Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 395: Ranh giới ba tám




Triệu Hùng cũng không đem chuyện chiếc nhẫn nói ra, chỉ nói là gặp phải kẻ thù.

“Kẻ thù? Vậy thì kẻ thù này của cậu thật sự rất mạnh.”

Từ mạch tượng Hoa Di đã thăm dò được, Trọng Ảnh và Đặng Gia Hân đều là người tập võ. Hơn nữa công lực còn rất thâm hậu.

Với thân thủ như vậy của bọn họ, cộng thêm việc toàn bộ thành viên đều bị thương, không khó để tưởng tượng được kẻ thù của họ mạnh đến cỡ nào.

Triệu Hùng gật đầu, cũng không giải thích quá nhiều.

Thân thể của Lý Thanh Tịnh suy yếu, nên đã đi ngủ rồi.

Triệu Hùng cũng không có làm phiền cô, đi đến bên cạnh của Trọng Ảnh và Đặng Gia Hân, quan tâm mà hỏi hai người: “Hai người không sao chứ?”

“Không sao!”

Trọng Ảnh và Đặng Gia Hân đều lắc đầu.

Trọng Ảnh hỏi Triệu Hùng: “Văn Sơn, sao rồi?”

“Công phu của anh ta cao, chắc là không có việc gì đâu. Nói không chừng giải quyết hai người kia xong, sẽ gọi điện thoại cho tôi.”

Triệu Hùng vừa nói xong, điện thoại của Trần Văn Sơn liền gọi tới.

“Cậu chủ, cậu ở đâu vậy?” Trần Văn Sơn hỏi Triệu Hùng.

“Tôi đang ở phòng khám của bác sĩ Hoa!”

“À, vậy tôi sẽ lập tức tới đó ngay.”

“Anh có sao không?” Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.

“Không có việc gì! Cúp máy trước đây.”

Sau khi Trần Văn Sơn tắt điện thoại, vội vàng lái xe chạy tới phòng khám của Hoa Di.

Hoa Di đối với vết thương khác nhau của mỗi người Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh, Trọng Ảnh, Đặng Gia Hân, liệt kê ra nhiều phương thuốc điều trị khác nhau.

Đặng Gia Hân và Trọng Ảnh đều là người tập võ, vừa nhìn thấy phương thuốc này liền biết vị bác sĩ này không phải người bình thường.

Triệu Hùng nói với Trọng Ảnh và Đặng Gia Hân, Hoa Di là người kế thừa của thần y Hoa Đà, lúc này hai người mới chợt hiểu ra.

Thuốc này vừa có thể trị được vết thương trong cơ thể bọn họ, vừa có thể điều dưỡng thân thể, đối với việc luyện công có tác dụng rất lớn.

Sau mười phút, Trần Văn Sơn đã chạy đến phòng khám của Hoa Di.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thảo tiếp xúc với người trong võ lâm.

Trong ấn tượng của cô ta, là những người biết đánh nhau, có lẽ chỉ xuất hiện trong TV hoặc là phim điện ảnh.

Không nghĩ tới, bây giờ còn có người sẽ biết cổ võ.

Nhưng thật ra Hoa Di đối với những người biết đánh cổ võ đã thấy nhiều cũng không thấy mới lạ.

Nhóm người này dù sao cũng rất ít ỏi!

Một số người có công phu lợi hại, đa số sẽ bị các tổ chức đặc thù mời tới làm giáo đầu.

Một số người có bản lĩnh tạm được, thì đi đánh đấu vật bất hợp pháp, hoặc là đi làm bảo tiêu tay chân cho những kẻ có tiền.

Thế lực của Tập đoàn Hắc Mộc đã giảm hẳn, quân lính tan rã.

Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng, Sói Đen đã bị anh ta đánh đến thương tích đầy mình. Chắc chắn trong vòng chưa tới hai năm, thì chưa thể điều dưỡng xong, trừ phi mời được thần y giống như Hoa Di vậy.

Người nói vô tâm, người nghe để tâm.

Hoa Di hỏi Trần Văn Sơn:

“Văn Sơn, người bị anh đánh đến thương tích đầy mình tên gọi là gì?”

“Trang Đồng Phú.” Trần Văn Sơn trong lòng nặng nề, nói với Hoa Di:

“Bác sĩ Hoa, nếu Trang Đồng Phú đến phòng khám của cô điều trị, cô đừng bao giờ chữa cho anh ta. Anh ta là người của tập đoàn Hắc Mộc, hệ thống của tập đoàn Hắc Mộc có rất nhiều người trong bảng võ thần. Chắc chắn là có ý đồ gây rối! Còn có cái tên người lùn đầu to, chính là hắn ta đánh Thanh Tịnh bị thương.”

Hoa Di “À!” Một tiếng, gật đầu nói:

“Tôi sẽ chú ý. Lâm Thảo, đến lúc đó cô nhớ nhắc nhở tôi một chút.”

Mỗi ngày Hoa Di đều bận rộn công việc, lo lắng sẽ quên chuyện này.

“Vâng, bác sĩ Hoa! Tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này.”

Đến gần khoảng hai giờ tối, Lý Thanh Tịnh mới từ từ tỉnh lại. Cô uống thuốc mà Lâm Thảo đã sắc cho cô, Hoa Di lại cho cô thêm hai loại thuốc. Nói với cô trước cứ ở nhà nghỉ ngơi ba đến năm ngày đi, trong mấy ngày này đừng làm những việc khác. Nếu không, rất để lại di chứng ho khan.

Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn, người lùn đầu to, chính là tên trộm đã đến nhà anh hai lần để lấy trộm đồ.

Trần Văn Sơn đột nhiên bừng tỉnh, nói với Triệu Hùng: "Thảo nào tôi không tra ra bất kỳ manh mối nào liên quan đến chuyện này. Tên bị bệnh đầu to đó có xuất thân từ bọn trộm cướp. Đúng rồi, vết thương của hắn tương đối nhẹ, nhưng ít nhất cũng phải hơn ba tháng mới có thể khỏi được. Tuy rằng hắn không phải là người của tập đoàn Hắc Mộc, nhưng cậu cũng phải cẩn thận đối với người này."

Trận chiến lần này, mặc dù Triệu Hùng và một số người khác đều bị thương. Nhưng ít nhất lại đổi lấy được vài tháng yên ổn, tin rằng trong một khoảng thời gian ngắn, sẽ không có người nào dám tới Hải Phòng gây chuyện.

Thần Đao Nhỏ là cánh tay đắc lực của Triệu Hùng, tin rằng chuyện này, nhất định sẽ lan truyền ra khắp giang hồ.

Không ai dám đắc tội đến cao thủ nằm trong top mười của bảng xếp hạng!

Đây đúng là lời đồn trong truyền thuyết!

Triệu Hùng cũng cho Đặng Gia Hân nghỉ ba ngày, để cô ta có thể ở nhà nghỉ ngơi chữa trị vết thương. Còn nói mấy ngày nay, Lý Thanh Tịnh cũng sẽ không đến công ty, anh phải ở bên cạnh giúp vợ dưỡng thương thật tốt. Muốn nhân cơ hội này, hàn gắn lại tình cảm giữa hai vợ chồng bọn họ.

Sau khi Triệu Hùng lái xe chở Lý Thanh Tịnh về đến nhà, Dao Châu đã ngủ rồi.

Nông Tuyền thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh trở về, hơn nữa Lý Thanh Tịnh còn bị thương. Anh ấy là một người học võ, nhìn thoáng qua một cái liền nhận ra Triệu Hùng cũng bị thương nhẹ.

Nông Tuyền đã gọi cho Triệu Hùng hơn N lần, nhưng Triệu Hùng vẫn không bắt máy.

Nhìn thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đều bị thương, Nông Tuyền nôn nóng hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, cậu và cô chủ bị vậy là sao?"

Thế là, Triệu Hùng đem chuyện đã xảy ra tối nay, từ đầu chí cuối kể cho Nông Tuyền nghe.

Sau khi Nông Tuyền nghe xong, liền rất tức giận!

Lúc nghe nói Trọng Ảnh và Trần Văn Sơn đều tham gia vào cuộc chiến, anh ấy lại chỉ có thể ở nhà trông nom trẻ con, tức giận đến mức không ngừng đi qua đi lại. Oán trách với Triệu Hùng: "Cậu chủ, tôi đã nói là đưa tôi đi cùng rồi mà! Nhiều người đánh nhau như thế, vậy mà cậu chủ lại không cho tôi đánh.

Đêm nay đánh trận này chắc là rất đã đây."

"Còn đã nữa à, không thấy chúng tôi đều bị thương sao. Cậu mau trở về nghỉ ngơi đi! Ngày mai thay tôi đi thăm Trọng Ảnh và Gia Hân, giúp tôi mua mấy món đồ bổ đem đến cho bọn họ. Tôi nói cho cậu biết, hiện tại mọi người đều đang trong thời gian nghỉ ngơi hồi phục vết thương. Chỉ có cậu và Văn Sơn không bị thương. Mấy ngày tới cậu phải làm người giúp việc vặt cho tôi rồi! "

“Vậy buổi tối cậu chủ không đi luyện công nữa sao?” Nông Tuyền hỏi Triệu Hùng.

"Trọng Ảnh nói tối nay tôi không thể luyện công, tôi đã bị thương thành như vậy, thì làm sao mà luyện được. Vả lại anh ấy cũng bị thương, nên cho tôi nghỉ ba ngày. Cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi! Đừng quên, ngày mai giúp tôi làm việc."

“Nhưng tôi muốn ở lại đây để chăm sóc hai người mà.” Nông Tuyền gãi gãi phía sau đầu, ngập ngừng nói.

"Vậy cậu ngủ trên sô pha đi!"

"Được đó! Ngày mai tôi sẽ đưa Dao Châu đi học, cậu chủ mau đưa cô chủ đi nghỉ ngơi đi ạ." Nông Tuyền vui mừng đến mức vừa cởi áo khoác ra, liền nằm lên sô pha.

Vết thương của Lý Thanh Tịnh vẫn chưa khỏi, còn rất khó chịu.

Triệu Hùng dìu cô vào phòng, lúc đang giúp cô thay quần áo, ngón tay hơi cứng lại, không biết có nên tiếp tục hay không.

“Anh xoay người qua chỗ khác đi, em tự mình làm!” Khuôn mặt của Lý Thanh Tịnh lộ ra sự xấu hổ, nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng nghe lời quay sang một bên, liền nghe thấy vài tiếng sột soạt, sau đó thì Lý Thanh Tịnh đã thay xong một chiếc váy ngủ bằng lụa.

Triệu Hùng cũng thay thành một bộ đồ ngủ, quay lại giường, không ngờ tới, Lý Thanh Tịnh quay mặt lại, đồng thời nói với Triệu Hùng: "Trong tủ có một cái chăn mỏng, anh đi lấy rồi đắp cho chính mình đi. Còn nữa không được vượt qua ranh giới ba tám."

"Ranh giới ba tám!" Là giao ước giữa Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ở rất lâu về trước.

Hai người chỉ cùng ngủ chung một phòng, chính giữa giường là ranh giới ba tám. Giao ước chỉ nhằm vào Triệu Hùng, nếu như anh dám vượt qua ranh giới ba tám, thì sẽ phạt anh một tháng không được lên giường.