Lang Hoa biết Triệu Hùng có võ công cao cường nên không dám mạo hiểm tiến vào kho hàng, vừa nghe thấy Triệu Hùng muốn đi ra thì đương nhiên vui mừng.
"Anh xuất hiện đi! Chỉ cần anh chết, thiên hạ lập tức sẽ thái bình. Tôi sẽ hết lòng thực hiện lời hứa, sẽ không đụng đến vợ và em vợ của anh."
"Được!"
Triệu Hùng đã sớm nhận ra trên mặt đất trong kho hàng có một bộ đồ lao động cũ nát. Quần áo lao động bẩn lấm lem dầu, hiển nhiên là bị vứt đi!
Triệu Hùng xoay người nhặt quần áo lao động trên mặt đất lên, mạnh tay ném nó ra bên ngoài.
Lập tức nghe thấy hai tiếng súng "Bùm! Bùm!" hai viên đạn bắn liên tiếp vào bộ quần áo.
Lang Hoa nhìn thấy thứ bay ra là bộ quần áo, Triệu Hùng lại thừa dịp Lang Hoa ngẩn người, anh xoay người một cái, nhảy ra khỏi kho hàng, cô ta vội vàng giơ súng về phía Triệu Hùng.
Mấy phát súng liên tiếp đều bắn vào không khí, chợt nghe "cạch" một tiếng.
Triệu Hùng thấy súng của Lang Hoa không còn đạn, thừa dịp cô ta nạp thêm đạn, anh cầm lấy một viên đá nhỏ sau đó ném về phía Lang Hoa.
Hòn đá nhỏ bay rất nhanh, bắn trúng vào mua bàn tay của Lang Hoa.
Lang Hoa "A a a a." lên một tiếng đau đớn, súng trên tay bị rơi xuống đất.
Cô ta xoay người muốn nhặt súng lên thi Triệu Hùng đã chạy tới trước mặt cô ta, một chân tung lên đá vào mặt cô ta.
Lang Hoa vội vàng nhảy về sau né tránh, súng trên mặt đất bị Triệu Hùng đá văng ra xa, không biết đã bay đi đâu. Dù sao nó cũng là một khẩu súng rỗng, không có tác dụng gì với Triệu Hùng cả.
Lang Hoa đeo bao tay vào, bao tay đã được cải tạo, bên trên có đầy răng cưa làm bằng thép sắc nhọn.
Sở dĩ Lang Hoa trên là "Lang Hoa" là bởi vì cô ta thích tất cả những thứ thuộc về sói. Từ nhỏ cô ta đã nuôi một con sói làm thú cưng, còn nuôi như nuôi chó. Sau khi lớn lên, cô ta càng thích sói hơn.
Đôi bao tay "Nanh sói" này là cô ta bỏ giá cao thuê một người thợ nổi tiếng làm.
Triệu Hùng cầm đao nhỏ vọt lên, đây là lần đầu tiên anh đấu với một cao thủ thật sự kể từ khi anh theo học Hà Vương Hội. Cho nên anh muốn thử một chút, xem rốt cuộc võ công của mình đã tiến bộ đến mức nào.
Lý Thanh Tịnh lo lắng Triệu Hùng, bèn nói với em gái Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, em ở trong này coi Mị Nương, chị đi ra ngoài xem anh rể em thế nào."
Lý Diệu Linh vội kéo tay Lý Thanh Tịnh lại: "Chị, chị đừng đi thì hơn! Chị cũng không biết võ mà. Đúng rồi, chúng ta lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát." Nói xong, cô ấy lập tức lấy điện thoại trong túi ra.
Lý Thanh Tịnh đè tay Lý Diệu Linh, nói: "Diệu Linh, không thể báo cảnh sát! Mị Nương là tội phạm giết người, nếu báo cảnh sát thì cô ấy sẽ bị cảnh sát bắt đi."
"Ai nha! Chị cũng biết cô ta là tội phạm giết người rồi mà chị còn che chở cho cô ta làm gì?" Lý Diệu Linh cho Lý Thanh Tịnh một ánh mắt xem thường, thật sự là không hiểu chị gái nghĩ gì.
"Diệu Linh! Làm người không thể vong ơn bội nghĩa. Nếu không phải vừa rồi Mị Nương cứu chị thì chị đã chết rồi. Nếu Mị Nương không chết thì chị nhất định sẽ cứu cô ấy."
"Sao chị phải cứu một người làm sát thủ cơ chứ?" Lý Diệu Linh la hoảng lên: "Chị, chẳng lẽ chị chưa từng nghe chuyện nông dân và rắn à? Lê Mai chính con rắn kia, cho dù chị cứu cô ta thì cô ta vẫn sẽ giết anh rể. Đến lúc đó chị tính làm gì được?"
Nội tâm Lý Thanh Tịnh đấu đá một hồi, cắn môi, cuối cùng nói: "Sẽ không có chuyện đấy! Mị Nương có thể cứu chị chứng tỏ lương tâm cô ta vẫn chưa bị mất hoàn toàn. Phật nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Nếu chúng ta có thể cảm hóa Mị Nương thì không phải sẽ tốt hơn việc bị cô ấy bắn chết hơn nhiều à?"
"Ai nha! Em thật là không nói được chị. Tuy nhiên xem cô ta vừa rồi cứu chị một mạng. Em sẽ chăm sóc cô ta cẩn thận. Chị đứng ở cửa nhìn anh rể thôi, nhất định đừng có đi ra ngoài! Cẩn thận bị người nhìn thấy, lại thành gánh nặng của anh rể."
"Ừ, chị không đi ra!"
Lý Thanh Tịnh lo cho an nguy của Triệu Hùng, vội vàng bước ra cửa kho hàng, nhìn ngó ra bên ngoài.
Lập tức nhìn thấy Triệu Hùng và Lang Hoa đang đánh nhau khó phân thắng bại, võ công của hai người ngang bằng nhau, Triệu Hùng đâm mấy đao vào Lang Hoa nhưng đều bị đối phương tránh được.
Bao tay sói trên tay Lang Hoa có tác dụng hơn đao trên tay Triệu Hùng một ít. Lúc Triệu Hùng đâm tới, cô ta vừa né tránh, vừa có thể tấn công.
Sau khi né tránh vài lần, Lang Hoa đã chắn được thế công của Triệu Hùng. Một tiếng "đinh" vang lên, răng nanh làm bằng thép trên bao tay xuất hiện tia lửa.
Lang Hoa trở mình tung nắm đấm ra, cuốn lấy đao trong tay Triệu Hùng, cô ta nâng chân tung cước về phía Triệu Hùng.
Triệu Hùng nâng chân đỡ đòn, chỉ là đao trong tay lại bị răng cưa của đối phương khóa chặt, không thể động đậy.
Đột nhiên, Lang Hoa hét lên một tiếng "Buông tay", đao trong tay Triệu Hùng lập tức bị Lang Hoa đoạt mất. Đao nhỏ bị răng cưa kéo hất đi, bay về phía xa.
Triệu Hùng mất đao, lại gặp được đối thủ là Lang Hoa có thực lực không kém, nhất thời bị rơi xuống thế hạ phong. Lại thấy Lang Hoa không dừng lại chút nào mà tiếp tục ra đòn tấn công Triệu Hùng.
Lý Thanh Tinh thấy Triệu Hùng mất đao, trong tay không có vũ khí. Mà trên tay nữ sát thủ lại lóe sáng, rõ ràng là vũ khí sắc bén, trong lòng vô cùng lo lắng cho an nguy của Triệu Hùng. Cô muốn đi lên hỗ trợ, nhưng lại lo lắng mình trở thành gánh nặng cho Triệu Hùng.
Vì thế, cái khó ló cái khôn, cô đưa tay tạo thành hình cái loa, đặt bên miệng, la lớn với Triệu Hùng: "Chồng ơi cố lên! Chồng ơi, anh là tuyệt nhất!"
Triệu Hùng vừa nghe được tiếng cổ vũ của vợ Lý Thanh Tịnh, lập tức như được tiêm máu gà, cả người sôi sục nhiệt huyết.
Lúc này, dáng vẻ anh vô cùng thảm hại. Tuy rằng đã tránh được phần lớn đòn tấn công của Lang Hoa nhưng vẫn bị đánh trúng vài lên. Quần áo trên người bị răng cưa của Lang Hoa cắt rách, máu tươi ướt đẫm áo khoác, hiển nhiên là anh đã bị thương.
Triệu Hùng thoát khỏi đòn tấn công của Lang Hoa, anh không khỏi li3m đôi môi khô khốc, cười lạnh nói với cô ta: "Võ công của cô không tồi! Tuy nhiên nếu chỉ có như vậy thì chỉ sợ không thể giết được tôi."
Lang Hoa thấy Triệu Hùng tay không tấc sắt, bị chính mình đánh đến mức không thể đánh lại được, không khỏi cười lạnh nói: "Triệu Hùng, chỉ cần thêm ba mươi chiêu nữa anh sẽ phải chết, còn dám ở đây khoác lác."
"Vậy sao?" Triệu Hùng nhìn chằm chằm Lang Hoa: "Nếu cô nói cho tôi biết tên của cô, kế tiếp tôi sẽ khiến cô không thể vượt qua mười chiêu."
"Tôi tên là Lang Hoa! Tôi thật muốn nhìn anh định đánh thắng tôi trong vòng mười chiêu thế nào?"
"Lang Hoa?"
Triệu Hùng nói với Lang Hoa: "Vẻ ngoài của cô cũng không đến nỗi, chỉ là đầu óc không đủ dùng. Nếu cô không bán mạng cho nhà họ Hà, cô còn có thời gian để đổi ý. Nếu không, hôm nay tôi sẽ khiến cô hộc máu ngay tại chỗ."
"Ha ha ha ha! Nhiều lời vô ích, tôi lại muốn xem anh làm thế nào để khiến tôi hộc máu tại chỗ."
Đúng lúc này, giọng nói của Lý Thanh Tịnh lại truyền đến từ phía gần đó.
"Chồng cố lên! Em tin tưởng anh nhất định có thể đánh thắng cô gái này."
Lang Hoa liếc nhìn Lý Thanh Tịnh ở cách đó không xa, lại nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, lấy ra bản lĩnh thật sự của anh đi! Nếu không tôi sẽ giết anh, sau đó lại giết người vợ như hoa như ngọc kia của anh."
"Được! Vậy tôi sẽ cho cô xem năng lực thật sự của tôi." Triệu Hùng nói xong lập tức rút dây thắt lưng ra.
Lang Hoa nhìn thấy vậy còn tưởng rằng Triệu Hùng định c ởi quần chơi trò lưu manh. Nhưng đột nhiên một tiếng "Vút" xé gió vang lên, Triệu Hùng vung dây thắt lưng trong tay, vút ra một cây roi trong không khí.