Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 285: Lập tức trừ khử!




Triệu Hùng không ngờ rằng mình vừa quay lại liền đụng phải cô em vợ quỷ liều lĩnh Lý Diệu Linh này. Thật không hổ là Lý Diệu Linh, bị cô ấy quở trách một hồi, thật đúng là hiểu ra được đôi điều.

"Diệu Linh, là em đâm vào anh đúng không?" Triệu Hùng nhíu mày.

Lý Diệu Linh vươn tay xoa ngực Triệu Hùng, cười hì hì nói: "Anh rể, để em xoa cho anh."

"Không cần phải xum xoe với anh. Đúng rồi, em vội vàng đi ra ngoài làm gì đấy?"

Lý Diệu Linh nhỏ giọng nói một câu bên tai Triệu Hùng: "Chị em đến tháng, em đi mua băng vệ sinh giúp chị."

"Có siêu thị ngay ngoài cửa đấy!"

"Ai nha, em biết rồi! Cũng không phải em chưa từng ở nhà anh chị lần nào. Em đi đây anh rể, tạm biệt! Nhớ phải nấu bữa sáng đấy. Yêu anh!"

Lý Diệu Linh tạm biệt Triệu Hùng, lúc đi ra ngoài cửa còn không quên ném cho Triệu Hùng một nụ hôn gió.

Triệu Hùng nhìn Lý Diệu Linh chạy vào thang máy, không khỏi lắc đầu, tính cách của cô nhóc này luôn như vậy. Lúc nào cũng hấp tấp, làm việc gì cũng không dùng đầu óc để suy nghĩ.

Người như thế, nói theo kiểu y học gọi là "thần kinh thô".

Triệu Hùng đổi giày đi vào phòng, thấy bà xã Lý Thanh Tịnh còn đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, dường như đang rất đau đớn.

"Thanh Tịnh, em bị sao vậy?" Triệu Hùng vội vàng chạy vội đến trước giường, nắm lấy bàn tay mềm mại của Lý Thanh Tịnh, vội hỏi: "Ai nha! Sao tay em lại lạnh như vậy?"

"Bệnh cũ. Anh quên rồi à, từ sau khi sinh Dao Châu, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt là tay em đều lạnh cả."

Triệu Hùng nắm lấy tay bà xã Lý Thanh Tịnh, đau lòng không thôi! Anh tận mắt nhìn thấy mỗi lần Lý Thanh Tịnh đến kỳ kinh nguyệt, cô đều đau đến chết đi sống lại, cố tình anh lại không biết làm gì, bó tay không có biện pháp. Bỗng nhiên nghĩ tới bác sĩ Hoa, mắt đột nhiên sáng ngời.

"Thanh Tịnh, ngày hôm qua anh đến tỉnh Nghệ Anh thành phố Nghệ An tìm bác sĩ Hoa cứu Văn Sơn."

"Đúng rồi! Hôm qua anh có mời được bác sĩ Hoa không? Có cứu được Văn Sơn không?"

"Cứu được! Bác sĩ Hoa hiện đang ở thành phố Hải Phòng. Y thuật của cô ấy rất tốt, anh nhờ bà ấy khám bệnh cho em nhé! Có lẽ có thể chữa khỏi tính hàn của cơ thể em."

"Vậy thì tốt quá!"

Lý Thanh Tịnh nghe xong thì rất vui vẻ, nhìn thấy trong mắt Triệu Hùng đầy tơ máu, cô đau lòng nói: "Anh đã phải bôn ba cả đêm rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi!"

"Anh không sao, anh đi lấy túi nước ấm cho em. Sau đó sẽ đi nấu bữa sáng cho hai em." Triệu Hùng nói xong bèn đứng dậy đi ra ngoài.

"Triệu Hùng, anh..."

Khóe mắt Lý Thanh Tịnh hơi ướt.

Lúc Triệu Hùng ở nhà chăm con mà không làm gì cả, Lý Thanh Tịnh còn luôn ghét bỏ anh không có năng lực. Lại không biết rằng anh làm tất cả để cho mình và con được hạnh phúc.

Lý Thanh Tịnh càng ngày càng phát hiện Triệu Hùng thật sự rất có trách nhiệm. Cảm giác từ xa lạ, chán ghét, đã dần chuyển thành yêu thích.

Có lẽ nào đây chính là cảm giác yêu?

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh là trực tiếp kết hôn luôn, hai người căn bản không trải qua quá trình yêu đương!

Tại giây phút này, Lý Thanh Tịnh rốt cuộc xác định chính mình yêu người đàn ông tên Triệu Hùng này. Có lẽ, trước đây cô chỉ chỉ thương hại anh mà thôi.

Lý Thanh Tịnh tự an ủi mình như thế.

Triệu Hùng đi tìm túi chườm nóng, sợ vợ bị nóng nên đã quấn mấy tầng khăn mặt bê ngoài, lúc này mới đưa vào ngực Lý Thanh Tịnh. Sau đó chui vào bếp bắt đầu nấu cơm.

Bữa sáng mới làm được một nửa thì Lý Diệu Linh trở về.

Sau khi Lý Diệu Linh mang băng vệ sinh vào phòng đưa cho Lý Thanh Tịnh, cô ấy lập tức đi ra phòng bếp, nhìn thấy Triệu Hùng đang bận rộn nấu bữa sáng.

"Anh rể! Em muốn ăn hai quả trứng rán có dăm bông, một quả rán một mặt, một rán cả hai mặt."

Triệu Hùng quay đầu lại liếc nhìn cô em vợ Lý Diệu Linh một cái: "Diệu Linh, em không sợ béo à?"

"Ai nha! Người ta còn phải lớn nữa mà. Em cao một mét sáu tám, chỉ có bốn chín kilogram, có béo đâu."

"Thì ra em chưa được năm mươi kilôgam à!" Triệu Hùng vừa nấu vừa nói: "Chẳng lẽ em chưa từng nghe câu con gái không trên năm mươi kilôgam không phải ngực phẳng thì chính là lùn à?"

Lý Diệu Linh cúi đầu nhìn ngực mình, nắm tay quơ quơ sau lưng Triệu Hùng. Hờn dỗi nói: "Ai nha! Anh rể thật là xấu xa, anh biết rõ em có tiếng là thái bình công chúa mà."

"Đây là em tự nói chứ không phải anh nói đâu!" Triệu Hùng không thích Lý Diệu Linh ở phía sau nói liên miên cằn nhằn, cảm giác như mình bị trông coi, anh nói: "Diệu Linh, nấu xong bữa sáng rồi, em đi gọi Dao Châu dậy đi."

"Biết rồi, em đi ngay đây!" Lý Diệu Linh tiện tay gắp một miếng giăm bông, bỏ vào mồm rồi bỏ chạy.

Cuối cùng cũng tiễn được cô em vợ ma nữa này đi ra chỗ khác, Triệu Hùng thở phào một hơi.

Ăn xong bữa sáng, Lý Thanh Tịnh nói cơ thể mình khỏe hơn rất nhiều. Cô biết Triệu Hùng đã một đêm không ngủ, nói để mình đưa con gái đi nhà trẻ rồi đưa em gái Lý Diệu Linh đi học, để cho Triệu Hùng ở nhà ngủ một giấc.

Triệu Hùng vốn định đưa con gái đi học rồi trở về ngủ bù. Nhưng Lý Thanh Tịnh kiên trì không cho anh đi. Cuối cùng, Lý Thanh Tịnh trừng mắt nhìn anh, Triệu Hùng lập tức như cà tím bị héo.

Quả thật anh rất mệt nhọc, mấy người Lý Thanh Tịnh đi rồi. Anh lập tức ngủ luôn trên sô pha ngoài phòng khách, bát đũa cũng chưa kịp rửa.

Thành phố Hải Dương, ngục giam Hải Bằng.

Một người con gái khoảng hai mươi tuổi, diện mạo bình thường, đến thăm tù Hà Quy Chính.

Chợt nghe thấy Hà Quy Chính nói với cô gái: "Lang Hoa, tìm thấy Lê Mai chưa?"

"Tìm được rồi! Cô ta ở ngay tiểu khu đối diện với nhà Triệu Hùng, cô ta thuê một căn phòng mới ở đó."

"Để cô ta làm Triệu Hùng..."

Hà Quy Chính không nói hết câu mà cho Lang Hoa một ánh mắt sắc bén.

"Ông cụ, Lang Hoa hiểu được."

"Ừ! Không ngờ rằng Lê Mai lại chuồn mất ngay giây phút cuối. Có lẽ cô ta đã sớm có tâm phản loạn. Nếu cô ta không nghe theo thì cô biết nên làm gì rồi đấy!"

"Lang Hoa hiểu được!"

"Đi đi! Đừng để tôi phải thất vọng." Ông cụ Hà nói xong liền xoay người đi khỏi phòng thăm tù.

Hà Quy Chính tuổi lớn, nhận nuôi hai người con gái nuôi. Một người là Lê Mai, một người chính là Lang Hoa.

Lê Mai đang ở nhà thu dọn đồ, đột nhiên có một hòn đá bay vào nhà, đập vỡ cửa kính thủy tinh.

Chuyện này quả thật là tai họa bất bờ đối với Lê Mai.

Hòn đá này to bằng nắm tay, nếu ném vào đầu thì vỡ đầu là điều không thể nghi nghờ.

Trên hòn đá có dán một tờ giấy, bên trên có viết: "Lập tức lấy mạng Triệu Hùng! Hà."

Trước kia mỗi lần Lê Mai chấp hành nhiệm vụ đều là chữ viết này.

Lê Mai nhận được ra chữ này. Cho nên cô ta không nghi ngờ đây là giả. Vội vàng đi mở cửa sổ nhìn ra xung quanh, nhưng không phát hiện có người nào khả nghi.

Trên cơ bản nhà họ Hà đều đã bị giết, người duy nhất thoát được là Lang Hoa.

Lang Hoa không có chứng cứ phạm tội nên cảnh sát không đụng đến cô ta. Như thế xem ra, Lang Hoa đã đi gặp ông cụ Hà.

Võ công của Lang Hoa giỏi hơn Lê Mai. Muốn giết Triệu Hùng, khẳng định là ý của ông cụ Hà.

Lê Mai không có quyền được lựa chọn, nếu không giết Triệu Hùng thì Lang Hoa nhất định sẽ xuống tay với mình.

Ánh mắt Lê Mai hiện lên sự lạnh lùng, thì thào nói nhỏ: "Xem ra đã đến thời điểm ra tay rồi!"