Khi Kim Trung và Hồ Dân đến nhà họ Đinh, họ nhìn thấy Triệu Hùng đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa hút thuốc.
Sau khi Đinh Thiếu Nam bị Ngô Tuấn Kiên thu thập sạch sẽ, rốt cuộc anh ta cũng không dám lỗ mãng nữa!
Kim Trung vừa bước vào, liền cười ha hả mà nói: “Triệu Hùng, tôi vì chuyện của cậu chắc cũng mất mấy chục tỷ rồi đấy!”
“Được rồi, làm ăn mất mấy chục tỷ, cậu cũng có thể coi trọng, tôi cũng phục cậu thật đấy.”
Kim Trung nghe xong liền bật cười!
Kim Trung và Triệu Hùng quá hiểu biết lẫn nhau rồi!
Khi người nhà của Đinh Thanh Vân nhìn thấy Kim Trung, họ ngay lập tức choáng váng. Bởi vì Tập đoàn Kim Trung là tập đoàn mới nổi ở thành phố, nên gần đây Kim Trung luôn có mặt trong một số chương trình phỏng vấn. Ngoài ra, tờ Tin tức Đông Thăng của thành phố cũng đã nhiều lần đưa tin về khu trình diễn công nghiệp công nghệ cao do tập đoàn Kim Trung đầu tư.
Đinh Thanh Vân nhìn Kim Trung kêu lên: “Anh là chủ tịch Kim của tập đoàn Kim Trung sao ạ?”
“Không tồi!” Kim Trung gật đầu. Sau đó anh ấy hỏi:
“Cô là là Đinh Thanh Vân, phải không?”
“Anh… sao anh biết tôi?” Đinh Thanh Vân lộ vẻ kinh ngạc.
Kim Trung cười mà không nói.
Triệu Hùng nói với Ngô Chính Quốc: “Chính Quốc, bắt đầu từ hôm nay, cậu lập tức từ chức ở tập đoàn Cao Đạt đi!”
“Từ chức?” Ngô Chính Quốc không khỏi bàng hoàng khi nghe Triệu Hùng nói.
“Anh Triệu Hùng, tôi vừa mới có việc, anh lại bắt tôi nghỉ việc, không lẽ tôi phải hít gió Tây Bắc mà sống sao?”
“Nhóc con, không phải đang học quản trị kinh doanh sao?” Triệu Hùng hỏi.
“Đúng vậy! Hiện tại không phải bị người ta quản lý sao!”
Ngô Chính Quốc lời này có chút tự giễu!
Triệu Hùng chỉ vào Kim Trung và Hồ Dân, sau đó nói với Ngô Chính Quốc: “Bây giờ tôi cho cậu hai sự lựa chọn! Thứ nhất, đến tập đoàn Kim Trung với tư cách là giám đốc điều hành với mức lương hàng năm không dưới bảy tỷ; Thứ hai, chủ tịch Hồ vừa mua một nhà máy dược phẩm ở thành phố. Nếu vào nhà máy có thể trực tiếp làm giám đốc nhà máy, lương hàng năm cũng là bảy tỷ! Thưởng thành tích tùy theo năng lực của cậu! Cả hai công việc đều cho cậu cơ hội một năm! Đúng rồi, tôi quên giới thiệu cho cậu. Người này là Hồ Dân, là tổng giám đốc tập đoàn Hùng Quang ở Hải Phòng.”
Người nhà họ Đinh nghe xong liền nghẹn họng nhìn trân trối một trận!
Tập đoàn Kim Trung và Tập đoàn Hùng Quang đều là những tập đoàn lớn tiếng tăm lừng lẫy ở tỉnh Hà Nam. Không ngờ tên nhóc Triệu Hùng này lại có mạng lưới rộng lớn như vậy, lại thực sự quen biết một người quyền lực như thế.
Thằng nhóc Ngô Chính Quốc này không biết đã đụng phải vận cứt chó gì nữa!
Ngô Chính Quốc giật mình, ngây ra như phỗng ở tại chỗ, cậu ta quả thực không thể tin được hết thảy những chuyện này.
Ngô Tuấn Kiên nhẹ nhàng đẩy con trai của mình, ông biết Triệu Hùng rõ ràng có năng lực. Đối với Triệu Hùng mà nói, vấn đề này đơn giản là quá dễ dàng.
Sau khi Ngô Chính Quốc thu lại vẻ mặt kinh ngạc, cậu ta khom lưng nói một cách kính cẩn với Kim Trung: “Chủ tịch Kim, cảm ơn ngài đã nâng đỡ tôi. Tuy là tôi đang học quản trị kinh doanh, nhưng tôi vẫn muốn thử sức ở nhà máy dược phẩm hơn!”
Kim Trung cười, vỗ vỗ bả vai Ngô Chính Quốc nói: “Đứa bé ngoan, cậu thật sự không làm Triệu Hùng thất vọng!”
Trên thực tế, Triệu Hùng gọi Kim Trung và Hồ Dân cùng lúc đến là để kiểm tra Ngô Chính Quốc một chút. Với cùng mức lương hàng năm, danh tiếng của Tập đoàn Kim Trung còn lớn hơn cả Tập đoàn Hùng Quang.
Đây là thành phố Thanh Hóa, tập đoàn Hùng Quang cũng chỉ có Trung tâm thương mại Tân Uyển và một bệnh viện tư nhân ở thành phố. Hồ Dân cũng chỉ vừa mới đàm phán mua lại một nhà máy dược phẩm cách đây vài ngày.
Mục đích của Triệu Hùng là để xem liệu Ngô Chính Quốc có tham vọng hay không.
Ngô Chính Quốc tuy không phải là người có tài kinh doanh nhưng lại có tấm lòng trong sạch, hiếu thảo, là người trung thành, dù là trung hay hiếu cậu ta đều có, rất đáng để giao phó công việc kinh doanh cho cậu ta.
Kim Trung vừa nói vừa rút chìa khóa xe từ trong túi ra đưa cho Ngô Chính Quốc, nói: “Tôi nghe nói cậu sẽ sớm kết hôn với cô Đinh Thanh Vân. Đây là quà của tôi, một chiếc Range Rover trị giá bảy tỷ. Tôi cho người lái xe dừng lại ở dưới lầu rồi. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
Kim Trung vừa dứt lời, Hồ Dân đã cười ha hả mà nói: “Chủ tịch Kim đã tặng một chiếc Range Rover, tôi đây cũng không thể keo kiệt được. Giám đốc Ngô Chính Quốc, hoan nghênh cậu gia nhập Tập đoàn Hùng Quang. Đây là tập đoàn khen thưởng cậu một căn biệt thự ở khu biệt thự Tân Nam! Đây là chìa khóa. Tôi sẽ gửi địa nhà chỉ sang điện thoại của cậu sau.”
Ngô Chính Quốc cả người đều ngốc mất rồi!
Điều này so với trúng vé số hơn còn k1ch thích hơn nhiều nhiều!
Đôi khi, may mắn còn quan trọng hơn so với nỗ lực của bản thân!
Trước đó, cậu ta vẫn là một thanh niên bình thường một nghèo hai trắng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cậu ta đã là giám đốc của một nhà máy dược phẩm. Hơn nữa, cậu ta còn được tặng xe sang và biệt thự triệu đô!
Triệu Hùng quay đầu về phía Đinh Thanh Vân hỏi: “Thanh Vân! Đã có xe hơi hàng triệu, biệt thự triệu đô, hiện tại cô có nguyện ý gả cho cậu ta không?”
Đinh Thanh Vân vui mừng khóc, gật đầu nói: “Nguyện ý! Tôi nguyện ý!”
“Nhưng không có tiền sính lễ đâu đấy!” Triệu Hùng cười đùa.
Đinh Thanh Vân đầu tiên vẫn gật đầu nói: “Như vậy cũng nguyện ý!”
Đinh Thanh Vân lúc này mới biết thân phận của Triệu Hùng nhất định không đơn giản. Nếu không, anh cũng không thể gọi ông chủ lớn của Tập đoàn Kim Trung và CEO của Tập đoàn Hùng Quang đến đây.
Triệu Hùng gật đầu, ánh mắt rơi vào người bố mẹ của Đinh Thanh Vân, anh nói:
“Khoác lác chưa chắc sẽ tìm được bạn gái, nhưng tôi biết con trai của hai người nhất định sẽ không tìm được bạn gái! Cho dù hai người có bỏ ra hai tỷ tám để hỏi cưới, tôi cũng sẽ không để cô gái kia kết hôn với con trai của hai người.”
Triệu Hùng nói xong, anh nói một câu với những người xung quanh: “Chúng ta đi thôi!”
Ngay khi Triệu Hùng định dẫn người rời khỏi nhà họ Đinh, bố mẹ Đinh Thanh Vân đều quỳ song song ở trên mặt đất.
“Ngài Triệu Hùng, tha thứ cho chúng tôi có mắt không tròng! Chúng tôi không không cần lễ vật cũng sẽ đồng ý gả Thanh Vân cho Ngô Chính Quốc. Ngài đừng làm con trai tôi không tìm được bạn gái, được không? Nhà họ Đinh của chúng tôi vẫn chỉ có nó nỗi dõi thôi.” Bố Đinh dùng giọng nói bi thương mà xin tha với Triệu Hùng.
Triệu Hùng liếc nhìn Đinh Thiếu Nam, nhìn thấy cậu ta ở một bên ngơ ngẩn phát ngốc! Anh nói với bố Đinh:
“Chính vì ông quá nuông chiều con trai nên mới khiến cậu ta có bộ dáng như ngày hôm nay”.
“Nhưng chúng tôi chỉ có một đứa con trai là nó!” Mẹ Đinh nói.
Thịch!
Đinh Thanh Vân cũng quỳ xuống bên chân Triệu Hùng cầu xin:
“Anh Triệu Hùng, tôi biết anh rất có năng lực, nhưng đừng để em trai tôi không tìm được bạn gái, được không?”
Triệu Hùng nhíu mày, tiến lên đỡ Đinh Thanh Vân, nói: “Được rồi! Xem mặt mũi của cô, vậy để cậu ta tự xử lý đi!”
Sau đó, anh nói với bố mẹ Đinh Thanh Vân: “Tôi không muốn nhìn thấy vợ chồng già hai người ngăn cản cuộc hôn nhân của Chính Quốc và Thanh Vân, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
Nói xong anh liền bỏ đi, cũng không quay đầu nhìn lại.
Sau khi Triệu Hùng và những người khác rời đi, Đinh Thanh Vân bước tới, vội vàng đỡ bố mẹ cô đang quỳ trên mặt đất.
Mẹ Đinh hỏi con gái Đinh Thanh Vân: “Thanh Vân, anh họ của Chính Quốc là ai? Làm sao anh ta có thể gọi CEO của Tập đoàn Kim Trung và Hùng Quang đến đây?”
“Mẹ! Đây cũng là lần đầu tiên con nhìn thấy anh ấy, con làm sao biết được.”
Bố mẹ Đinh Thanh Vân không dám nhục mạ con gái nữa, họ biết một khi con gái họ kết hôn với Ngô Chính Quốc, về sau nhất định sẽ đại phú đại quý. Vốn định để con gái mình tìm ra cách giúp con trai Đinh Thiếu Nam lấy vợ, nhưng cuối cùng cũng không dám nói ra.