Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 284: Chỉ sợ sẽ có chuyện lớn sắp xảy ra!




Triệu Hùng bước tới nắm lấy tay Lưu Tuyền vì sợ anh ta sẽ bỏ chạy. Sau đó nói với anh ta rằng hiện tại tính mạng Trần Văn Sơn đang bị đe dọa và chỉ có máu trong cơ thể Lưu Tuyền mới có thể dùng làm thuốc chữa bệnh cho Trần Văn Sơn.

Lưu Tuyền không có bạn bè nào ngoại trừ Triệu Hùng. Vì vậy, từ khi quen Trần Văn Sơn, anh ta đã rất khâm phục võ công và tư chất của Trần Văn Sơn, sẵn sàng kết bạn với những người như anh.

Nghe nói máu trong người có thể chữa khỏi bệnh cho Trần Văn Sơn. Lưu Tuyền vỗ ngực nghĩa bạc vân thiên nói: “Anh Hùng, nếu máu của tôi có thể chữa khỏi bệnh cho Trần Vân Sơn thì cứ việc lấy máu của tôi! Tôi nguyện một mạng đổi một mạng để cứu cậu ấy!”

Triệu Hùng thấy Lưu Tuyền vẻ mặt nghiêm túc thì cười khúc khích nói câu: “Tôi chỉ muốn một phần máu của cậu dùng làm thuốc, không phải muốn hút hết máu của cậu. Ai bảo cậu đi đổi mạng đâu cơ chứ!”

“Ồ, ra vậy!” Lưu Tuyền lúng túng gãi đầu, cười toe toét nói: “Tôi da thịt dày, thân thể cường tráng như trâu! Rút máu đi, chỉ cần không giết được tôi thì cứ rút đi!”

Hoa Di kêu cô y tá bên cạnh đưa Lưu Tuyền đi thử máu. Để an toàn, thì phải kiểm tra một chút mới được!

Kết quả xét nghiệm cho thấy máu của Lưu Tuyền có chứa kháng thể nọc độc.

Lúc này, bác sĩ đến bệnh viện y học cổ truyền Trung Quốc để lấy cây kim bạc cũng đã trở lại!

Hoa Di yêu cầu bệnh viện chuẩn bị máu phù hợp với nhóm máu của Trần Văn Sơn. Lát nữa khi cô rút máu Trần Văn Sơn thì đồng thời truyền máu của Lưu Tuyền vào sau đó lại truyền máu cùng nhóm cho Lưu Tuyền.

Các bác sĩ và y tá trực trong bệnh viện chưa bao giờ thấy cách cứu người như vậy. Họ đang học Tây y và tự nhiên bị cuốn hút bởi sự kỳ diệu của y học Trung Quốc.

Tôi thấy, Hoa Di đã khử trùng kim bạc từng cái một. Sau đó, để cho Triệu Hùng c ởi quần áo trên của Trần Văn Sơn dựng anh ta ngồi dậy!

Hoa Di đem từng cây ngân châm, liên tiếp cắm ở lưng Trần Văn Sơn ở các huyệt “Phong Môn”, “Phách hộ”, “Thần đường”, “Linh đài”, “Mệnh môn”, “Mười bảy chùy”.

Toàn bộ đại huyệt phần lưng, cắm đầy ngân châm. Nhìn qua lít nha lít nhít giống như con nhím!

Sau đó, Hoa Di dùng một cây kim bạc đâm mười đầu ngón tay của Trần Văn Sơn, bắt đầu lấy máu từ ngón tay của Trần Vân Sơn.

Trên mặt đất có một cái chậu, sau khi kim bạc của Hoa Di đâm vào, ngón tay chỗ bị đâm của Trần Văn Sơn giống như một cái túi chứa đầy nước, máu bắ n ra tung tóe.

Máu chảy ra toàn là màu đen và có mùi hôi thối khó chịu!

Hoa Di yêu cầu mọi người trong phòng đeo khẩu trang để ngăn khí độc xâm nhập cơ thể. Nhẹ thì hôn mê, nặng thì tổn hại các dây thần kinh sọ não.

Ngay lúc này Hoa Di đang rút máu, y tá bên kia vội vàng truyền máu cho Trần Văn Sơn. Túi máu rút ra từ Lưu Tuyền cũng được truyền cho Trần Văn Sơn.

Mọi người đều nín thở, hy vọng sẽ thấy một điều kỳ diệu.

Nếu Trần Văn Sơn thực sự có thể chữa khỏi, thì y thuật của Hoa Di không cần nói cũng biết, ấn tượng của các bác sĩ và y tá này đối với y học Trung Quốc cũng sẽ thay đổi rất nhiều.

Quá trình này kéo dài khoảng mười phút, Hoa Di không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy màu máu chảy ra từ ngón tay Trần Văn Sơn đã chuyển từ đen sang đỏ.

Cô ấy nói: “Cũng may cuối cùng người cũng được cứu rồi!”

Chỉ thấy làn da tím đen của Trần Văn Sơn cũng bắt đầu hồng hào dần. Nhưng không biết tại sao anh ta vẫn chưa tỉnh dậy!

Hoa Di nhờ một cô y tá đổ máu độc trong chậu ở một nơi hẻo lánh rồi chôn chậu máu và máu bẩn cùng chỗ với nhau.

Cô vỗ nhẹ vào lưng Trần Văn Sơn, Trần Văn Sơn “Khụ!” một tiếng rồi chậm rãi tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy, Trần Văn Sơn thẫn thờ nhìn mọi thứ xung quanh và lẩm bẩm: “Tôi đang ở đâu?”

Trần Thiên Trung thấy Trần Văn Sơn đã qua cơn nguy kịch, vui vẻ nói: “Sơn! Con bị rắn Kim Quan cực độc cắn, may là bác sĩ Hoa này đã cứu con.”

Trần Văn Sơn nhìn thấy bên cạnh Triệu Hùng là một người phụ nữ xinh đẹp mộc mạc, quần áo toàn thân có vẻ không vượt qua một ba trăm năm mươi nghìn nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp trời sinh của cô. Anh ta không ngờ người phụ nữ này là một bác sĩ!

Ký ức lộn xộn từ đâu đâu ập lại, anh nhớ lại trước đây mình đã bị trúng độc, thành khẩn nói: “Bác sĩ Hoa, thực cảm ơn cô!”

“Đừng cảm ơn tôi, tính mạng của tôi vẫn là được anh Hùng cứu. Cho nên tôi giúp anh coi như trả một ân huệ của anh Hùng.”

Trần Văn Sơn cau mày hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

Trần Thiện Trung kể cho Trần Văn Sơn nghe mọi chuyện. Cho biết Triệu Hùng đã lái xe xuyên đêm, phi nước đại gần ngàn cây số để tìm Hoa Di giải cứu. Kết quả là, một số tên mặc đồ đen đã cố gắng giết bác sĩ Hoa. Triệu Hùng cứu Hoa Di, Hoa Di cứu Trần Văn Sơn.

Sau khi nghe Trần Thiên Trung kể lại, Trần Văn Sơn nghiêm nghị nói: “Bác sĩ Hoa, cô đừng lo! Vấn đề này là do tôi. Tôi sẽ giúp cô tìm ra kẻ giấu mặt đứng đằng sau bày trò.”

Hoa Di nghe xong, cố nén nụ cười trên mặt nói: “Không cần! Chúng ta không đấu lại bọn họ đâu, bọn họ đến tìm tôi mục đích nhờ tôi ra tay cứu người, tôi không muốn giúp kẻ xấu hoành hành nên đã không đồng ý đi cùng bọn họ.”

“Cô có biết lai lịch và xuất thân của những người đó không?” Triệu Hùng ngạc nhiên hỏi.

Hoa Di gật đầu.

Triệu Hùng hỏi tiếp: “Bọn chúng là ai?”

“Tốt hơn hết là anh không nên biết. Nếu không sẽ rất dễ dẫn đến rắc rối!”

Triệu Hùng thấy Hoa Di không muốn nói nên cũng không truy hỏi nữa. Trong phòng có nhiều người như vậy, để cho một số người không liên quan biết được quả thực sẽ khiến họ dễ rước họa sát thân vô người.

Ngôi nhà của Hoa Di ở Thị trấn Lục Giang đã bị thiêu rụi và cô ấy vẫn còn hơi yếu, Triệu Hùng đã sắp xếp cho cô ấy ở lại bệnh viện trước. Anh nói ngày mai anh đến bệnh viện sẽ giúp Hoa Di ổn định ở Lâm Thành. Lý do Hoa Di sống ở Thị trấn Lục Giang là vì mộ mẹ cô được chôn ở đó. Giờ đã hết thời gian giữ đạo hiếu, cô ấy cũng định tái xuất giang hồ. Ở đây cô không quen với người nào nhưng Triệu Hùng lại là người cứu mạng của cô nên cô gật đầu đồng ý.

Sau khi nhân viên y tế rời khỏi khu khám bệnh, Triệu Hùng thấy đã hai giờ sáng rồi. Anh ta vội vàng chạy đi luyện tập võ công nên bảo Trần Văn Sơn trong bệnh viện yên tâm dưỡng thương rồi lái xe thẳng đến công viên Bắc Hải.

Sau khi đến công viên, võ sư Hà Vương Hội đã đợi sẵn ở đó.

Võ sư hỏi thăm Triệu Hùng, cậu có mời được bác sĩ Hoa về không?

Triệu Hùng kể lại cho ông ta nghe chuyện đã xảy ra. Ông Hội nghe xong, cau mày nói với Triệu Hùng: “Cậu nên mau chóng luyện công đi! Chỉ sợ sắp có sự chuyện lớn xảy ra rồi”.

“Bác à, ý bác là gì?”

“Sẽ sớm biết thôi! Mau luyện tập thôi”.

Triệu Hùng đã biết lợi ích của việc luyện tập vào ban đêm. So với trước đây, khả năng nhìn ban đêm của anh đã được cải thiện rất nhiều. Hơn nữa, chiến đấu với một vài người mặc đồ đen, rõ ràng sức mạnh của anh đã được cải thiện rất nhiều. Vì vậy, anh ta cầm cây roi dài lên và tập luyện nghiêm túc từng bài một.

Sau khi luyện tập, Triệu Hùng chạy loanh quanh cả đêm, có chút mơ mơ màng màng.

Ngay khi Triệu Hùng mở cửa bằng chìa khóa, em vợ Lý Diệu Linh đã đụng vào ngực anh.

“Ôi! Anh rể. Anh không có mắt hả?”