Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 338: Dùng tiền tránh tai họa




"Triệu Hùng, mày đừng nói dối, ngoại trừ mày ra, còn có ai có động cơ giết anh tao chứ?" Khuôn mặt Hà Thanh Vân trở nên lạnh lùng, khí thế hung hăng chất vấn Triệu Hùng.

Triệu Hùng thấy bên cạnh Hà Thanh Vân không có ai cả, anh nhảy lên phía trước, một tay ôm con, một tay bóp cổ họng Hà Thanh Vân: "Đừng nhúc nhích! Chỉ cần cô dám làm tổn thương cô em vợ của tôi, cũng đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc."

Hà Thanh Vân không có giãy dụa, cô ta cười lạnh vài tiếng, nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, một cô gái đang ở ngoài sáng như tao tự biết mình không phải là đối thủ của mày, mày nghĩ là tao sẽ cho mày lấy tao làm con tin sao? Nếu mày không muốn cùng chết với tao thì lập tức hãy thả tao ra. Nếu không, tao sẽ khiến cho mày và con gái mình chôn cùng tao."

Hà Thanh Vân vén góc áo lên, chỉ thấy trên người cô ta có cột một vòng bom, cô ta còn cầm thiết bị dẫn nổ của những quả bom đó trong tay.

Triệu Hùng lo lắng Hà Thanh Vân thực sự sẽ cho nổ bom làm tổn thương con gái, nên anh buông Hà Thanh Vân ra, thân thể nhanh chóng né tránh về phía sau.

"Hà Thanh Vân, cô đừng làm chuyện điên rồ!" Triệu Hùng không nghĩ tới Hà Thanh Vân còn nhỏ tuổi như thế mà suy nghĩ lại cực đoan như vậy.

"Tao làm chuyện điên rồi sao? Mày làm hại nhà họ Hà chúng ta cửa nát nhà tan. Ông nội và bố của tao phải vào lao tù, anh tao lại bị mày gi3t chết. Tao vốn là con gái nhà quyền quý ở trên vạn người, bây giờ tao đã mất tất cả biến thành em gái nhỏ chơi chung với đám xã hội đen bị mọi người xa lánh. Mà tất cả những điều này đều do Triệu Hùng mày ban tặng!"

Triệu Hùng nghe Hà Thanh Vân nói như thế thì trong lòng cảm thấy áy náy.

Nếu như không phải nhà họ Hà hùng hổ dọa người, thì Triệu Hùng anh cũng sẽ không nhắm vào nhà họ Hà.

Cô gái Hà Thanh Vân này chính là vật hi sinh trong cuộc đấu giữa những nhà quyền quý!

"Hà Thanh Vân, chuyện ông nội và bố của cô, tôi chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với cô! Ông nội và bố cô phái người đến giết tôi và ông Trần, chúng tôi không thể đưa cổ chờ bị giết được? Chỉ có thể phản kích dể bảo vệ lợi ích của mình thôi. Đối với cái chết của anh cô, tôi thật sự tiếc nuối. Nhưng tôi có thể quả quyết nói với cô rằng anh của cô không phải do tôi giết."

"Mày nói láo, mày không giết thì ai giết chứ hả?" Hà Thanh Vân gào thét hỏi Triệu Hùng.

"Chuyện này tôi cũng đang điều tra, nếu như tôi tra ra, tôi sẽ cho cô một câu trả lời! Hà Thanh Vân, tôi biết cô đã mất đi tất cả sự bảo vệ của người nhà, một người bị thương nặng cũng đã rất khó chịu. Nếu như cô sẵn lòng nhận sự giúp đỡ của tôi, tôi sẽ đồng ý xuất tiền mua bất động sản của nhà họ Hà của cô, trả lại cho cô vô điều kiện! Mặt khác, tôi cũng sẽ cho cô một khoản tiền, cam kết với cô đời này cô không cần lo cơm áo."

Triệu Hùng cũng không phải đang lấy lòng Hà Thanh Vân, chẳng qua là cảm thấy một cô gái mười sáu mười bảy tuổi lại biến thành một cô gái đi chung với bọn xã hội đen, anh không thể trốn tránh trách nhiệm được.

Chuyện này gọi là, tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết.

Đối với người hãm hại mình, Triệu Hùng tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn họ. Đạo lý này cũng giống như thế, anh không muốn tổn thương những người vô tội.

Triệu Hùng khiến trong lòng Hà Thanh Vân hơi rung động.

Lỗ gia phạm tội, tài sản bị niêm phong, trong vòng một đêm, Hà Thanh Vân đã mất đi tất cả. Sau khi cô bỏ học, cả ngày ở cùng với những thanh niên không tốt ngoài xã hội. Cô bỏ cả thanh xuân và thân thể chỉ vì muốn báo thù.

"Hà Thanh Vân, oan oan tương báo đến bao giờ mới hết! Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại mua lại bất động sản của Lỗ gia để trả lại cho cô. Còn cái chết của anh cô, tôi có thể thề với trời, tôi thật sự không giết anh cô."

Hà Thanh Vân cẩn thận quan sát vẻ mặt của Triệu Hùng, không giống như đang giả vờ. Trong ánh mắt của cô tràn đầy vẻ nghi ngờ: "Anh thật sự không giết anh tôi?"

Triệu Hùng nói: "Nếu như cô không tin, tôi có thể gọi cho cục trưởng cục cảnh sát Quách Triêu Bình. Ông ta có thể chứng minh lúc xảy ra vụ án, tôi không ở hiện trường."

Hà Thanh Vân cũng biết Quách Triêu Bình, ông ta là một người công bằng liêm chính. Nếu như Quách Triêu Bình có thể thực sự chứng minh Triệu Hùng không phải là hung thủ, như vậy hung thủ là một người khác hoàn toàn.

Nghe thấy như thế, Hà Thanh Vân nói với Triệu Hùng: "Mày gọi đi! Nhưng mà phải gọi loa ngoài, nếu mày giở trò khôn vặt gì đó, hay là ra ám hiệu với Quách Triêu Bình, tao sẽ cho người thả Lý Diệu Linh xuống."

"Được, tôi gọi ngay bây giờ!"

Triệu Hùng bấm số điện thoại của Quách Triêu Bình.

"Cục trưởng Quách, tôi là Triệu Hùng!" Sau khi điện thoại được kết nối, Triệu Hùng mở loa ngoài, chủ động nói rõ tên họ cho Quách Triêu Bình biết.

Quách Triêu Bình cười nói: "Tôi đã biết là cậu rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

"Cục trưởng Quách, cảnh sát các ông đã phá được vụ án giết Hà Qúy Nam chưa?"

"Vẫn chưa được, chúng tôi đang toàn lực truy bắt hung thủ! Nhưng mà trước mặt đã nắm giữ được chút manh  mốt sơ bộ."

"Ồ, manh mối gì thế?"

"Vốn dĩ tôi không nên nói với cậu những chuyện này, nhưng mà xem như cậu cũng cung cấp manh mối cho cảnh sát nên vẫn nói cho cậu biết. Trong bên trong móng tay của Hà Qúy Nam, chúng tôi tìm được mẫu da ADN của hung thủ. Nói cách khác, Hà Qúy Nam rất thông minh, trước khi mình rơi xuống nước đã cào được hung thủ. Từ những dấu hiệu này cho thấy, chắc hẳn hung thủ là người quen của Hà Qúy Nam."

"Cục trưởng Quách, tôi van xin các ông hãy mau phá án đi. Ông không biết đâu, em gái của Hà Qúy Nam là Hà Thanh Vân vẫn luôn nghi ngờ tôi giết anh cô ta, gây phiền phức khắp nơi cho tôi đó.

Hà Thanh Vân trừng Triệu Hùng một cái, ý là mày nói chuyện này ra làm gì?

Lại nghe Quách Triêu Bình nói: "Cảnh sát chúng tôi đã loại bỏ cậu và Trần Thiên Trung ra khỏi diện tình nghi. Dựa vào thời gian Hà Qúy Nam tử vong mà suy đoán, lúc ấy cậu và Trần Thiên Trung còn ở thương hội. Người của thương hội đều làm chứng cho các cậu, các cậu không có khả năng phân thân đi giết Hà Qúy Nam."

"Cục trưởng Quách, vậy nếu Hà Thanh Vân tìm tới cửa, ông phải làm chứng giúp tối đất!"

"Yên tâm đi! Cảnh sát chúng tôi sẽ không để người tốt bị oan, nhưng cũng sẽ không bỏ qua kẻ xấu. Chuyện này tôi sẽ căn dặn, cần phải nhanh chóng phá án."

"Cảm ơn cục trưởng Quách!" Lúc này Triệu Hùng mới cúp điện thoại.

Sau khi Quách Triêu Bình cúp điện thoại xong thì nhíu mày.

Ông ta xuất thân là cảnh sát hình sự, từ trong lời nói của Triệu Hùng có thể phát hiện được dường như Triệu Hùng có điều khó nói. Chẳng lẽ Triệu Hùng gặp phải nguy hiểm? Nhưng mà Triệu Hùng không phát tín hiệu nguy hiểm đối với mình.

Rốt cuộc thằng nhóc này gọi điện thoại cho mình là có ý gì chứ?

Triệu Hùng thu hồi điện thoại, nói với Hà Thanh Vân: "Hà Thanh Vân, cô cũng nghe rồi đấy, lúc anh của cô tử vong, tôi và Trần Thiên Trung đều đang ở thương hội, người ở thương hội đều có thể làm chứng tôi và Trần Thiên Trung không có ở chỗ đó! Cho nên, người giết anh cô không phải là tôi mà là một người hoàn toàn khác. Tôi vẫn âm thầm điều tra chuyện này, cảnh sát cũng đang dốc toàn lực điều tra, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ điều tra được manh mối."

Hà Thanh Vân không tin được Triệu Hùng, nhưng lại tin tưởng Quách Triêu Bình.

Từ lời nói của Quách Triêu Bình, có thể nghe được lúc vụ án xảy ra, hai người Triệu Hùng và Trần Thiên Trung đều có nhân chứng chứng minh bọn họ không ở đó.

Hà Thanh Vân khẽ hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Triệu Hùng lạnh lùng mà nói: "Hừ! Mặc dù mày được chứng minh là không ở chỗ đó, nhưng ngộ nhỡ mày phái người giết anh tao thì sao?"

"Tôi có thể thề với trời, thật sự không phải tôi làm. Tôi cũng không phái người giết anh cô!"

Tròng mắt Hà Thanh Vân đảo mấy vòng: "Được rồi! Tao tạm thời tin mày. Tao sẽ chờ kết quả điều tra của cảnh sát! Nhưng mà những chuyện vừa rồi mày nói với tao là thật sao? Thật sự sẽ mua bất động sản nhà họ Hà về cho tao, trả cho tao một khoản tiền?"