Trần Văn Sơn đọc kỹ tài liệu trong tay, lúc sau mới buông công việc trước mắt xuống, xoay người nói một câu: "Cậu chủ, cậu đã đến rồi!"
Triệu Hùng thấy Trần Văn Sơn chào hỏi như vậy thì dở khóc dở cười, hỏi anh ta: "Văn Sơn, anh đang nghiên cứu cái gì vậy?"
"Vụ án của Hà Quý Nam?"
"Hà Quý Nam?" Triệu Hùng nghe xong thì la toáng lên.
Trần Văn Sơn chính là thám tử tư giỏi nhất nước, xét về hiệu suất phá án cũng không phải kém.
"Làm sao vậy, vụ án này còn có điểm đáng ngờ à?" Triệu Hùng châm một điếu thuốc, thuận tay ném cho Trần Văn Sơn một điếu.
Trần Văn Sơn nhận lấy, chậm rãi châm thuốc.
Sau khi hút một hơi, mắt hơi híp lại, nói: "Vụ án của Hà Quý Nam có điểm đáng ngờ rất lớn. Thằng nhóc này là tay lưu manh, ngoài thích trêu hoa ghẹo nguyệt và phá sản ra thì không có bao nhiêu kẻ thù. Nhà họ Hà vừa xảy ra chuyện, anh ta đã bị giết. Điều này chứng tỏ trong thương hội có người tiết lộ tin tức ra bên ngoài!"
Triệu Hùng gật đầu, luận năng lực phá án, anh vẫn thật lòng khâm phục Trần Văn Sơn.
"Còn gì nữa không?" Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn nói: "Người trong thương hội tiết lộ tin tức rất có thể là hung thủ. Nói cách khác, người giết Hà Quý Nam có thân phận không thấp, ít nhất là người trong gia đình giàu có. Hơn nữa, xem tình huống của Hà Quý Nam, anh ta và hung thủ quen biết nhau, lúc ấy cũng không phòng bị."
Triệu Hùng nghe vậy thì nhíu mày, giống như chân tướng đã hiển hiện trước mắt.
"Cậu chủ, trong thương hội có người lòng mang mưu xấu, cậu phải cẩn thận." Trần Văn Sơn dặn dò Triệu Hùng một cậu.
Triệu Hùng cảm thấy Trần Văn Sơn phân tích rất có lý.
Nếu là anh, anh đã sớm báo việc này cho Trần Thiên Trung từ lâu. Nhưng người này lại lộ tin tức cho bên ngoài, làm cho người ta giết Hà Quý Nam, chính là không phải người phe Trần Thiên Trung, cũng không phải người của nhà họ Hà, mà là người bên "kẻ thứ ba".
Nghĩ như vậy, Triệu Hùng cảm thấy lạnh cả sống lưng, xem ra cần phải chỉnh đốn là thương hội, nhất định phải tìm ra những người ẩn mình trong bóng tối này.
"Văn Sơn, Trọng Ảnh nói có một ít võ giả ẩn vào thành phố Hải Phòng, rất có thể là hướng đến tôi. Anh giúp tôi điều ra chuyện này một chút."
Chuyện này liên quan đến an nguy của Triệu Hùng, Trần Văn Sơn đương nhiên sẽ không từ chối, anh ta gật đầu đồng ý. Nhíu mày nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, cậu lại đắc tội ai à?"
"Cái này thật sự không có. Trọng Ảnh nói rất có thể là do lần trước tôi cứu người nên dây vào phiền toái!"
Trần Văn Sơn khẽ thở dài một tiếng, nói: "Ai! Tôi đã yêu cầu Đại Đồng xóa video nhưng vẫn muộn. Yến tâm đi, chuyện này giao cho tôi, hôm nay tôi sẽ đi điều tra chuyện này. Cậu nhất định phải chú ý an toàn của bản thân, có nguy hiểm thì báo cho tôi trước, tôi sẽ lập tức chạy đến chỗ cậu."
"Biết rồi! Tôi cũng không phải quả hồng mềm. Bọn họ muốn mạng Triệu Hùng tôi cũng không dễ dàng như vậy!"
Triệu Hùng ngồi một lát ở chỗ Trần Văn Sơn rồi mới lái xe về nhà
Mỗi ngày anh đều đi luyện võ vào buổi tối, ban ngày trở về nghỉ ngơi, sớm đã thành thói quen sinh hoạt. Vừa về đến nhà, anh lập tức nằm lăn ra giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy, nhìn thấy thời gian mới vừa qua mười hai giờ trưa.
Triệu Hùng lập tức ra cửa đi thẳng đến nhà Nông Tuyền, có dì giúp việc hỗ trợ dọn dẹp, trong nhà Nông Tuyền sạch sẽ hơn không ít.
Nông Tuyền ngoác miệng hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, cậu muốn đưa tôi đi đâu ăn đúng không?"
"Đi thôi, cậu muốn ăn gì?"
"Tôi muốn ăn hamburger."
"Được rồi, chúng ta đi ăn hamburger!” Triệu Hùng vừa định bước ra ngoài thì lại dừng bước, dặn dò Nông Tuyền: "Nông Tuyền, mấy ngày nay cậu tạm thời dừng việc theo dõi Bạch Hồng Liên của tập đoàn Thiên Vương đi, Trọng Ảnh nói gần đây thành phố Hải Phòng xuất hiện một ít võ giả, rất có thể là đến vì tôi."
"Cái gì?" Nông Tuyền nghe xong, chẳng những không có lo lắng mà còn cười to ha ha, nhếch miệng nói: "Cậu chủ, lúc này cậu nhất định không được ngăn cản tôi. Ai dám tới gây phiền toái cho cậu, tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó hối hận vì đã đi vào thế giới này."
"Cũng đừng lỗ m ãng quá, đến lúc đó cứ làm theo mệnh của tôi là được."
"Được!"
Nông Tuyền xoa tay, hận không thể đánh nhau với người khác một trận ngay lập tức được.
Triệu Hùng đưa Nông Tuyền đến thẳng một nhà hàng KFC gần đó.
Anh để Nông Tuyền tự mình đi mua hamburger, Nông Tuyền đi gọi món, gọi thẳng năm suất đồ ăn.
"Quý khách, anh có muốn đóng gói mang về không ạ?" Nhân viên bán hàng hỏi Nông Tuyền.
"Không đóng gói, tôi muốn ăn luôn ở đây."
"Nhưng trên bàn không đặt được nhiều đồ ăn như vậy, hay là tôi đặt hai suất ở đây trước, lát nữa ăn xong anh lại đi lấy."
"Cũng được!"
Nông Tuyền mang hai phần đồ ăn về chỗ ngồi trước, một phần cho Nông Tuyền, một phần khác thì dùng thời gian không đến một phút đồng hồ đã bị cậu ấy nhét toàn bộ vào bụng. Sau đó lại đi lấy thêm một phần nữa.
Một bàn bên cạnh nhìn thấy tốc độ ăn hamburger của Nông Tuyền thì không khỏi trợn tròn mắt, dùng thành ngữ "ăn như hổ đói" để hình dung Nông Tuyền cũng không đủ.
Một cái hamburger, Nông Tuyền chỉ cắn hai miếng là có thể tiêu diệt.
Triệu Hùng đã không buồn trách ánh mắt của người ngoài khi nhìn thấy Nông Tuyền ăn đồ ăn, anh hỏi Nông Tuyền: "Nông Tuyền, cậu gọi mấy suất đấy?"
"Năm suất, một cái cho cậu, bốn cái là của tôi. Nếu cậu ăn không đủ, tôi có thể đi gọi thêm cho cậu một suất nữa. Bữa ăn này coi như tôi mời cậu."
Triệu Hùng cũng không tranh với Nông Tuyền, dù sao tiền Nông Tuyền tiêu đều là anh đưa.
"Tôi ăn một suất là đủ rồi!"
Nông Tuyền vừa ăn vừa hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, nếu những người đó gây bất lợi cho cậu, không bằng để tôi ở bên bảo vệ cậu?"
Triệu Hùng thoáng suy nghĩ, bà xã Lý Thanh Tịnh có Đặng Gia Hân bảo vệ, con gái Dao Châu có Trọng Ảnh âm thầm bảo vệ, mình có Nông Tuyền bảo vệ. Còn có Trần Văn Sơn lợi hại có thể phối hợp tác chiến bất cứ lúc nào, lấy đội hình như vậy, anh tin tưởng chỉ cần không phải cao thủ bảng Võ Thần thì căn bản không làm gì được anh.
Nên biết rằng, trước mắt số cao thủ trên bảng Võ Thần tổng cộng mới có 12 người. Thiên bảng và 136 người, mà Trần Văn Sơn đứng thứ 9 ở Thiên bảng.
Tuy rằng Nông Tuyền và Trọng Ảnh đều là cao thủ ở Địa bảng, nhưng hai người ở Địa bảng tuyệt đối là người nổi tiếng.
Trong mấy người, chỉ có võ công của Triệu Hùng là hơi yếu một chút. Nhưng sau khi được ông cụ Khổng và Trọng Ảnh dạy dỗ đã tiến bộ rất nhiều. Trừ phi gặp phải cao thủ đứng đầu, còn không thì bảo vệ mình vẫn là không thành vấn đề.
Triệu Hùng gật đầu nói với Nông Tuyền: "Nông Tuyền, lập tức đến bữa tiệc sinh nhật của bà cụ Đào. Tôi nhớ rõ Bạch Hồng Liên nói bữa tiệc sinh nhật sẽ có người đến gây chuyện. Cho nên, mấy ngày nay cậu cứ đi cùng tôi đi."
"Được!" Nông Tuyền vui vẻ gật đầu, nhếch miệng nói: "Đã có cái cần đánh, vậy tôi lại kêu thêm một suất nữa. Ăn nhiều một chút mới có sức lực đánh nhau."
Nhân viên order ghi đồ ăn cho Nông Tuyền. Thấy mình cậu ấy ăn luôn ăn suất đồ ăn, kinh ngạc đến mức cằm đều sắp rơi xuống.
Nhìn thấy người ăn khỏe rồi nhưng chưa từng thấy người đàn ông nào ăn như thế nào.
Một cái hamburger, cắn hai miếng là hết. Một cái chân gà, cắn một cái là không còn gì. Người này quả thực chính là một cái "máy ăn" điển hình!