Triệu Hùng nghe Từ Tử Hạm nói, không khỏi lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa hút.
Anh chưa bao giờ hút thuốc trước đây, sau khi mẹ anh qua đời, anh mới bắt đâu co thói quen hút thuốc.
Triệu Hùng cau mày hỏi Từ Tử Hạm: "Cô Hạm, hiện tại Lý Minh Thành đang làm ở công ty nào?"
"Đang làm ở Tập đoàn Tỷ Văn. Ồ, đúng rồi! ập đoàn Tỷ Văn thuộc về Nhà họ Hoàng."
"Nhà họ Hoàng?"
Triệu Hùng nhíu mày, điều này khiến anh nghĩ đến cậu chủ nhà họ Hoàng, Hoàng Thiên Lãng.
Ngày đó ở công viên Nguyệt Đàm, tôi đã loại Hoàng Thiên Lãng khỏi vị trí nam diễn viên chính, chắc hẳn mối thù này đã kết tinh rồi. Thật tình cờ khi Lý Minh Thành làm việc tại Tập đoàn Tỷ Văn ở Nhà họ Hoàng.
Triệu Hùng lấy điện thoại di động gọi cho Hồ Dân, yêu cầu anh ta thương lượng với Nhà họ Hoàng, thu mua tài sản của Nhà họ Hoàng.
“Mua lại tài sản của nhà họ Hoàng?” Hồ Dân nghe vậy sửng sốt, nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, tập đoàn Tỷ Văn của nhà họ Hoàng, kinh doanh chính là giải trí, xuất bản, in ấn, điện ảnh và truyền hình, cùng với hoạt động kinh doanh của chúng ta như châu thuận gió chạy ngựa thì ngược gió chạy hoàn toàn không tương đồng với nhau."
"Đừng lo! Xuất bản, điện ảnh và truyền hình tình cờ hình thành một ngành công nghiệp toàn diện với công ty giải trí của Chị Ánh. Còn những ngành không liên quan khác, tôi có thể đưa chúng ra thị trường thì tôi giao cho Cố Mộng Dao của Tập đoàn Nhật Hạ, sau đó đóng gói lại rồi mới bán đi."
Hồ Dân biết tập đoàn Nhật Hạ trong tay Triệu Hùng đều là người có năng lực.
Công ty giải trí của Chị Ánh vừa được thành lập, nếu chị tiếp quản công ty điện ảnh và truyền hình của Nhà họ Hoàng thì quả thực sẽ đạt được hiệu quả gấp bội với công sức chỉ bằng một nửa. Nếu đúng như lời Triệu Hùng nói, đưa các hoạt động ngành khác của Nhà họ Hoàng ra thị trường, sau đó đóng gói lại rồi bán đi, chắc chắn là một khoản đầu tư thành công.
Về kinh doanh, lai lịch của Nhà họ Hoàng ở Hải Phòng chỉ là lương nhỏ, và không khó để có được Nhà họ Hoàng. Gần bảy nghìn tỷ có thể được giải quyết xong.
Nghĩ đến đây, Hồ Dân nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, đừng lo lắng! Tôi sẽ làm cho cậu càng sớm càng tốt."
"Bao lâu?"
"Một tháng!"
"Trong một tuần tôi phải nghe được tin tức."
"Dạ hiểu!"
Sau khi Triệu Hùng cúp điện thoại, Từ Tử Hạm bên cạnh sửng sốt nhìn anh.
Cô vừa nhờ Triệu Hùng mở miệng nhờ để giúp giải quyết rắc rối lớn của cô ấy là bạn trai Lý Minh Thành. Không ngờ Triệu Hùng lại có được tài sản của Nhà họ Hoàng chỉ bằng một cuộc điện thoại.
Nhà họ Hoàng cũng là một nhà giàu có tiếng ở Hải Phòng, tuy không thể so sánh với những người giàu có như Trần Thiên Trung, nhà họ Vân, nhà họ Thẩm, nhà họ Diêm, nhưng anh ta đã có ít nhất ba nghìn năm trăm tỷ trong ngành.
"Anh Hùng, anh có thể dạy cho Lý Minh Thành một bài học được không, không thì anh ta cứ quấy rối tôi. Nhưng cũng đầu cần thiết thu mua nhà họ Hoàng?" Từ Tử Hạm vẻ mặt xấu hổ nói
Triệu Hùng thấy Từ Tử Hạm hiểu lầm mình, cười nói: "Cô Hạm cô hiểu lầm rồi, tôi có chút chuyện với Hoàng Thiên Lãng của Nhà họ Hoàng. Việc mua lại Nhà họ Hoàng là để triển khai chiến lược kinh doanh, còn chuyện của bạn trai cô, chỉ là thuận tiện nên tôi xử lý luôn thôi."
Từ Tử Hạm nghe xong rất xấu hổ, muốn tìm một chỗ chui vào trốn.
"Xin lỗi, tôi đã suy nghĩ quá nhiều."
Triệu Hùng cười với Từ Tử Hạm nói: "Cô Hạm, đợi đến khi tôi có được tập đoàn của nhà họ Hoàng. Đến lúc đó tôi tự nhiên sẽ ra mặt cho cô, cô có chịu đựng thêm mấy ngày nữa. Đúng rồi, cô biết số điện thoại để liên lạc với ba mẹ của Lý Minh Thành hay không?"
"Dạ biết! Cô biết cách tìm bố mẹ của Lý Minh Thành chứ?"
Triệu Hùng giải thích với Từ Tử Hạm: "Hành vi của tôi có thể khiến Lý Minh Thành phát cáu. Suy nghĩ của anh ta khá cực đoan. Tôi nghĩ trên đời này, chỉ có bố mẹ anh ta mới thực sự thuyết phục được anh ta."
Từ Tử Hạm đã gửi địa chỉ nhà của cha mẹ Lý Minh Thành cho Triệu Hùng dưới dạng tin nhắn. Triệu Hùng chuyển thông tin cho Hồ Dân và nhờ anh ta phái người đến đưa bố mẹ Lý Minh Thành và giải thích ngắn gọn lý do.
"Được rồi, cô Hạm! Tôi đã sắp xếp mọi việc. Cô nên tự bảo vệ bản thân trong thời gian này, đừng chọc tức Lý Minh Thành, kẻo anh ta sẽ làm điều gì đó bất lợi cho cô."
"Ừ! Tôi biết rồi, cảm ơn." Từ Tử Hạm vẫy tay với Triệu Hùng rồi xuống xe.
Một số đồng nghiệp ngân hàng đã bí mật nhìn sang đây. Nhìn thấy Từ Tử Hạm xuống xe Mercedes-Benz G của Triệu Hùng, dùng điện thoại di động chụp ảnh rồi chuyển cho Lý Minh Thành, bạn trai của Từ Tử Hạm.
Lý Minh Thành đang làm việc thì nhận được một bức ảnh do đồng nghiệp của Từ Tử Hạm chuyển đến. Một đôi mắt bừng bừng lửa giận: “bốp!” một âm thanh đập bàn dữ dội, các đồng nghiệp sợ đến mức nhìn nghiêng.
Ông chủ của Lý Minh Thành hỏi Lý Minh Thành: "Lý Minh Thành, cậu đang làm gì vậy?"
"Tôi xin lỗi, quản lý Trương! Vừa rồi khách hàng gọi điện và nói rằng sách đã xuất bản không còn cần thiết nữa. Tôi rất tức giận, chỉ là..."
"Vậy thì không được mất bình tĩnh! Khách hàng không muốn thì phải tìm ra nguyên nhân. Đó là vấn đề sách vở hay lý do thị trường."
“Hiểu rồi!” Lý Minh Thành gật đầu đồng ý đáp lại.
Sau khi Triệu Hùng rời khỏi Ngân hàng Thương mại Hải Phòng, anh lái xe đến nhà họ Vân, nhà họ Thẩm và nhà họ Diêm.
Ngày hôm đó, Vân Đức Trung, trưởng phòng gia chủ nhà họ Vân, Thẩm Tường Thiên, gia chủ nhà họ Thẩm và con có Diêm Nhân, gia chủ nhà họ Diêm, cũng đều cho Triệu Hùng, vị tân nhiệm Thương hội hội trưởng này mặt mũi.
Anh đến quán trà, mua một ít trà Phật Nhỉ cấp, Đại Hồng Bào, mang theo để quà biếu rồi xoay chuyển một chút.
Nhà họ Thẩm, nhà họ Diêm và Tập đoàn Hùng Quang, vừa cùng nhau phân chia dự án khu vực thành phố của nhà họ Hà. Và tất cả những điều này là nhờ Triệu Hùng. Ngoài ra, Thẩm Nhã Lan và Dư Tuấn Kiệt cũng có mối quan hệ cá nhân tốt với Triệu Hùng. Cả Thẩm Tường Thiên và Diêm Nhân đều coi Triệu Hùng như hậu bối của mình và rất chăm sóc anh, không khỏi vui vẻ nói chuyện.
Thẩm Nhã Lan rốt cuộc không quên dặn Triệu Hùng, đừng quên bữa tiệc tối thứ tư.
Khi Triệu Hùng đến nhà họ Vân, trước khi đi anh hỏi Vân Đức Trung về sự có mặt của Vân Nhã. Vân Đức Trung kể rằng Vân Nhã cùng bạn thân đi mua sắm rồi, Triệu Hùng mang quà đến nhà họ Vân.
Đâu biết rằng, khi Triệu Hùng và Vân Đức Trung chuẩn bị rời đi, họ đã bị Vân Nhã quay lại chặn đường.
Vân Nhã mím cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm, đối với bố của mình Vân Đức Trung nũng nịu một tiếng: "Bố, Triệu Hùng đến rồi, sao bố không nói cho con biết?"
Vân Đức Trung không biết cười hay khóc trước những gì con gái nói, đành nói khéo: “Con không đi mua sắm với bạn thân sao?"
"Con có thể về sớm! Cũng may, cô thấy đi mua sắm cũng chán, nên cô đã về sớm hơn. Nếu không, con đã bỏ lỡ."
Vân Nhã liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, đối với Triệu Hùng cười cười, "Triệu Hùng, bây giờ còn hai giờ mười phút nữa là đến thời gian anh đoán con. Anh nói xem, trong hai giờ này, chúng ta nên làm gì tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần?"
Triệu Hùng lùi lại hai bước, trong mắt lộ ra vẻ rụt rè, đối với Vân Nhã nói: "Cô Vương, cô định làm gì?"
Vân Nhã bước tới, nắm lấy Triệu Hùng bàn tay to, dẫn anh đến phòng ngủ của mình.
Triệu Hùng vội vàng kêu Vân Đức Trung: "Chủ tịch Trung, tôi còn có một dự án cần bàn với ông, chúng ta nói chuyện đi?"
"Đừng nói lung tung, chuyện của con gái tôi quan trọng hơn, hai người nói chuyện đi, nếu không ổn tôi sẽ cho người đi đoán con."
"Không được! Thấy giáo người ta không nhìn thấy tôi sẽ không cho đoán bé đâu."
Chỉ nghe Vân Nhã bĩu môi nói: “Anh nhiều chuyện như vậy từ hồi nào vậy.” Vân Nhã trong túi lấy ra một cái băng vệ sinh chưa dùng đến, nhét vào trong miệng Triệu Hùng.
Chỉ nghe "Rầm!", Cửa phòng bị Vân Nhã đóng chặt.
Vân Đức Trung lắc đầu cười, trong miệng ngậm một điếu xì gà, vừa đi vừa cười: "Xem ra ngay cả băng lạnh cũng có thể bị lửa làm tan chảy."