Đột nhiên, bầu không khí trên bàn bỗng trở nên căng thẳng, ai ai cũng đều trong tình trạng giương cung bạt kiếm.
Kim Trung mỉm cười để làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng đến ngạt thở này.
Anh ta nhìn đám người vây xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tào Thanh Hoà: “Chủ tịch Tào, mục đích hôm nay anh mời tôi đến đây ăn cơm không phải vì muốn khởi binh vấn tội Kim Trung này chứ?”
“Tôi nào dám vậy, chỉ là Cao Đạt là một trong những thành viên của hiệp hội thương mại của tỉnh thành của chúng ta, tổng giám đốc Kim Trung chấn chỉnh nhà họ Cao thế này khiến cho tỉnh thành của chúng ta rất mất mặt.”
Tào Thanh Hoà cũng không muốn khiến mọi chuyện trở nên ầm ĩ, nếu thực sự phải vùi dập “Tập đoàn Kim Trung” hàng đầu thế giới này, e là kết cục cuối cùng chắc chắn là đôi bên cùng thiệt hại nặng nề.
Kim Trung lớn tiếng nói: “Lý do khiến tôi ra tay chống lại Tập đoàn Cao Đạt là bởi vì hoạt động kinh doanh của hai công ty chúng tôi có rất nhiều lĩnh vực trùng nhau. Điều này cũng không vi phạm quy tắc kinh doanh. Đó là loại hình cạnh tranh kinh doanh lành mạnh bình thường. Chủ tịch Tào này, lẽ nào hiệp hội thương mại của ông đến cả chuyện này cũng muốn nhúng tay vào quản chúng tôi sao?”
“Chuyện này… Tổng giám đốc Kim Trung này, đây là lần đầu tiên anh đến tỉnh chúng tôi, thật sự có cần thiết phải làm ầm ĩ như vậy không?”
“Tôi cảm thấy chuyện này không thành vấn đề! Mua bán, sáp nhập thương mại và tổ chức lại cơ cấu đều là những phương thức kinh doanh thương mại rất bình thường. Hôm nay chúng tôi đến đây không phải là để tham gia tiệc từ thiện. Nếu tôi không ra tay, ắt sẽ có người khác ra tay thôi. Chủ tịch Tào này, theo tôi được biết thì thời gian trước chẳng phải ông cũng đã chiếm cả xí nghiệp nhà họ Sài sao?”
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tào Thanh Hoà.
Nhà họ Sài cũng là một thành viên của hiệp hội thương mại tỉnh, sau đó bị một doanh nghiệp có tên là “Tập đoàn Hòa Sinh” sát nhập lại.
“Tập đoàn Hòa Sinh” này là một doanh nghiệp do Tào Thanh Hoà bí mật kiểm soát. Ngay cả những thành viên trong hiệp hội Thương mại cũng không biết chuyện này, Tào Thanh Hoà rất thắc mắc, làm sao Kim Trung lại biết được chuyện này?
Tào Thanh Hoà ho khan vài tiếng, cố che giấu nỗi bất an trong lòng, nói: “Tổng giám đốc Kim Trung nói phải, lúc đó doanh nghiệp cần phải tổ chức lại, chuyện sát nhập giữa các công ty lớn là chuyện rất thường. Chỉ cần là cạnh tranh kinh doanh bình thường, toàn tỉnh thành chúng tôi đương nhiên sẽ không can thiệp.”
Tào Thanh Hoà đã nói thế này thì mọi người ngay lập tức hiểu ra những gì Kim Trung nói là đều là sự thật.
“Tổng giám đốc Kim Trung này, thế nhưng anh năm lần bảy lượt đánh con trai của Cao Đạt là Cao Tuấn Vũ, anh còn có ý định biến người ta trở thành hoạn quan nữa. Anh xem điều này có hay ho gì không?”
Sau khi nghe Tào Thanh Hoà nói xong, Kim Trung cười mỉa mai, anh ta hỏi vặn lại Tào Thanh Hoà: “Chủ tịch Tào này, nếu bạn của ông bị bắt nạt, ông có bỏ qua cho kẻ bắt nạt không?”
“Cái này...” Tào Thanh Hoà cau mày hỏi: “Tổng giám đốc Kim Trung, anh nói vậy là có ý gì?”
Kim Trung tức giận nói: “Cái tên Cao Tuấn Vũ nổi tiếng là người mê gái trong showbiz là chuyện cả tỉnh ai ai cũng biết. Thế nhưng tên khốn này đến Hải Phòng chọc ghẹo vợ của Triệu Hùng, anh em của tôi. Sau khi bị Triệu Hùng nhà tôi tẩn cho một trận nên thân thì bớt phóng túng lại, bây giờ còn giả vờ yêu đương dụ em vợ của Triệu Hùng nữa chứ. Hắn ta còn đưa em vợ của anh tôi vào khách sạn thuê phòng, rõ ràng là muốn trả đũa anh Triệu Hùng của tôi. Đây vốn là chuyện vô liêm sỉ nên chúng tôi không muốn nói cho các ông biết, nhưng với tình hình hiện giờ, nếu tôi không thẳng thắn công khai chuyện này ra, các người nhất định cho rằng Kim Trung tôi ỷ mạnh hiếp yếu. Tôi không đánh chết tên Cao Tuấn Vũ kia đã là nể mặt chủ tịch Cao lắm rồi đấy nhé.”
Mọi người sau khi nghe Kim Trung nói xong thì họ bắt đầu khinh thường Cao Đạt ra mặt!
Hóa ra những lời Cao Đạt nói chỉ là bịa đặt, ông ta còn bịa rằng Kim Trung đã tấn công “Tập đoàn Cao Đạt” của mình, còn vô duyên vô cớ đánh con trai ông ta Cao Tuấn Vũ. Hóa ra Kim Trung ra tay là vì trả thù cho anh em mình, Triệu Hùng.
Mặc dù cái tên Cao Tuấn Vũ kia không có tật chơi bời trăng hoa, nhưng trong giới không ai là không biết anh ta chỉ mê gái ở showbiz, chỉ thích yêu các diễn viên màn bạc.
Cao Đạt tự biết mình đuối lý, đương nhiên ông ta cũng không còn lời nào để mà biện bạch nữa.
Tào Thanh Hoà đúng là một con cáo già gian xảo, ông ta cười cười, nói: “Được rồi! Thật ra đã công khai cho toàn thể mọi người biết là tốt lắm rồi! Cao Đạt, sau này ông lo mà dạy dỗ con trai của của ông cho tốt vào. Chuyện này là do ông điều tra không rõ, còn ép cả nhân viên tỉnh ra mặt giúp ông nữa. Ông cũng quá coi thường Thương hội tỉnh Thanh Hoá chúng tôi rồi đấy.”
Nói xong, ông quay sang nói với Kim Trung: “Tổng giám đốc Kim Trung, xin anh bớt giận! Hôm nay chúng tôi mời anh đến đây chính là để ba mặt một lời làm sáng tỏ mọi chuyện. Tôi, Tào Thanh Hoà và tất cả mọi người có mặt ở đây hôm nay đều đã nói rồi, chuyện này sẽ không nằm trong phạm vi quản lý của Thương hội tỉnh Thanh Hoá chúng tôi, nó là vấn đề ân oán cá nhân giữa các anh.”
“Chủ tịch Tào, tôi...”
Cao Đạt vừa định nói gì thì Tào Thanh Hoà đã lớn tiếng cắt ngang: “Ông Cao, ông im đi cho tôi! Nếu như ông biết điều thì mau xin lỗi tổng giám đốc Kim Trung đi. Đừng để đến cuối cùng tập đoàn nhà họ Cao gánh hậu quả thế nào chúng tôi cũng không biết đâu.”
“Hừ! Tôi sẽ không xin lỗi anh ta đâu.” Nói xong, ông ta tức giận đùng đùng đứng dậy.
Khi Cao Đạt chuẩn bị ra tới cửa thì ông đụng phải Hán Vân Hiển đang đi vào.
Hán Vân Hiển vừa đi ra ngoài gọi điện thoại, vừa hay để lỡ mất vụ của Triệu Hùng và Kim Trung.
Chỉ nghe thấy Hán Vân Hiển hỏi Cao Đạt: “Chú Cao, chú đi đâu vậy?”
“Đi thôi, chúng ta trở về nhà đi!”
Hán Vân Hiển kêu “Hả!”, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Gã ta nhìn vào bên trong, đúng lúc chạm phải ánh mắt gai góc của Triệu Hùng.
Hán Vân Hiển không chịu thua, gã ta cũng trừng mắt lườm lại Triệu Hùng, xoay người vội vàng rời đi cùng Cao Đạt.
Tào Thanh Hoà không quan tâm đến chuyện Cao Đạt bỏ đi, còn đến chào hỏi Triệu Hùng và Kim Trung: “Tổng giám đốc Kim Trung, tổng giám đốc Triệu Hùng! Hiếm khi có dịp hai anh lại nể mặt chúng tôi đến đây. Nào, để tôi giới thiệu vài người với các các anh.”
Sau khi Tào Thanh Hoà đứng lên, ông ta lần lượt giới thiệu các thành viên trong mười gia tộc hàng đầu trong thương hội với Triệu Hùng và Kim Trung.
Người giàu nhất thành phố Thanh Hóa Dương Hoài An (Tập đoàn Hoài An).
Tào Thanh Hoà (Chủ tịch thương hội thành phố).
Tiền Lợi Phú (Phó Chủ tịch thương hội thành phố).
Trương Nghĩa Nam (Phó Chủ tịch thương hội thành phố).
Vương Huyền, Lan An Tâm, Chu Kỳ, Hứa Thông Lân, Tiết Song Nhi (nữ).
Những người này, cộng với “Tập đoàn Cao Đạt” của Cao Đạt, là mười người giàu nhất ở thành phố Thanh Hóa. Tuy nhiên, Dương Hoài An là người không màng đến danh lợi, ông ta cũng không quan tâm đến chức vụ chủ tịch thương hội cho lắm nên con trai ông là Dương Hưng hiện đang giữ chức phó chủ tịch!
Triệu Hùng quan sát cẩn thận những người này, mặc dù phó chủ tịch Trương Nghĩa Nam là người mau mồm mau miệng, nhưng ông ta là một người rất khôn ngoan. Có thể thấy, ông ta và người này không dễ nịnh nọt một chút nào, còn người kia là một thành viên tên là Lan An Tâm. Người này trông có vẻ rất trầm tính, như đang lạc lõng giữa đám đông. Còn người phụ nữ kia tên là Tiết Song Nhi, khoảng bốn mươi lăm tuổi, đã là người đẹp trung niên rồi! Trông bà ta thế nhưng không thể đoán được con người bà ta thế nào.
Trước khi quen ai đó, Triệu Hùng nhất định phải phân tích người ta một cách kỹ càng.
Anh cũng muốn dẫn dắt thương hội Hải Phòng tiến vào các tỉnh thành khác, và nhất định phải có cơ hội để cọ sát với các thương hội tỉnh thành khác.
Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, phải hiểu rõ đối thủ có gì thì mới có cơ hội tranh đoạt được!
Kể từ khi Triệu Hùng được phân chia tài sản của gia đình, anh không còn là người bố toàn thời gian (tức là ở nhà chăm sóc gia đình) sống không có lý tưởng như trước đây nữa.
Bố của Triệu Hùng – Triệu Khải Thời đã rời khỏi vị trí chủ tịch, chức chủ tịch hiện nay do chú anh đảm nhiệm.
Anh còn nhận được một lời tuyên chiến là Tập đoàn Khải Thời muốn trừng phạt anh. Nếu Triệu Hùng không bồi đắp thực lực của mình thêm lớn mạnh, sớm muộn gì cũng bị Tập đoàn Khải Thời ăn tươi nuốt sống. Vì vậy, để sinh tồn được và cũng là để tìm ra chân tướng sự thật, anh nhất định phải nỗ lực phải vươn lên.
Cơm nước xong xuôi, Dương Lam nhìn thấy Triệu Hùng và Kim Trung cùng nhau rời khỏi đây, cô ta vội vàng đuổi theo họ. Vừa ra khỏi cửa phòng bao, Dương Hưng vội vàng kéo lấy cánh tay cô ta lại.
Dương Lam quay sang tức giận nói với Dương Hưng: “Dương Hưng, anh muốn làm gì thế?”
Dương Hưng vội vàng kéo Dương Lam đến một nơi vắng vẻ nói: “Dương Lam, em không được đi! Nếu để người khác nhìn thấy em với Triệu Hùng và Kim Trung có quan hệ mật thiết như vậy nhất định Tào Thanh Hoà sẽ cấu kết với người khác trừ khử chúng ta đấy.”
“Anh thả em ra!” Dương Lam hất bàn tay to lớn của Dương Hưng ra, quát lớn với Dương Hưng: “Nếu như đến người bạn thời thơ ấu của mình em còn không dám nhận, sợ này sợ kia thì chúng ta làm sao có thể kinh doanh buôn bán được đây, có lẽ là tập đoàn này phải đóng cửa phá sản từ lâu rồi!” Nói xong cô ta bèn vội vàng bước ra ngoài cửa.
Dương Hưng siết chặt nắm đấm răng rắc, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng nói: “Dương Lam, đây là do em ép anh đấy nhé!”