Lý Thanh Tịnh đã lưu số điện thoại của Triệu Khải Thời, nhưng Triệu Khải Thời lại không lưu số điện thoại của Lý Thanh Tịnh.
Nhìn thấy số điện thoại lạ, Triệu Khải Thời hơi giật mình, ông có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn trả lời.
“Xin chào!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lý Thanh Tịnh lễ phép nói: “Bác Triệu!”
Cô và Triệu Khải Thời mới chỉ gặp nhau đúng một lần, bởi vì mối quan hệ giữa Triệu Hùng với Triệu Khải Thời rất căng thẳng nên cô không thể nói ra từ “bố chồng”.
Triệu Khải Thời nghe được giọng nói của Lý Thanh Tịnh, không khỏi cười nói: “Thì ra là con dâu!”
“Con dâu!” Từ này lập tức khiến Lý Thanh Tịnh đỏ mặt.
May mắn thay, lúc này hai người bọn họ đang nói chuyện qua điện thoại nếu không thì cô sẽ còn xấu hổ hơn.
“Là cháu, cháu là Lý Thanh Tịnh!” Giọng nói của Lý Thanh Tịnh rất ngọt ngào và lễ phép. Triệu Khải Thời hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, cháu tìm tôi có gì không?”
Lý Thanh Tịnh nói: “Vâng!” rồi nói tiếp: “Chú Triệu, cháu biết mối quan hệ giữa chú và Triệu Hùng trở nên căng thẳng là vì mẹ anh ấy. Nhưng dù sao hai người cũng là bố con, không thể cùng nhau hòa hoãn ngồi nói chuyện sao?”
“Tôi không có chuyện gì để nói với nó, đứa trẻ này tính khí không tốt. Thanh Tịnh, nếu cháu muốn nói với tôi về vấn đề này thì tôi nghĩ không cần thiết nữa đâu. Bởi vì nếu như đứa trẻ này tự hiểu ra thì nó sẽ tự động quay lại làm hòa với tôi. Vì vậy, thay vì ép buộc như thế thì tốt nhất cứ để thời gian từ từ làm phai mờ tất cả căng thẳng này.”
Lý Thanh Tịnh không ngờ rằng Triệu Khải Thời sẽ chặn đứng cô ngay khi cô vừa mới bắt đầu chủ đề này.
Hai bố con này tính tình giống hệt nhau, thật đúng là nghĩa phụ tình thâm.
Nhìn thấy cách này không ổn, Lý Thanh Tịnh chỉ có thể vòng vo nói: “Vậy thì được rồi! Chú Triệu, khi nào chú đến thành phố?”
“Lần này không được, mấy tháng nữa rồi đi! Tôi cũng rất nhớ cháu gái.”
“Vậy lần sau chú tới nhất định phải ghé nhà chúng cháu ăn cơm nhé?”
“Được, nhất định! Nhất định đến!” Triệu Khải Thời nở nụ cười đồng ý.
Lý Thanh Tịnh lại nói chuyện phiếm với Triệu Khải Thời một lúc nữa mới cúp máy. Vừa rồi Triệu Khải Thời nhắc đến con gái cô “Dao Châu”, xem ra bây giờ chỉ có thể lợi dụng con gái mình thôi.
Lý Thanh Tịnh không nản lòng, cô đã bí mật hạ quyết tâm giúp cho Triệu Hùng và Triệu Khải Thời cùng nhau ngồi xuống giải quyết mâu thuẫn này.
Lý Thanh Tịnh có thể gọi cho Triệu Khải Thời, điều này thật sự khiến ông ta rất vui.
Đừng nhìn vào sự cố chấp của Triệu Khải Thời, nói không muốn xoa dịu mâu thuẫn giữa bố con chứ đương nhiên ông vẫn muốn con trai Triệu Hùng về bên ông càng sớm càng tốt chứ. Lý Thanh Tịnh có thể để tâm đến chuyện này, điều này càng chứng tỏ cô rất quan tâm đến Triệu Hùng và gia đình ông. Điều này khiến Triệu Khải Thời rất hài lòng!
Triệu Khải Thời tự lẩm bẩm: “Ông Lý có một đứa cháu gái thật tuyệt vời!”
Tại bệnh viện thành phố, Triệu Hùng đang giúp Hoa Di thu dọn đồ đạc.
Nhà của Hoa Di ở Thị trấn Lục Giang đã bị thiêu rụi. Cô ấy không có người thân và cũng đã hứa với Triệu Hùng sẽ nhận lời giúp đỡ của anh và chuẩn bị sống ở thành phố Hải Phòng.
Hoa Di nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, đợi đến khi phòng khám của tôi mở cửa, đến lúc tôi kiếm được tiền chắc chắn tôi sẽ trả lại cho anh!”
“Không sao, cô không cần trả lại. Cứ xem như là tôi đầu tư vào phòng khám của cô, tôi đầu tư vào bác sĩ Hoa để kiếm tiền lời.”
Hoa Di cười nói: “Mục đích của nhà họ Hoa chúng tôi là cứu người chết và chữa vết thương, về cơ bản tôi tính phí cho bệnh nhân làm tiền sinh hoạt. Nếu anh muốn đầu tư vào phòng khám thì chắc chắn sẽ không kiếm được nhiều tiền đâu.”
“Tốt hơn hết là cách này, cô nên tích đức cho mình!”
Hoa Di không khỏi sửng sốt khi nghe những lời mà Triệu Hùng nói.
Trong thế giới hào nhoãng này, mỗi người có ai mà không cần phải cố gắng vất vả kiếm tiền. Chỉ khi có sẵn nhiều tiền thì mới có thể đi làm từ thiện.
Hoa Di đã biết thân phận của Triệu Hùng, anh chỉ là tài xế của Trần Thiên Trung, không phải là cậu ấm giàu có gì cả.
Trong thế hệ thanh niên trẻ ngày nay, thực sự hiếm có ai tránh được lòng tham tiền bạc.
Hoa Di có rất ít đồ cá nhân, một số thứ như sữa rửa mặt, chậu rửa mặt, kem đánh răng đều do Triệu Hùng mới mua ở trong siêu thị bệnh viện. Mặc dù số tiền này đối với Triệu Hùng cũng không nhiều, nhưng anh và Lý Thanh tịnh đã quen với cuộc sống bình thường nên rất tiết kiệm và ít khi xa hoa, nhưng cũng không thể tùy tiện tiêu tiền được.
Khi xuất viện, Triệu Hùng đưa Hoa Di đến gặp Trần Văn Sơn. Bảo cô ấy tiêm cho Trần Văn Sơn thuốc chống viêm trong một ngày nữa để anh ta có thể xuất viện.
Trần Văn Sơn đã qua cơn kịch, Trần Thiên Trung phái người canh Trần Văn Sơn, còn ông về trước.
Tính mạng của Trần Văn Sơn đã được Hoa Di cứu sống, ông rất cảm kích cô ấy nên ông tiễn Hoa Di đến cửa bệnh viện rồi mới trở về tiểu khu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Triệu Hùng lái xe đến trung tâm thương mại trước và mua cho Hoa Di một chiếc điện thoại di động mới. Sau đó, anh đưa cô ấy đến trung tâm mua sắm để mua vài bộ đồ.
Triệu Hùng sợ Hoa Di không nhận quần áo quá đắt, nên anh chỉ mua cho cô ấy vài bộ quần áo được bán với giá vài trăm ngàn. Dù là như vậy, nhưng Hoa Di đã cảm thấy rất phung phí tiền của Triệu Hùng.
Triệu Hùng lái xe đến ngân hàng, xin cấp thẻ ngân hàng cho Hoa Di rồi trực tiếp chuyển cho cô ba tỷ rưỡi.
Hoa Di sửng sốt, cô ấy không biết rằng Triệu Hùng rất giàu. Số tiền này thật sự khổng lồ đối với cô ấy.
“Anh Triệu, anh chuyển nhiều tiền như vậy cho tôi để làm gì?”
Triệu Hùng cười nói: “Đây chỉ là đầu tư ban đầu cho cô và trong tương lai tôi sẽ tiếp tục đầu tư cho cô. Cô có giấy chứng nhận đủ điều kiện hành nghề bác sĩ, vì nó dành cho mục đích cứu người chết và chữa bệnh cho người bị thương. Mở phòng khám, vậy thì làm sao mà mở một phòng nhỏ được, cô phải mở một doanh nghiệp tương ứng với số tiền tôi đầu tư. Vì vậy, ngân sách đầu tư của tôi cho cô là mười bảy tỷ rưỡi.”
“Mười bảy tỷ rưỡi?”
Hoa Di nheo mắt nhìn Triệu Hùng.
“Triệu Hùng, anh có phải người giàu có không?” Hoa Di tò mò hỏi.
“Cũng không tệ!” Triệu Hùng nhún vai cười: “Ít nhất, tôi không thiếu tiền.”
Lý do khiến Triệu Hùng đầu tư nhiều tiền vào Hoa Di chắc anh cũng đã có suy tính riêng.
Sau khi Hoa Di trở thành bác sĩ nổi tiếng, với y thuật của cô ấy, huống gì là mười bảy tỷ rưỡi, đầu tư một trăm bảy mươi lăm tỷ cho cô ấy cũng không uổng.
Từ khả năng mà Hoa Di thoát khỏi sự truy đuổi của đám người đó, dến đòn phản công làm mù một người. Triệu Hùng chắc chắn rằng Hoa Di cũng biết một ít võ thuật, nhưng trình độ võ thuật của cô ấy, chỉ ở mức “nhân bảng”.
Hoa Di cười nhẹ nói: “Nếu không phải anh cứu tôi, lại cùng tôi làm thân thì suýt chút nữa tôi cho rằng anh bỏ ra tiền tỉ để bao nuôi tôi, có ý nghĩa xấu xa gì đó với tôi?”
Triệu Hùng nói đùa với Hoa Di: “Muốn làm chuyện đó thì sao chỉ bỏ ra vài tỷ chứ? Bác sĩ Hoa dù gì cũng là một mỹ nhân.”
“Vậy thì vợ anh cũng là mỹ nữ, anh đã tiêu hết bao nhiêu nhỉ?”
“Kìa!...”
Sau khi nghe Hoa Di nói, Triệu Hùng lúng túng cười: “Xem ra tôi không cần tốn tiền, bởi vì tôi đến ở rể!”
Hoa Di rất ngạc nhiên khi nghe thấy điều đó, cô ấy càng ngày càng tò mò đến chuyện giữa Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.
Cô ấy thực sự không thể hiểu nổi một người đàn ông bán bạc triệu như Triệu Hùng làm sao lại có thể về nhà ở rể.
Triệu Hùng lo lắng Hoa Di sẽ mách lẻo cho vợ của mình, Lý Thanh Tịnh nên nhanh chóng giải thích cho cô ấy: “Bác sĩ Hoa, cô không cần phải nghi ngờ, tôi thực sự là ở rể. Khi tìm đến cô ấy, tôi đã bí mật tự mình điều hành vài công ty, kết quả hiện tại cũng khá khả quan, tôi mong bác sĩ Hoa có thể giữ bí mật cho tôi.”