Triệu Hùng ngủ một mạch đếu buổi trưa, khi anh tỉnh dậy đã là khoảng 12 giờ 30 trưa rồi.
Giấc ngủ này đã giúp Triệu Hùng hồi phục rất nhiều sinh lực.
Sau khi tắm rửa qua, Triệu Hùng gọi điện thoại cho vợ anh Lý Thanh Tịnh, hỏi thăm cơn đau bụng kinh của cô thế nào rồi.
Lý Thanh Tịnh nói đã tốt hơn nhiều rồi!
Triệu Hùng lại hỏi Lý Thanh Tịnh xem cô có việc gì không, nếu như không có việc gì thì đi cùng anh đến bệnh viện thăm Trần Văn Sơn, tiện thể nhờ bác sĩ Hoa kiểm tra và điều trị chứng đau bụng kinh cho cô.
“Vâng, thế anh đến đón em đi!” Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng ăn mấy miếng thức ăn còn lại từ bữa sáng, sau đó vội vàng ra khỏi cửa.
Sau khi đón vợ là Lý Thanh Tịnh, Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Triệu Hùng lại mới đổi sang chiếc xe Mercedes Benz, cô ngồi trong xe, mỉm cười hỏi Triệu Hùng:
“Triệu Hùng, bây giờ em mới phát hiện ra, nghề lái xe của anh cũng không tồi nha! Còn có thể lái rất nhiều loại xe sang.”
“Đúng thế! Thanh Tịnh, sao em không nghĩ xem Trần Thiên Trung là ai chứ? Ông ấy chính là người giàu nhất thành phố Hải Phòng đó! Ông ấy mua mấy chiếc xe sang này cũng chỉ như những gia đình bình thường mua mấy chiếc xe đồ chơi cho con cái mình.”
“Anh thích nhất là xe ô tô, thế này có phải đã thỏa ước nguyện của anh rồi không?”
“Ừ! Cũng tương đối. Thanh Tịnh, anh nói với em, ôngTrân lại mới mua một lô xe. Trong đó có mấy chiếc xe thể thao, còn có mấy chiếc Phaeton, Bentley, Rolls Royce. Nếu như em không thích lái chiếc Audi A8 nữa thì anh sẽ nói với ông Trần, mượn ông ấy một chiếc Rolls Royce cho em lái.”
“Em đi chiếc xe tốt đến thế làm gì chứ? Chiếc xe hiện tại cũng rất tốt rồi. Nói đến mới nhớ, còn phải cảm ơn Kim Trung nữa. Đợi khi nào có thời gian, chúng ta cùng đi Thanh Hóa đi, phải đích thân cảm ơn anh ấy.”
Hai người cười đùa, nói chuyện suốt đường đi, rất nhanh đã đến bệnh viện thành phố. Dù sao thì thành phố Hải Phòng cũng không lớn, đi từ phía nam đến phía bắc thành phố cũng không quá ba mươi phút đồng hồ.
Triệu Hùng phát hiện ra vợ mình Lý Thanh Tịnh gần đây có chút thanh đổi thầm lặng, trước đây cô luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, xinh đẹp, nhưng hiện giờ đã hòa nhã, dễ thương hơn rất nhiều. Hai vợ chồng đã có thể mở lòng nói chuyện một cách vui vẻ, đây chính là niềm vui trong cuộc sống sau khi kết hôn.
Sau khi đến bệnh viện thành phố, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến phòng bệnh thăm Trần Văn Sơn trước.
Trần Văn Sơn là một người luyện võ, độc rắn trong cơ thể đã được lấy ra sạch sẽ, vì vậy sức khỏe của anh ta đã gần như bình phục rồi. Chỉ cần tiêm thêm vài mũi chống viêm cùng khánh sinh nữa thôi, ngày mai là có thể xuất viện được rồi.
Sau khi thăm Trần Văn Sơn xong, Triệu Hùng lại đưa vợ anh Lý Thanh Tịnh đến phòng bệnh của Hoa Di.
Hoa Di cũng đã hít phải khói thuốc, thân thể có chút suy yếu. Sau khi bổ sung thêm một số thuốc bổ não, cơ thể đã tốt hơn rất nhiều, cô ấy cũng đã đủ điều kiện để xuất hiện.
Triệu Hùng lần lượt giới thiệu Lý Thanh Tịnh và Hoa Di với nhau.
Hoa Di và Lý Thanh Tịnh nhìn nhau, đều không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp của phương!
Đây có thể gọi là tâm đầu ý hợp, Lý Thanh Tịnh và Hoa Di vừa gặp mặt đã rất hợp nhau.
Cô nghe Triệu Hùng nói, thị trấn Lục Giang là một thị trấn nhỏ ở một vùng quê hoang vu, hẻo lánh, không ngờ rằng ở đó còn có một đại mỹ nhân siêu phàm, thoát tục như Hoa Di. Nếu đem ra so sánh, bộ trang phục công sở ôm lấy hông màu be của Lý Thanh Tịnh rõ ràng là trang trọng hơn, không hổ là người đẹp trong trung tâm mua sắm, khiến cho Hoa Di không nhịn được mà liếc mắt nhìn mấy lần.
“Thanh Tịnh, cô thật là xinh đẹp.” Hoa Di chân thành khen ngợi.
Lý Thanh Tịnh nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Bác sĩ Hoa, cô cũng rất xinh đẹp!”
Người khác vừa khen Lý Thanh Tịnh xinh đẹp, Triệu Hùng liền cảm thấy trên mặt anh phát sáng. Anh giải thích với Hoa Di, rằng sau khi Lý Thanh Tịnh sinh con xong thì bị đau bụng mỗi khi kỳ kinh nguyệt đến.
Hoa Di kiểm tra mạch tượng của Lý Thanh Tịnh, sau đó hỏi cô một số câu hỏi. Cuối cùng phán đoán là do gan khí uất kết, trong gan sinh nhiệt gây nên.
Lý Thanh Tịnh ngẫm nghĩ lại, lúc trước sống cùng Triệu Hùng, quả thực không có mấy chuyện vui vẻ, có thế là do lúc đó đã bắt đầu hình thành căn bệnh.
“Bác sĩ Hoa, thế bệnh tình của tôi có nghiêm trọng không?” Lý Thanh Tịnh đỡ Hoa Di ngồi xuống, hai mày nhíu chặt.
Hoa Di cười nói: “Không nghiêm trọng, chỉ là phương pháp chữa trị của cô không đúng. Tôi kê cho cô một ít thuốc, sau khi cô uống hết năm liều, bệnh lập tức sẽ khỏi thôi.”
“Thật sao?” Lý Thanh Tịnh thấy Hoa Di nói một cách chắc chắn như thế, hai mắt bất giác sáng ngời.
Hoa Di “Ừ” một tiếng, sau đó gật đầu.
Cô ấy bảo Triệu Hùng đi lấy giấy bút ở chỗ y tá, sau đó viết lên giấy: Bại tương thảo 20g, xuyên khung 12g, xích thược 10g, đương quy 10g, đại sinh địa 12g, hồng đằng 30g, kim linh tử 10g….
Nói với Lý Thanh Tịnh đây là lượng thuốc của một thang thuốc, trước tiên ngâm thuốc trong nước sạch ba mươi phút, sau đó sắc trong ba mươi phút, mỗi thang sắc 2 lần. Khi bắt đầu đau bụng kinh, mỗi ngày uống 1 thang, chia làm 2 lần vào buổi sáng và tối.
Nếu như cơn đau vô cùng nghiêm trọng, thì có thể cho thêm một ít bột bối mẫu Tứ Xuyên, công đinh hương.
Chỉ cần hai đợt thuốc là thấy hiệu hỏa, 5 đợt là có thể diệt trừ gốc bệnh.
Lý Thanh Tịnh đã tìm cách chữa trị rất nhiều năm, mỗi lần khỏi rồi lại bị, bị rồi lại khỏi, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Vừa nghe Hoa Di nói, 5 đợt thuốc là có thể diệt trừ hoàn toàn gốc bệnh, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Triệu Hùng lấy cớ nói với vợ anh Lý Thanh Tịnh còn có việc, sau đó kéo cô ra khỏi phòng bệnh.
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng cư xử kỳ lạ, cau mày hỏi anh: “Triệu Hùng, anh làm gì mà lén lút như thế?”
Triệu Hùng kéo tay Lý Thanh Tịnh đi đến một góc, nói: “Thanh Tịnh, anh muốn bàn bạc với em một chuyện.”
“Chuyện gì thế?”
“Nhà của bác sĩ Hoa ở thị trấn Lục Giang đã bị cháy mất rồi, y thuật của cô ấy rất cao minh, nhưng ở thành phố Hải Phòng lại không có người thân thích. Anh muốn giúp đỡ để cô ấy có thể ổn định cuộc sống ở thành phố Hải Phòng.”
Nếu như Triệu Hùng giúp đỡ người con gái khác, Lý Thanh Tịnh chắc chắn sẽ ghen tuông. Nhưng Hoa Di đã cứu tính mạng của Trần Văn Sơn, lại vừa mới khám, chữa bệnh cho cô. Về tình về lý mà nói, đều nên giúp đỡ người ta.
Lý Thanh Tịnh là một người rất hiểu chuyện, không giống như một số cô gái chỉ biết khóc lóc, cô hào phóng nói: “Được rồi! Vậy thì chuyện này anh cứ tính toán làm thế nào thì làm. Bác sĩ Hoa cũng rất đáng thương, đây cũng chính là lúc chúng ta báo đáp cho người ta. Nếu như tiền chỗ anh không đủ thì bảo em. Hiện giờ, nguồn vốn của công ty em đã hoạt động ổn định, tin rằng 3, 4 tháng sau có thể trả xong khoản vay ngân hàng.”
“Không cần đâu, chỗ anh vẫn còn mấy trăm tiệu. Tiền mua nhà thì dùng đến tiền bố anh để lại cho anh.”
Vừa nhắc đến “Triệu Khải Thời”, Lý Thanh Tịnh không khỏi cau mày nói: “Mà này, đã bao lâu rồi anh không liên lạc với bố anh?”
“Liên lạc với ông ấy làm cái gì? Anh vẫn luôn không liên lạc với ông ấy mà!”
Lý Thanh Tịnh khuyên Triệu Hùng: “Triệu Hùng, dù sao hai người cũng là bố con, không thể ngồi xuống nói chuyện với nhau một cách thoải mái sao?”
“Không thể!”
Sắc mặt Triệu Hùng trầm xuống, xoay người bước về phía phòng bệnh.
Lý Thanh Tịnh hơi giật mình. Cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng, nếu là chuyện khác Triệu Hùng luôn có thể nghe theo lời cô, nhưng chỉ cần nhắc đến chuyện liên quan đến gia đình và bố anh, tính cách bưởng bỉnh của anh sẽ bộc phát, trước giờ luôn không thỏa hiệp với chính mình.
Xem ra cô nên làm chút gì đó cho bố con anh.
Bởi vì buổi chiều Lý Thanh Tịnh còn có chút việc, cô lấy điện thoại gọi cho thư ký Đặng Gia Hân, bảo cô ta lái xe đến bệnh viện thành phố đón cô. Tiện thể đến nhà thuốc lấy thuốc, cô gọi điện cho Triệu Hùng, nói rằng có việc nên phải đi trước.
Triệu Hùng tưởng rằng Lý Thanh Tịnh tức giận với anh, tâm trạng rất không vui vẻ. Anh im lặng, trên gương mặt lộ ra vẻ cam chịu.
Sau khi Lý Thanh Tịnh quay về công ty liền lấy điện thoại ra, khi kéo đến số điện thoại của “Triệu Khải Thời”, cô đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cùng vẫn ấn nút gọi điện thoại cho “Triệu Khải Thời”.