên sát nhân kia không khỏi nhíu mày.
Đúng như người xưa đã nói, người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Tuy rằng hắn nghe theo lệnh của Dương Hưng, nhưng nếu có thể lừa được một khoản tiền kếch xù từ Triệu Hùng, đủ cho hắn ta sống mấy kiếp, ai lại muốn cả đời sống nhờ mũi dao chứ.