Sau khi bố Đinh nghe thế thì rống lớn với Triệu Hùng:
“Chúng tôi mua xe không phải là để cho mấy kẻ giàu xổi xem, mà là để cho họ hàng thân thích xem.”
Triệu Hùng trả lời lại:
“Nếu cho họ hàng thân thích xem thì lại càng không cần thiết hơn! Hai người kết hôn, chính là để chung sống bên nhau dưới danh nghĩa vợ chồng. Chứ đâu phải để khoe của, đâu phải để phô trương! Có một câu kẻ nghèo hèn đừng học đòi giả danh tri thức, câu này tuy là có hơi khiếm nhã, nhưng đó là sự thật! Nếu mua một chiếc xe tận một tỷ năm mươi triệu, mua bảo hiểm xe, thuế xe hay phí chăm sóc xe đều rất tốn kém. Mà nếu chỉ mua một chiếc xe giá trị khoảng ba trăm năm mươi triệu, sau năm năm mà bắt đầu có trục trặc gì thì còn có thể lấy cũ đổi mới, đổi sang một chiếc xịn hơn. Chứ để một chiếc xe một tỷ hơn chạy khoảng mười lăm năm sau, thời của xe hơi cũng sớm đổi hướng từ lâu.”
“Cậu!...”
Bố Đinh xem chừng là tức muốn tóe khói.
Bố con nhà họ Ngô và cả Đinh Thanh Vân nhìn thấy bộ dạng của bố Đinh như thế, không khỏi lo âu mà đứng bật dậy! Tưởng rằng cuộc nói chuyện đang dần trở nên mất kiểm soát.
Không ngờ rằng, bố Đinh cắn răng một cái rồi lại nói:
“Xe hơi chỉ có giá trị ba trăm năm mươi triệu thì cũng được thôi. Nhưng không được là xe trả góp, phải trả hết trong một lần!”
“Chuyện đấy không thành vấn đề! Sẽ trả hết trong một lần!”
Triệu Hùng đưa cho bố Đinh một chiếc thang để leo xuống ngay.
Ban đầu o ép phải là nhà ở rộng chừng từ một trăm ba mươi đến một trăm năm mươi mét vuông, qua lời thuyết phục của Triệu Hùng đã hạ tiêu chuẩn nhà ở xuống còn tám mươi mét vuông, và còn có thể là nhà mua trả góp, điều này đã khiến cho bố con nhà họ Ngô mừng hết lớn. Ngay cả Đinh Thanh Vân cũng không ngờ rằng bố mình sẽ chịu chấp nhận điều kiện này.
Ánh mắt cô ấy ánh lên nỗi vui mừng, đánh mắt về phía Ngô Chính Quốc một cái. Ý là: anh họ anh lợi hại ghê ta?
Tâm trạng Ngô Chính Quốc bấy giờ vô cùng đắc ý. Hôm nay may là đã tìm Triệu Hùng đi đến đây, nếu không, nhìn tính tình của bố anh ta, Ngô Tuấn Kiên là hiểu, nói ba câu thôi mà vẫn không được chấp nhận là sẽ suy sụp ngay.
Triệu Hùng lại hỏi bố Đinh thêm một câu:
“Chú Đinh, thế của hồi môn bên nhà gái bao gồm những gì?”
Bố Đinh đáp:
“Tôi có thể đưa cho con gái một trăm tám mươi triệu là phí trang hoàng, sửa sang làm của hồi môn.”
Triệu Hùng gật đầu, bảo: “Tốt rồi!”
Nhà gái có thể đưa của hồi môn là một trăm tám mươi triệu làm phí trang hoàng, tuy rằng không quá nhiều, nhưng ít nhất cũng có thể giải quyết bớt một phần gánh nặng cho bố con nhà họ Ngô.
Trong lòng Triệu Hùng tính toán một chút. Dựa theo tình hình bàn bạc từ nãy giờ, bố con nhà họ Ngô hiện đang có khoảng một tỷ tám trăm triệu, hoàn toàn có thể gánh vác được mọi thứ rồi.
Chỉ cần có thể giúp Ngô Chính Quốc bàn bạc được mối hôn sự này thì đối với Ngô Tuấn Kiên mà nói, ấy đã là tâm nguyện lớn nhất đời ông rồi!
Người lớn tuổi trong nhà, ai mà chẳng mong con cháu mình thành gia lập nghiệp kia chứ!
Không hy vọng rằng dâu con có tương lai xán lạn rộng mở, nhưng mà có thể cưới được người phụ nữ tốt, với người già cả này mà nói, ấy là niềm an ủi lớn nhất rồi.
Bố Đinh lại lên tiếng:
“Cậu coi đó, chúng tôi đã nuôi nấng Thanh Vân lớn lên tốt đẹp như thế này, không có công cũng có sức mà! Về chuyện đưa sính lễ, cũng chẳng phải chỉ có mỗi nhà họ Đinh chúng tôi làm theo. Ở khắp cái tỉnh Thanh Hoá này, ai ai cũng làm theo cả! Trước đấy chuyện nhà ở và chuyện xe cộ tôi đều chấp nhận cả rồi! Thế thì như vầy đi, chỉ cần nhà họ Ngô đưa cho nhà họ Đinh chúng tôi một tỷ tám tiền sính lễ, hai đấng sinh thành chúng tôi lập tức đồng ý mối hôn sự này!”
Ngô Chính Quốc nghe thấy vậy thì lập tức hoảng hồn la lên, thốt lên nỗi kinh khiếp:
“Sao cơ? Một tỷ tám tiền sính lễ? Chú Đinh, lần trước chẳng phải chú bảo với con là tiền sính lễ là bảy trăm triệu thôi sao ạ?”
Bố Đinh lạnh giọng đáp:
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ! Đừng có quên, chúng tôi cũng có đưa con trai nhỏ là Đinh Thiếu Nam đấy. Thiếu Nam cũng có bạn gái, bố mẹ bên nhà gái nói với chúng ta phần sính lễ tận hai tỷ tám, chúng tôi có thể làm gì khác đây? Nếu cậu không đưa được tiền sính lễ một tỷ tám cho chúng tôi, chúng tôi lấy đâu ra tiền cho con trai cưới vợ? Chúng tôi đã quá nhân từ biết lễ với mấy người rồi, chính chúng tôi cũng đã góp cho mấy người một tỷ năm mươi triệu rồi đấy thôi.”
Ngô Chính Quốc nghe xong, quả thật bây giờ chỉ muốn mở miệng chửi xối xả thôi.
Triệu Hùng vỗ nhẹ lên đùi Ngô Chính Quốc, ý bảo vệh ta đừng nói lung tung gì hết.
Triệu Hùng lên tiếng:
“Chú Đinh à! Tôi không biết là từ bao giờ tỉnh Thanh Hoá lại có phong tục dâng sính lễ lớn như thế vậy? Chú yêu cầu phải có sính lễ, cũng không phải chuyện gì đáng lên án. Vốn dĩ ban đầu chú đã yêu cầu tiền sính lễ là bảy trăm triệu, bọn tôi gom góp lại giúp đỡ cho Ngô Chính Quốc một chút thì cũng đủ để đưa cho chú rồi. Nhưng giờ chú lại bảo tiền sính lễ tận một tỷ tám, chỉ để cho con trai chú có tiền cưới vợ. Nhà họ Ngô nếu như có từng ấy tiền trong tay, thì thôi trực tiếp để Chính Quốc cưới đứa con dâu vẫn chưa gả sang nhà chú cho rồi đi.”
Bố của Đinh Thanh Vân nghe thế bỗng giận dữ, đứng phắt dậy chỉ vào mũi Triệu Hùng mắng:
“Lời này của cậu là ý gì đây hả?”
Vẻ mặt Triệu Hùng cực kỳ hững hờ thờ ơ, bảo rằng:
“Lời của tôi tuy là không lọt tai, nhưng đấy là sự thật còn gì! Chứ theo như chú nói sính lễ hết một tỷ tám rồi lại hai tỷ tám như thế, tôi nghĩ là dựa vào vẻ ngoài ưa nhìn của Chính Quốc mà đã vậy thì cô gái kia chắc trong hàng nghìn cô gái ở khắp tỉnh Thanh Hoá này, cô gái kia hẳn cũng phải trong trăm nghìn người mới chọn được một cô con dâu như thế nhỉ?”
Lúc bấy giờ, chợt nghe thấy Đinh Thiếu Nam vừa ở bên ngoài rong chơi đã đời, gỡ tai nghe xuống, nhìn về phía Đinh Thanh Vân mà hưng phấn hét:
“Chị này! Em lên cấp vương giả rồi!”
Em trai của Đinh Thanh Vân, Đinh Thiếu Nam, cả ngày chỉ biết chơi game. Tìm cho anh ta công việc để làm thì anh ta đều gạt phăng đi!
Đinh Thanh Vân chẳng hề nghĩ đến mối hôn sự của mình lại gặp chướng ngại là em trai Đinh Thiếu Nam, tức tối đến mức quát anh ta:
“Lên cấp cái quỷ gì chứ! Mỗi ngày chỉ biết chơi game, chơi game. Emcó thể có chí cầu tiến giùm chút được không vậy? Nếu em chịu ra ngoài làm việc thì đâu có để bố mẹ phải gánh hết số tiền sính lễ lớn như vậy.”
“Chị này! Bố nói, nuôi con gái để gả nó đi, sớm muộn gì nó cũng thành con nhà người khác! Cho nên tiền sính lễ đòi được càng nhiều càng tốt. Con trai trong nhà mới là đứa quan trọng nối nghiệp dòng họ đó!”
Đinh Thanh Vân nghe em trai của mình Đinh Thiếu Nam nói thế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đều bị cơn tức bốc lên màu đỏ gay.
Triệu Hùng nghe thế cũng chau mày sít lại, chẳng ngờ được Đinh Thanh Vân có một đưa em trai cũng giỏi kiếm chuyện không kém.
Bố Đinh quát nạt:
“Được rồi! Hai đứa cãi cọ nhau hoài vậy. Thanh Vân, sao con không chịu nghĩ cho em trai con một chút chứ, nếu nhà chúng ta không đưa được sính lễ hai tỷ tám cho người ta, em trai con sao mà lấy được vợ nữa? Chẳng lẽ con muốn nhìn thấy em con không lấy vợ được ư?”
“Nó không lấy được vợ thì liên quan quái gì đến con chứ? Sau khi kết hôn, không lẽ bố mẹ cứ nuôi nó như vậy? Sau khi con nó sinh ra, lại tiếp tục thay nó nuôi nấng đứa nhỏ ư, không lẽ bố mẹ tính để nó thành đứa ăn bám như thế? Bố mẹ đang dung túng nó, cũng tức là đang hủy hoại nó đấy.”
“Đủ rồi đấy!”
Bố Đinh sầm mặt quát một tiếng, quay sang phía Đinh Thanh Vân giận tím mặt mắng:
“Bố của concòn chưa đến lượt con lên tiếng dạy đạo làm bố mẹ đâu! Con còn chưa có gả đi nữa, thế mà chân ở trong nhà đầu hướng ngoài cửa rồi. Đến khi gả đi rồi, chắc trong lòng con cũng vứt bên nhà gái này đi quá.”
Hu hu hu!
Đinh Thanh Vân oan ức khóc nấc lên.
Triệu Hùng im lặng nhìn Đinh Thanh Vân hồi lâu.
Anh đã từng cho rằng Đinh Thanh Vân là loại con gái chỉ biết nịnh nọt, biết đến lợi ích như bao người, lại chẳng ngờ cô là một người con gái đáng quý như vậy.
Trong xã hội xa hoa phù phiếm ngày nay, con gái đáng quý như Đinh Thanh Vân thật sự quá khó để tìm ra!
Triệu Hùng mừng thay cho Ngô Chính Quốc, nếu anh ta có thể lấy được người con gái như Đinh Thanh Vân làm vợ, cuộc sống hôn nhân tương lai chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Bố Đinh lại mắng mỏ Đinh Thanh Vân:
“Khóc, khóc, khóc! Con chỉ biết khóc thôi, bố nuôi con lớn chừng này, chẳng lẽ không được phép thu sính lễ hay sao? Hôm nay, tôi nói thẳng cho các người biết, chuyện khác tôi đây có thể đồng ý với mấy người, nhưng chuyện sính lễ thì không bao giờ! Không đưa tiền sính lễ một tỷ tám trăm triệu, tôi sẽ không để Thanh Vân gả cho Ngô Chính Quốc đâu.”
Triệu Hùng và Ngô Tuấn Kiên liếc mắt nhìn nhau một cái, chỉ thấy Ngô Tuấn Kiên lắc đầu với anh.
Triệu Hùng nói với bố Đinh:
“Xem ra chúng ta không thể nói gì với nhau thêm nữa rồi!”
“Được thôi! Có điều, Ngô Chính Quốc đã hẹn hò yêu đương với Thanh Vân nhà chúng tôi cũng được ba năm có hơn, cho dù có chia tay thì hẳn mấy người cũng nên đưa phí chia tay đi nhỉ. Những năm đẹp nhất đời con gái của Thanh Vân đều lãng phí vào chuyện hẹn hò này rồi còn gì!”