Ngô Tuấn Kiên chưa bao giờ nghĩ được là sẽ gặp loại bố mẹ vô liêm sỉ như bố mẹ Đinh Thanh Vân. Bàn chuyện sính lễ không thành là đòi ngay phí chia tay!
Ngô Chính Quốc nghe hết câu, tức tối hét lên:
“Con và Thanh Vân đều yêu nhau thật lòng! Hai chúng con chưa bao giờ nhắc đến hay có ý định chia tay cả.”
Mẹ Đinh nghe vậy thì cười lạnh, bảo rằng:
“Ơ kìa! Ngô Chính Quốc, đến bây giờ cậu còn diễn cái vẻ mặt yêu đến thiết tha như thế làm cái gì. Cậu đã làm chậm trễ con gái Thanh Vân nhà chúng tôi rồi đấy. Nói thật cho cậu nghe, từ sớm đã có một cậu trai khác thầm thương trộm nhớ Thanh Vân nhà này rồi, cậu chẳng đưa ra nổi một tỷ tám tiền sính lễ, không có nghĩa người khác cũng không đưa được!”
Đinh Thanh Vân nghe thấy hết những lời này của bố mẹ, trong lòng cảm thấy vô vàn đau khổ!
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ ra được, rằng bố mẹ ruột dày công nuôi dưỡng cô ấy nên người, cũng chỉ vì muốn giúp cho em trai cô cưới đươc vợ, lấy quà hồi môn, sính lễ của cô ấy ra làm đồ để mua bán.
Đinh Thanh Vân quay sang mẹ mình thốt lên:
“Mẹ! Con là con của mẹ mà, đâu có phải là một món hàng vô tri đâu chứ, mẹ làm như vậy khác gì bán con gái mình đi? Con thích Chính Quốc, dù anh ấy không đưa nổi sính lễ thì con vẫn chỉ thích mình anh ấy thôi.”
Mẹ Đinh nghe mấy lời này của Đinh Thanh Vân thì giận tái mặt!
Không ngờ rằng, đứa con gái của mình lại vì tên Ngô Chính Quốc này mà nói với mình mấy lời như vậy.
Nói cho rõ, thì từ trước đến giờ Đinh Thanh Vân là một đứa con gái cực kỳ ngoan hiền hiếu thảo. Từ trước đến nay đều gọi dạ bảo vâng với bố mẹ mình.
Trong thoáng chốc, nhà họ Đinh nháo nhào cả lên!
Mẹ Đinh bực cả mình nhìn đứa con gái Thanh Vân này:
“Đúng là đứa con gái tốt của nhà này. Con còn chưa có gả ra ngoài đâu đấy, thế mà đã bắt đầu chân ở trong nhà đầu hướng ngoài cửa rồi. Uổng công mẹ và bố con thương yêu con như vậy! Con có một đứa em trai, chẳng nhẽ con nỡ lòng nhìn em trai mình chẳng thể cưới vợ thật đấy à? Con gái nhà người ta, người ta đã yêu cầu sính lễ tận hai tỷ tám, thế thì dựa vào cái gì mà con gái của nhà này lại không thể có phần sính lễ một tỷ tám chứ. Bố mẹ nuôi con không vất vả, cực khổ hay sao? Còn nữa, Ngô Chính Quốc cũng chỉ là một tên làm công ăn lương nhỏ nhoi, biết đâu có một ngày cậu ta bị sa thải thì sao. Người như vậy sao có thể cho con cuộc sống hạnh phúc đấy chứ hả?”
“Mẹ, đâu ai giàu ba họ không ai khó ba đời mà? Có bao nhiêu người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn đâu chứ? Chỉ cần Chính Quốc nguyện lòng vì tương lai của hai chúng con mà nỗ lực tiến lên, thì con cũng bằng lòng gả cho anh ấy!”
Ngô Chính Quốc nghe thế, trong lòng dâng lên nỗi cảm động vô vàn. Không ngờ Đinh Thanh Vân sẽ vì mình mà làm căng với người nhà!
“Thanh Vân!”
Giọng nói Ngô Chính Quốc nghẹn ngào, thốt lên:
“Thanh Vân, nếu như anh có thể cưới được em, anh sẵn lòng vì tương lai hai chúng ta mà phấn đấu!”
Bố Đinh cả giận đốp lại:
“Nghĩ đẹp quá nhỉ! Chỉ cần hai lão già này còn sống, không bao giờ bọn tôi gả Thanh Vân cho cậu đâu!”
Đinh Thiếu Nam vốn đứng im như tượng bên cạnh ông ta nãy giờ, đột nhiên vọt đến bên cạnh mấy người Triệu Hùng, bố con nhà họ Ngô:
“Đi ra ngoài! Mấy người ra ngoài hết cho tôi.”
Đừng nhìn Đinh Thiếu Nam cả ngày chỉ biết chơi game, sức lực không hề nhỏ chút nào.
Triệu Hùng vốn vẫn còn khá yếu, suýt nữa bị anh ta đẩy ngã nhào!
Ngô Tuấn Kiên nhìn thấy Đinh Thiếu Nam ra tay đẩy mạnh Triệu Hùng như thế, lập tức nổi trận lôi đình quát lớn:
“Này cậu kia, thử ra tay thêm một lần nữa đi! Xem tôi có có quật cậu thẳng xuống đất không.”
Đinh Thiếu Nam lại vươn tay đẩy Ngô Chính Quốc ra, Ngô Tuấn Kiên tiến lên quét chân một cái, ngay lập tức khiến Đinh Thiếu Nam ngã đo ván trên đất.
Ngô Tuấn Kiên tuy là tài xế thôi!
Nhưng làm tài xế của nhà họ Triệu, cũng không phải chỉ biết lái xe là qua cửa. Ít nhất cũng phải kiêm luôn chức vệ sĩ trong một số tình huống!
Nhiều năm qua, Ngô Tuấn Kiên chưa bao giờ ra tay với bất kỳ ai.
Tuy rằng ông ấy không có võ thuật gì, nhưng có một thân đánh nhau hết sức điêu luyện. Đối phó với loại người như Đinh Thiếu Nam, quả thực dễ như ăn cháo vậy.
Đinh Thiếu Nam ngã rạp xuống đất, cố ý kêu to:
“A!”
Ồn ào:
“Bố, mẹ! Ông ta đánh con.”
Bố Đinh ngay lập tức nhấc điện thoại lên báo cảnh sát, xoay người ra uy với đám người Triệu Hùng:
“Hôm nay dám tới nhà họ Đinh này làm loạn, vậy thì mấy người đừng nghĩ sẽ ra khỏi đây dễ như vậy!”
Triệu Hùng thấy ông ta báo cảnh sát, ung dung ngồi xuống ghế, nói với Ngô Tuấn Kiên:
“Chú Kiên, nếu người ta không cho chúng ta đi, thì không cần đi nữa.”
“Cậu…”
Ngô Tuấn Kiên vốn định kêu lên hai chữ “cậu chủ”, nhưng chợt nhớ ra ban đầu giới thiệu đã bảo Triệu Hùng là anh họ của Ngô Chính Quốc mất rồi!
Trong lòng ông ấy nóng như lửa đốt! Thầm nghĩ là nếu không đi sẽ không kịp đâu.
Triệu Hùng đánh một ánh mắt với Ngô Tuấn Kiên, ngụ ý bảo “Bình tĩnh!”, đừng nóng vội mà sơ sẩy!
Triệu Hùng lấy di động ra nhắn tin lần lượt cho Kim Trung và Hồ Dân, sau đó vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh mà nhìn Đinh Thanh Vân ngồi cạnh:
“Thanh Vân, tôi hỏi cô một câu. Cô thật lòng thích Ngô Chính Quốc ư?”
“Nếu tôi không thích Chính Quốc, sao tôi có thể quen anh ấy tận ba năm được chứ!”
Triệu Hùng nghe câu trả lời của Đinh Thanh Vân, gật đầu một cái. Sau đấy lại xoay sang hỏi Ngô Chính Quốc một câu:
“Chính Quốc, cậu thì sao?”
“Anh Triệu Hùng, em cũng có tình cảm với Thanh Vân mà!”
“Được! Thế thì hôm nay tôi làm chủ, hai người sẽ kết hôn với nhau.”
Ngô Chính Quốc và cả Đinh Thanh Vân nghe mà chẳng hiểu ra sao. Không biết tại sao Triệu Hùng lại dám tự mình quyết định mối hôn sự này.
Ngô Tuấn Kiên sau khi nghe được lời ấy, trên mặt hiện lên nét mừng rơn. Chỉ cần Triệu Hùng nói một câu rằng chuyện này “Thành công!”, thì đảm bảo mọi chuyện không còn là vấn đề gì nữa.
Triệu Hùng nói với Đinh Thanh Vân:
“Thanh Vân, sau khi kết hôn, tôi cho hai người một căn biệt thự, thêm một chiếc xe hơn ba tỷ năm trăm. Nhưng không có sính lễ, được chứ?”
Giọng Đinh Thanh Vân rầm rì như tiếng muỗi kêu:
“Chứ không phải có mỗi bố mẹ cứ buộc phải có sính lễ sao. Dù cho tôi có cùng Ngô Chính Quốc phải ở nhà trọ đi chăng nữa, tôi cũng bằng lòng! Anh họ, anh hẳn đang hỏi móc tôi đó à?”
Người nhà họ Đinh vừa nghe mấy lời này, lại thấy Triệu Hùng chẳng coi ai ra gì mà nói chuyện tự nhiên đến vậy với con gái nhà mình, cứ như chuyện này thật sự do anh ta làm chủ rồi vậy. Bố Đinh tức tới mức quát tháo không thôi:
“Thanh Vân, nếu con dám kết hôn với Ngô Chính Quốc thì nhà họ Đinh sẽ từ mặt ngay đứa con gái là con đấy!”
Đinh Thanh Vân sợ đến mức chẳng dám ho he gì. Trong lòng cô ấy thực sự mâu thuẫn, không biết nên chọn con đường nào.
Sau mấy mươi phút, cảnh sát địa phương công tác gần đấy đến nhà họ Đinh. Nghe thấy song phương có mâu thuẫn với nhau là bởi vì hai chữ “sính lễ”, cũng không có ai bị thương gì thì để cho hai bên Triệu Hùng và nhà họ Đinh tự mình điều giải với nhau, sau đấy rời đi.
Dù sao cũng có cái gọi là “Quan trên cũng khó quản việc nhà” mà! Vấn đề này, đúng là chẳng ai quản cho được.
Bố Đinh lạnh lẽo nhìn bố con nhà họ Ngô và Triệu Hùng:
“Còn bày đặt mua biệt thự? Mua xe hơn ba tỷ rưỡi? Bố con nhà họ Ngô mà có tiền như thế thì còn ở nhà trọ hay sao, còn một tỷ tám tiền sính lễ cũng không đưa được hay sao? Cậu cho là khoa môi múa mép thì có thể cưới được vợ đấy à?”
Triệu Hùng cười tối tăm, đoạn đáp:
“Chém gió thì tất nhiên không lấy được vợ, nhưng mà ít ra thì chuyện Chính Quốc cưới con gái nhà chú đã được quyết định rồi!”
“Hừ! Thế thì đi nằm mơ đi, ngoài đời thực, tôi sẽ không bao giờ đồng ý gả Thanh Vân cho Chính Quốc đâu.”
“Thế cơ à? Hy vọng lát nữa chú vẫn giữ nguyên quan điểm này nhé.”
Cảnh sát hòa giải vừa rời đi đã có mấy chiếc xe hơi hạng sang nối đuôi nhau tiến vào khu nhà Nguyên Đông mà nhà họ Đinh đang ở!
Người tới đúng là Kim Trung và cả Hồ Dân!
Hồ Dân nhìn thấy Kim Trung, vội vàng tiến đến nhiệt tình chào đón:
“Chủ tịch Kim Trung!”
Kim Trung cười, chào hỏi Hồ Dân:
“Hồ Dân, ông bị cậu chủ nhà mình gọi đến đây chứ gì?”
“Đúng thế!”
Hồ Dân gật đầu.
Kim Trung lắc đầu cười, nói:
“Không biết cậu Triệu Hùng này đang làm trò quỷ gì nữa. Đi thôi, chúng ta đi vào xem thử đi.”
“Cậu chủ nhà chúng tôi cũng nhắn cho cậu à?”
“Có gửi! Người này ấy mà, chắc chúng ta thiếu nợ cậu ta dữ lắm hay gì, suốt ngày phải chạy theo chùi đít cho cậu ta.”