Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 32: Đừng Lấy Nhà Họ Đào Ra Dọa Tôi






Vũ Minh chỉ biết chồng của Lý Thanh Tịnh là tài xế lái xe cho một ông chủ có tiền.
Khi anh ta nghe Mai Lệ Thủy nói Triệu Hùng là tài xế của Trần Thiên Trung, nhà giàu nhất thành phố Hải Phòng thì lập tức hiểu ra.

Thảo nào thằng nhóc này lại dám làm những hành động kinh người như thế.
Tân Thục Cầm nhếch miệng, không phục nói: "Hừ! Dù cho là tài xế của Trần Thiên Trung thì sao chứ? Nói thẳng ra, chẳng phải chỉ là một tên tài xế thối tha thôi hay sao."
Hoàng Nguyệt Ánh nghe vậy cảm thấy không vui, nói với Tân Thục Cầm bằng giọng lạnh lùng: "Dù cho anh ta là tài xế thì thế nào? Cũng mạnh hơn chồng cô nhiều, ít ra người ta cũng quen biết với Trần Thiên Trung."
Tân Thục Cầm nào dám cãi nhau với Hoàng Nguyệt Ánh, cô ta tức giận "Hừ" một tiếng, nhưng cũng không nói gì.
Mười mấy phút sau, Vũ Trần lái một chiếc xe Maybach tới.

Sau khi anh ta giúp đỡ trả ba tỷ rưỡi, mới nói với Hoàng Nguyệt Ánh: "Chị Hoa, Vũ Minh là em tôi, chẳng phải chỉ dùng một dao này làm thịt cũng quá tàn nhẫn rồi sao?"
"Tổng giám đốc Minh, do chính miệng em anh nói rằng rượu gì tốt, rượu gì quý thì hãy đem đến cho bọn họ.

Tôi không đưa Romanee-Conti cho bọn họ là quá tốt rồi."
Bây giờ, Romanee-Conti được xem là loại rượu đỏ sang trọng quý giá nhất trên thế giới, mỗi chai giá hơn ba trăm triệu.

Nếu uống rượu đó ở "Câu lạc bộ Ngự Đình" này, ít nhất phải ba trăm năm chục triệu một chai.
Vũ Trần không dám tranh luận với Hoàng Nguyệt Ánh, lai lịch của người phụ nữ này không đơn giản.

Nếu thật sự xảy ra tranh chấp thì chỉ có thể hai bên cùng thua thiệt thôi.
Trên đường đi về, vì Vũ Minh uống rượu, nên Vũ Trần bảo Vũ Minh ngồi xe của anh ta trở về.

Nói là ngày mai lại bảo người của công ty Vũ Minh đến bãi đổ xe lấy xe.
Trên xe, Vũ Trần nói với em họ Vũ Minh: "Minh, em đây là có chuyện gì? Mời những bạn học kia ăn cơm, em không có nhiều tiền vậy thì giả vờ làm gì?"
"Anh! Không phải em không thể trả được, anh cũng biết em đã lấy tiền đầu tư vào công ty hết rồi."

"Được rồi, anh không muốn nghe em giải thích.

Em đã điều tra được người đánh em bị thương chưa?"
"Vẫn chưa!"
Vũ Trần lẩm bẩm một câu: "Thật kỳ lạ! Anh hỏi qua người bạn trong cục cảnh sát rồi, bọn họ nói vụ án này chỉ là vụ án đánh nhau bình thường, không ai bị thương nặng cả, nên đã đè bản án xuống rồi.

Giống như có một người rất mạnh đã nói chuyện với cảnh sát vậy."
"Anh! Anh nói thế nghĩa là có người cố ý nhắm vào em sao?" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Anh có linh cảm như thế, gần đây em hãy cẩn thận một chút." Vũ Trần cảnh cáo Vũ Minh.
Đối tượng Vũ Minh nghi ngờ đầu tiên đó chính là Triệu Hùng.

Nhưng anh ta chỉ là lái xe của Trần Thiên Trung, không có bản lĩnh lớn đến thế, có thể một tay che trời.
Rốt cuộc là ai đã nhắm vào mình thế này? Trên đường trở về, Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng, con gái đã ngủ rồi sao?
Triệu Hùng nói anh đã bảo ông Thiên Trung điều xe, đưa con đến chỗ cô giáo Lâm Thảo rồi.

Hai người lái xe đến cư xá cô giáo Lâm Thảo ở, sau khi đón con xong, Lý Thanh Tịnh thấy ánh mắt cô giáo Lâm Thảo nhìn ông xã Triệu Hùng của mình có vẻ mập mờ, trong lòng có cảm giác kì lạ.
Sau khi về đến nhà đã gần chín giờ tối.
Triệu Hùng đi phía sau muốn đóng cửa, lại nghe Đào Yên Quân kêu lớn tiếng: "Thanh Tịnh, chờ một lát!"
Triệu Hùng thấy ông cậu của Lý Thanh Tịnh là Đào Yên Quân, thì đứng ở cạnh cửa, nói với Đào Yên Quân bằng giọng lạnh lùng: "Ông tới đây làm gì?"
Đào Yên Quân cố gắng chen qua người Triệu Hùng, nói: "Tôi đến tìm Thanh Tịnh, không phải đến tìm cậu!" Sau đó, nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Lý Thanh Tịnh đang thay quần áo cho Dao Châu, để con bé đi ngủ trước.
Cô vừa đi ra ngoài cửa đã thấy Đào Yên Quân cầm theo một đống đồ vật đắt tiền.

Có tổ yến, nhân sâm, linh chi này nọ.
Đào Yên Quân cười nói với nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, bà ngoại con bảo cậu mang đồ tới cho con.


Còn nói, nếu như con làm cho nhà họ Đào và tập đoàn Hùng Quang hợp tác, thì sẽ cho con một căn biệt thự rộng năm trăm mét vuông.

Cả nhà ba người của con sẽ không cần chen chúc trong căn nhà thuê này nữa.
"Cậu, cậu trở về nói với bà ngoại.

Lúc còn xảy ra chuyện, nhà họ Đào không giúp con, bây giờ nhà họ Đào có việc, Lý Thanh Tịnh con cũng sẽ không giúp nhà họ Đào, đây gọi là không ai nợ ai.

Hơn nữa, cậu hãy mang những thứ đồ này đi đi, nhà chúng con nghèo, ăn không quen những thứ đồ quý giá này."
Đào Yên Quân nghe xong thì cuống lên, nhịn không được tức giận quát lên: "Thanh Tịnh, con nói gì thế? Mặc dù con là con gái, nhưng cũng là phân nửa nhà họ Đào.

Bây giờ nhà họ Đào chỉ dựa vào việc hợp tác với tập đoàn Hùng Quang thôi.

Nếu như không thể hợp tác được, thì cả sự nghiệp ông ngoại công lập nên sẽ trôi theo dòng nước.

Đến lúc chia gia sản, không riêng gì mẹ con, mà ngay cả chúng ta cũng chẳng có gì để chia."
"Mấy người có được chia gia sản không thì liên quan gì đến con! Cậu đi đi, nếu không con bảo Triệu Hùng đuổi cậu đó."
"Ôi bố! Còn muốn đuổi cậu à?"
Đào Yên Quân nổi giận, chỉ vào Lý Thanh Tịnh mà nói: "Lý Thanh Tịnh ơi Lý Thanh Tịnh! Con gả cho một kẻ vô dụng thì cũng thôi đi, bây giờ nhà họ Đào có chuyện cần con giúp, con lại từ chối.

Con đã nhẫn tâm như thế, thì cũng đừng trách người làm cậu đây dạy dỗ con." Nói xong, ông ra vọt về hướng Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh "A!" một tiếng, giật nảy mình, theo bản năng muốn trốn về phía sau.
Ngay lúc Đào Yên Quân giơ tay lên, chuẩn bị tát vào mặt Lý Thanh Tịnh thì cổ áo của ông ta lại bị ai đó nắm thật chặt.

Dù sao Triệu Hùng cũng xem như phân nửa người luyện võ, cũng khỏe hơn Đào Yên Quân nhiều.

Anh kéo cổ áo Đào Yên Quân rồi kéo ra ngoài cửa.
"Kẻ vô dụng này! Mày thả tao ra."
Triệu Hùng không hề khách sáo mà đánh lên đầu Đào Yên Quân một cái, nói với vẻ lạnh lùng: "Mắng tôi là kẻ vô dụng thêm một lần nữa, dù ông là cậu của Thanh Tịnh, tôi cũng sẽ không nể mặt đâu."
"Kẻ..." Đào Yên Quân vừa định mắng "Kẻ vô dụng" nữa, nhưng mà cổ áo còn bị Triệu Hùng níu lấy.

Đàn ông không ăn thua thiệt, nên đành ngậm miệng không nói nữa.
Sau khi Triệu Hùng ném Đào Yên Quân ra ngoài cửa, tiếp theo anh ném tất cả đồ vật ông ta đem tới ra ngoài.

Triệu Hùng nói với Đào Yên Quân: "Đừng lấy nhà họ Đào ra dọa tôi! Nếu để cho tôi biết ông lấy thân phận người lớn đến đánh vợ tôi, thì dù cho ông là Đào Yên Quân, tôi cũng sẽ đánh đấy." Nói xong thì đóng cửa nhà lại "Rầm" một tiếng.
Đào Yên Quân tức giận đến nổ đom đóm mắt, liên tục giậm chân nói: "Phản rồi! Thật sự là phản rồi."
Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh đang ngồi trên ghế salon ôm mặt khóc nức nở, anh ngồi bên cạnh, ôm vai Lý Thanh Tịnh an ủi nói: "Thanh Tịnh, em làm rất tốt! Dù em có quyết định thế nào, thì anh vẫn luôn ủng hộ em."
Lý Thanh Tịnh ngừng khóc, đứng lên, lạnh lùng nói với Triệu Hùng: "Được rồi! Anh cũng ngủ sớm một chút đi.

Ngày mai chúng ta đều phải đi làm."
Triệu Hùng đang muốn lên giường đi ngủ, đột nhiên Lý Thanh Tịnh đi đến cửa phòng rồi đứng lại, nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng!"
"Vợ có chuyện gì à?"
"Chúng ta không thể nhờ vả ai được, chỉ có một mình cố gắng mới có lối thoát.

Nếu anh thật sự muốn sống cùng em, thì em hi vọng anh có hoài bão to lớn, chứ không phải chỉ là lái xe của Trần Thiên Trung! Anh hiểu ý em chứ?"
"Anh hiểu!" Triệu Hùng khẽ gật đầu, nói với Lý Thanh Tịnh: "Vợ, em yên tâm đi! Anh sẽ cố gắng để cả nhà chúng ta có cuộc sống hạnh phúc."
Lý Thanh Tịnh "Ừm!" một tiếng, quay đi người vào phòng ngủ, ôm con gái đi ngủ.
Sáu giờ rưỡi chuông báo thức reo lên.

Triệu Hùng thức dậy rửa mặt bắt đầu nấu bữa sáng.

Anh làm bữa sáng xong thì gọi vợ Lý Thanh Tịnh và con gái Dao Châu ra ăn cơm.

Cả nhà ba người sống như thế, làm Triệu Hùng không hề có cảm giác hèn mọn, mà ngược lại cảm giác rất hài lòng.

Bởi vì loại cảm giác này lúc ở nhà họ Triệu không thể cảm nhận được.

Trước kia, một năm anh chỉ có thể gặp bố Triệu Khải Thời được vài lần, chưa được tận hưởng qua cái gọi là tình thương của bố.

Cho nên sau khi mẹ mất, Triệu Hùng mới tức giận mà rời khỏi nhà họ Triệu.

Bởi vì trong lòng của anh, mẹ mất là do Triệu Khải Thời hại chết.
"Bố, sao bố lại khóc?" Dao Châu đang ăn cơm thì để ý đến vẻ mặt buồn bã của Triệu Hùng, cất tiếng nói trẻ con mà hỏi han.
Triệu Hùng đứng lên cười nói: "Không phải là bố khóc, mà bị hun khói đến rơi nước mắt thôi."
Lý Thanh Tịnh lườm Triệu Hùng một chút, không nói gì.

Trong lòng cô cảm thấy kì lạ, trong nhà dùng "bếp điện" nấu ăn, ở đâu ra khói chứ?
"Triệu Hùng, hôm qua xe em để ở công ty.

Một lát anh đưa Dao Châu đi học, rồi chở em đến công ty một chuyến nhé." Lý Thanh Tịnh vừa ăn cơm, vừa nói với nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng khẽ gật đầu, nói: "Được!"
Cơm nước xong xuôi, Triệu Hùng lái Rolls-Royce đưa Dao Châu đi học.
Dao Châu thấy Triệu Hùng lái xe sang, tò mò hỏi: "Bố! Ông chủ của bố giàu quá! Sao ông ấy có nhiều xe sang như thế?"
"Người ta có tiền mà!" Triệu Hùng vừa lái xe vừa trả lời.
Lý Thanh Tịnh cười cười, sờ đầu con gái, an ủi: "Dao Châu, con đi học cho giỏi, tương lai sau khi con tốt nghiệp có thể kiếm nhiều tiền cho mẹ."
Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Hùng vang lên.

Lúc anh ôm con gái lên xe thì di động rơi ở ghế sau, Lý Thanh Tịnh thấy số lạ gọi đến, tiện tay bắt máy.
Vừa bắt máy đã nghe một giọng nữ êm tai, nói: "Anh Hùng, hai giờ chiều hôm nay em sẽ bay đến thành phố Hải Phòng, anh nhớ đón em đó.".