Bố Đinh chế nhạo sau khi nghe Ngô Tuấn Kiên nói: “Anh có chắc là anh họ Chính Quốc có thể đại diện hoàn toàn cho bố con nhà anh không?”
Ngô Tuấn Kiên và Ngô Chính Quốc đồng thời gật đầu.
Đinh Thanh Vân nghe xong, lộ vẻ lo lắng.
Lần này bố con nhà họ Ngô đến bàn chuyện cưới xin, Đinh Thanh Vân cũng không ôm nhiều hy vọng, thấy vậy cô ấy quả thật tuyệt vọng!
Để một chàng trai mới ngoài hai mươi đến nói chuyện cưới xin, không phải là quá hồ đồ sao?
Bố Đinh nói: “Vậy thì được rồi! Tôi thích nói nhanh gọn chứ không vòng vo tam quốc. Các người cũng đã thấy hoàn cảnh của nhà họ Đinh chúng tôi rồi. Cả hai chúng tôi đều làm việc trong xí nghiệp, lương hàng tháng tuy không nhiều lắm nhưng cũng khá ổn định, về hưu thì sẽ có lương hưu, về phần Thanh Vân mà nói thì cũng không có nhiều gánh nặng, Chính Quốc, đứa nhỏ này chúng tôi khá hài lòng, nếu không thì chúng tôi đã sớm ngăn cản Thanh Vân và Chính Quốc quen nhau rồi.”
Triệu Hùng gật đầu nói: “Đúng vậy!” Cũng tiếp lời vào: “Chính Quốc và Thanh Vân có tình yêu làm nền tảng. Thanh Vân cũng là một cô gái xứng đáng để Chính Quốc theo đuổi.”
Triệu Hùng lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Vân, liền cảm thấy cô ấy là một cô gái đúng phận. Tuy nhiên, ấn tượng của anh đối với bố mẹ của Thanh Vân không được tốt lắm.
Ngay từ khi bước vào cửa, bố Đinh và mẹ Đinh đã tỏ vẻ bất cần rồi.
Bố Đinh nói: “Tôi có nghe nói về tính hình gia đình Chính Quốc. Bây giờ các người vẫn đang ở nhà thuê đúng không?”
“Đúng vậy, chúng tôi ở trọ.” Ngô Tuấn Kiên gật đầu.
Bố Đinh nói: “Cưới xong tụi nhỏ cần phải có nhà riêng của mình, sau khi cưới còn có con nữa, thỉnh thoảng người già chúng tôi còn muốn đến giúp chăm cháu, thế nào cũng phải mua được nhà một trăm ba chục đến một trăm năm chục mét vuông mới được.”
Triệu Hùng gật đầu nói: “Nhà là để đảm bảo cuộc sống. Người trẻ tuổi nếu muốn dốc sức gây dựng sự nghiệp, có chỗ ở sẽ ổn định sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhà là bắt buộc phải mua! Tuy nhiên, vừa mới khởi đầu đã muốn mua một căn nhà từ một trăm ba chục mét vuông đến một trăm năm chục mét vuông, có phải quá xa xỉ không? Tôi nghĩ hai vợ chồng trẻ có thể mua một căn nhà từ bảy chục mét vuông đến chín chục mét vuông vừa đủ để ở trước, đợi sau khi dành dụm được thêm tiền, đứa con cũng vừa lớn, sẽ đổi sang một ngôi nhà lớn hơn thì sẽ tốt hơn.”
Bố Đinh cau mày sau khi nghe Triệu Hùng nói vậy.
Triệu Hùng căn cứ vào tình hình thực tế của nhà họ Ngô, đương nhiên là không phù hợp với ý kiến của Bố Đinh.
Bố Đinh liếc Triệu Hùng nói: “Mua nhà nhỏ hơn không phải là chúng tôi không chịu, nhưng mà một khi hai vợ chồng trẻ có con rồi, chúng tôi qua chăm sóc cháu sẽ sống ở đâu đây?”
Triệu Hùng nói: “Với số tiền mua được một căn nhà lớn, hãy tiết kiệm chút mua căn nhà nhỏ hơn, tiền thừa ra lúc đó còn có thể thuê bảo mẫu giúp chăm sóc đứa nhỏ. Bảo mẫu sẽ chuyên nghiệp hơn trong việc chăm sóc trẻ, đỡ vất vả cho hai người lớn tuổi. Dù sao thì nhà họ Đinh cô chú cũng sống ở thành phố này, nếu muốn gặp cháu thì có thể đến thăm bất cứ lúc nào!”
Triệu Hùng nói có lý, nghe ra vẫn là coi trọng suy nghĩ của bố mẹ Thanh Vân. Bố Đinh nghe xong á khẩu không nói nên lời!
Chỉ nghe Triệu Hùng tiếp tục nói: “Hai cô chú còn chưa về hưu! Bây giờ cũng không có thời gian và sức lực để giúp trông đứa nhỏ, đợi khi cháu nó lớn hơn có thể biết đi biết ăn cơm rồi, hai người có thể đem gửi cho cho ông bà ngoại cũng được. Đến đó Chính Quốc và Thanh Vân cũng sẽ gửi chi phí hỗ trợ chăm sóc cho hai cô chú và tiền sinh hoạt của đứa cháu luôn!”
Bố Đinh và mẹ Đinh sau khi nhìn nhau, cả hai đã chuẩn bị trước lời lẽ để thách cưới, không ngờ lại bị Triệu Hùng lật đổ ngay khi vừa lên tiếng.
Bố Đinh im lặng một lúc rồi nói: “Vậy thì được! Tuy nhiên, nhà không được dưới tám mươi mét vuông, phải mua dứt luôn, nếu không sẽ phải mua thế chấp và áp lực lên hai đứa nhỏ, sau này sẽ lấy tiền đâu mà nuôi con.”
“Chú Đinh, dựa theo tình hình hiện tại của nhà họ Ngô, thật sự rất khó mua được nhà trả một lần. Người trẻ ngày nay chín chục phần trăm mua nhà trả góp. Chính Quốc và Thanh Vân còn rất trẻ và đều có công ăn việc làm. Tính theo giá nhà ở tỉnh Thanh Hóa là bốn mươi hai triệu mỗi mét vuông, một ngôi nhà tám mươi mét vuông sẽ có giá khoảng ba tỷ rưỡi. Theo như trả trước ba mươi phần trăm thì tốn khoảng hơn một tỷ đồng, chưa bao gồm thiết bị gia dụng và điện máy. Khoảng hai tỷ rưỡi còn lại với tuổi tác của Chính Quốc thì có thể làm được trong ba chục năm, với mức lãi suất hiện tại, lãi suất phải trả hàng tháng khoảng mười triệu. Hiện tại của Chính Quốc thu nhập khoảng sáu chục triệu. Tiền lãi mười triệu hàng tháng vẫn là một gánh nặng. Chú thấy đấy, chú cũng đâu có muốn Chính Quốc chia tay với Thanh Vân vì chuyện này, đúng không?”
Triệu Hùng chuyền bóng qua cho bố của Đinh Thanh Vân!
Nếu Đinh Thanh Vân vì chuyện này mà bị chia rẽ, chỉ có thể nói là người này hoàn toàn không có tình người.
Bố Đinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Mua thế chấp cũng được! Nhưng mà phải nói trước, Ngô Chính Quốc chịu trách nhiệm về số tiền lãi. Thanh Vân chúng tôi phải tiết kiệm số tiền kiếm được để nuôi con.”
Ngô Chính Quốc nghe thấy bố của Đinh Thanh Vân đồng ý, trong lòng vui mừng khôn xiết nói: “Chú! Đừng lo lắng. Con bảo đảm sẽ trả tiền lãi của căn nhà.”
Bố Đinh “hừ” một tiếng, hình ảnh của ông ta về nhà họ Ngô hiển nhiên giảm đi một chút.
Bố Đinh nói tiếp: “Ở các thành phố bây giờ hầu như gia đình nào cũng có ô tô, có ô tô thì tiện hơn. Xe của nhà chúng tôi cũng hơn ba trăm năm chục triệu. Thanh Vân và Chính Quốc mà kết hôn thì thế nào cũng phải mua chiếc xe khoảng một tỷ mới được chứ?”
Triệu Hùng gật đầu nói: “Chú Đinh! Chú nói đúng. Xe để làm phương tiện đi lại, ngàn vạn nhà đều đã sử dụng, đã là tiêu chuẩn của một gia đình rồi! Tôi đồng ý để Chính Quốc và Thanh Vân kết hôn mua một chiếc xe hơi.”
Bố Đinh rất đắc ý về điều đó, trong lòng tự nghĩ: Nếu con gái mình mua một chiếc ô tô hơn một tỷ đồng, thì ông ta sẽ tặng cho cặp vợ chồng trẻ chiếc xe hơi mấy trăm triệu của mình cho vợ chồng con gái. Ông ta sẽ lái xe hơn một tỷ đồng để đi làm!
Điều mà bố Đinh không ngờ đến là Triệu Hùng lại tiếp lời: “Nhưng mà! Xe chỉ là phương tiện để di chuyển. Nhưng mà chỉ là một phương tiện thôi! Chiếc xe vài tỷ hay vài trăm triệu cũng không khác nhau là mấy, ngoại trừ hãng sản xuất ô tô là khác nhau. Ngoài ra, những chiếc xe vài tỷ có gì thì chiếc mấy trăm triệu cũng có tương tự. Vì vậy, tôi nghĩ rằng một cặp vợ chồng trẻ mua một chiếc xe tay ga là tốt nhất. Chú cũng biết rằng một khi đã mua một chiếc xe, vừa đến tay mình thì đã bị mất giá. Còn lại một loại chi phí khấu hao! Sau thời hạn sáu năm miễn kiểm định, còn phải đi kiểm định lại hàng năm. Tỷ lệ bị loại bỏ của những chiếc xe cơ bản là từ năm đến tám năm. Giờ đây, các mẫu xe luôn thay đổi theo từng ngày và sẽ không bao giờ có thể đuổi kịp thời đại. Cũng giống như điện thoại di động, mỗi ngày đều là một bản cập nhật của nhiều mẫu khác nhau! Các mẫu mới được phát hành xong chưa đầy một năm nữa sẽ ra mắt phiên bản mới! Chờ Chính Quốc và Thanh Vân giàu có, đến lúc đó sẽ đổi sang một chiếc xe xịn.”
Bố Đinh trừng mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Cậu mà biết cái gì? Xe là thể diện của gia đình. Mua xe mấy trăm triệu sẽ bị người ta chê cười! Xe hơn một tỷ là xe tầm trung, lái đi mới có mặt mũi, cậu biết không?”
Sau khi nghe bố Đinh nói xong, Triệu Hùng không khỏi khẽ cười nói: “Chú Đinh! Chú đi ra đường nhìn xem. Mercedes-Benz, BMW, Audi bây giờ đầy ngoài đường. Những người thực sự hiểu về ô tô, hẳn là nên mua! Chiếc ô tô trị giá mấy chục tỷ mới là có mặt mũi, nếu lái một chiếc ô tô hơn một tỷ đồng, trong mắt người bình thường thì có lẽ có thể khác với việc lái một chiếc ô tô trị giá ba trăm năm chục triệu, nhưng trong mắt người giàu có, không có gì khác biệt hết cả!”