Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 261




Sau khi báo cáo cuối ngày, Cố Minh Tuyết gọi điện thoại cho Triệu Hùng. Nói ‘công ty đầu tư Thiên Tâm’ đã ra tay rồi! Đồng thời, báo cáo tình hình hiện tại với Triệu Hùng!

Sau khi Triệu Hùng nghe xong, liền dặn dò Cố Minh Tuyết và Vu Đại Đồng đề phòng cẩn thận, tránh trường hợp bị đối phương phong tỏa.

Trước đó Cố Minh Tuyết đã đăng ký vào một vài công ty tài chính đầu tư. Vì vậy nếu ‘công ty đầu tư Thiên Tâm’ muốn điều tra, chỉ có thể tra ra mấy chi nhánh nhỏ đó, căn bản không thể tra ra tập đoàn Nhật Hạ.

Tập đoàn Hùng Quang!

Lúc Hồ Dân tan sở, vừa hay gặp phải Mai Lệ Thủy.

Mai Lệ Thủy dùng bộ dáng quyến rũ phong tình chào hỏi với Hồ Dân, sau đó nháy mắt cười nói: “Phó tổng giám đốc Hồ, tối nay anh có rảnh không? Gần đây thành có mở một nhà hàng Nhật Bản cũng khá ngon, cùng nhau đi ăn đồ Nhật đi!”

Hồ Dân mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Hôm khác đi! Hôm nay vợ tôi ở nhà có chuẩn bị đồ ăn rồi.”

“Vậy được, lần sau tôi lại hẹn anh, mong rằng anh sẽ không lỡ hẹn.”

Mai Lệ Thủy vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo tạm biệt Hồ Dân, gương mặt nở nụ cười tươi tắn, cho đến khi Hồ Dân rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Hồ Dân, trong mắt Mai Lệ Thủy hiện ra một tia hung hiểm thâm độc. Chỉ cần Hồ Dân chết đi, cô ta sẽ lại lần nữa giành được quyền lực tại ‘tập đoàn Hùng Quang’.

Khóe môi Mai Lệ Thủy cong lên một nụ cười lạnh lẽo, lẩm bẩm nói một câu: “Tổng giám đốc Hồ, chúc ông may mắn!”

Sau khi Hồ Dân rời khỏi tòa nhà ‘tập đoàn Hùng Quang’, vệ sĩ tùy thân của ông ta Hồ Cảnh Long liền tiến lên nghênh đón.

Hồ Cảnh Long chào hỏi Hồ Dân: “Phó tổng giám đốc Hồ!’

Hồ Dân ‘ừm’ một tiếng, nói với tài xế và vệ sĩ Hồ Cảnh Long: “Cảnh Long, lái xe về nhà đi.”

“Dạ vâng, phó tổng giám đốc Hồ!”

Sau khi lên xe, Hồ Cảnh Long lái xe đi về hướng nhà của Hồ Dân.

Hồ Dân nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên mở mắt ra, nói với Hồ Cảnh Long: “Cảnh Long, mọi thứ đã chuẩn bị xong cả chưa?”

“Phó tổng giám đốc Hồ cứ yên tâm! Bây giờ, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.”

“Ừm! Tuyệt đối không được để lơ là mất cảnh giác. Con cáo già và con cáo con nhà họ Lục kia đều không dễ đối phó.”

Hồ Cảnh Long vừa nghe thấy, trong lòng lập tức trở nên cảnh giác.

Anh ta vừa lái xe, vừa cẩn thận quan sát hai bên đường. Lúc đi ngang qua một con đường tên là ‘đường Phi Hồng’, một chiếc xe Ford màu đen giống như bị mất lái, trực tiếp băng qua vạch kẻ đường đâm thẳng vào xe của Hồ Dân.

Hồ Cảnh Long không thể tránh được, đánh tay lái một cái, chiếc xe liền lao về phía làn đường dành cho người đi bộ.

Hai bên làn đường dành cho người đi bộ mọc đầy cỏ dại, nằm trong khu vực đang được quy hoạch.

Chiếc xe đâm vào một tấm biển quảng cáo dựng ngay bên đường, may mắn mà Hồ Dân có thắt dây an toàn, nên không bị thương nặng.

Hồ Cảnh Long lo lắng hỏi thăm Hồ Dân: “Phó tổng giám đốc Hồ, ông không sao chứ?”

“Không sao!”

“Mau nằm xuống!”

Hồ Cảnh Long lập tức ấn Hồ Dân nằm sấp xuống ghế.

Chỉ nghe mấy tiếng súng vang lên ‘Đoàng! Đoàng…’, người phụ nữ ngồi trên chiếc xe Ford nổ súng bắn thẳng về phía chiếc xe của Hồ Dân.

Người trên chiếc xe Ford, chính là Lê Mai.

Lê Mai mặc một chiếc áo khoác dài, trên sống mũi đeo một cặp kính đen lớn. Đá một phát văng cả cửa, đi thẳng về phía xe của Hồ Dân.

Hồ Cảnh Long đẩy cửa ra, lấy từ dưới chỗ ngồi một ống thép dài, sau đó cũng bước xuống xe.

Hồ Cảnh Long nhìn chằm chằm Lê Mai hỏi: “Cô là ai? Vì sao lại muốn giết phó tổng giám đốc Hồ?”

Lê Mai lạnh giọng trả lời: “Các người đi hỏi diêm vương đi thì sẽ biết!” Dứt lời, thân hình nhanh nhẹn vọt lên, lập tức nhào tới trước mặt Hồ Cảnh Long.

Hồ Cảnh Long vung ống thép trong tay lên, muốn đánh về phía Lê Mai.

Lê Mai tránh được đòn tấn công, vung chân đá trúng vào thắt lưng Hồ Cảnh Long. Một cú đá này không lập tức khiến động tác của Hồ Cảnh Long có đôi phần bất tiện! Anh ta lại vung ống thép trong tay về phía Lê Mai lần nữa, tốc độ không khỏi chậm lại vài phần.

Tấn công mấy lần, đều bị Lê Mai tránh thoát thành công. Lê Mai nhanh chóng lách người một cái, lập tức nhảy vọt tới trước mặt Hồ Cảnh Long.

Trong lúc hốt hoảng, Hồ Cảnh Long lại định vung ống thép trong tay lên. Chỉ thấy bàn tay Lê Mai giống như có ma thuật vậy, vòng qua cánh tay của Hồ Cảnh Long, sau đó đánh mạnh một phát. Ống thép trong tay Hồ Cảnh Long cũng theo đó rơi xuống đất! Sau đó, Lê Mai vung tay quét qua trước ngực Hồ Cảnh Long một cái.

Trong bàn tay Lê Mai, có giấu một lưỡi dao.

Lưỡi dao cực kỳ sắc bén, cho dù cách một lớp quần áo, cũng có thể cắt xuyên qua da thịt!

Hồ Cảnh Long ngã người ra sau, tránh khỏi vị trí cần cổ. Nhưng mà trước mặt vẫn không tránh được đòn tấn công của Lê Mai.

Xoẹt!

Vạt áo trước ngực Hồ Cảnh Long, bị xé toạc một lỗ thủng dài chừng mười phân.

May mà Hồ Cảnh Long đã kịp thời có động tác tránh thoát. Mặc dù như vậy, vết thương liền rách ra, vết máu đỏ tươi lập tức trào ra ngoài.

Hồ Cảnh Long kịp thời giữ chặt vết thương trên ngực mình.

Lê Mai liếc nhìn Hồ Dân đang sợ hãi run rẩy trong xe, định bụng mở cửa giết Hồ Dân, nhưng phát hiện cửa xe đã bị khóa.

Lê Mai lấy từ trong áo khoác ra một món đồ sắc nhọn, nắm chặt trong lòng bàn tay. Sau đó hung hăng đập mạnh vào cửa kính!

Chỉ nghe thấy ‘Rắc!...’ một tiếng, cửa kính xe bị đục ra một lỗ thủng.

Lê Mai vưới tay vào trong xe, vừa định mở cửa xe ra, Hồ Cảnh Long lúc này lại đứng lên lần nữa, tung một cú đá về phía Lê Mai.

Lê Mai xoay người tránh đi, một chân Hồ Cảnh Long liền đạp trúng cửa xe. Còn chưa kịp thu chân lại, Lê Mai liền hung hăng đấm mạnh vào đùi và bộ phận nhạy cảm của Hồ Cảnh Long.

Hồ Cảnh Long hoàn toàn không phải là đối thủ của Lê Mai, hét lên một tiếng, cả người lập tức lui về sau. Lúc này, toàn thân anh ta đã bị thương nặng, căn bản không thể nào ngăn cản được Lê Mai ám sát Hồ Dân.

Lúc này, cốp xe đằng sau bất ngờ bị mở tung, Trần Văn Sơn từ bên trong nhảy ra!

Lê Mai đang chuẩn bị ra tay hạ sát Hồ Dân, bất ngờ thấy một người sống sờ sờ nhảy ra từ trong thùng xe, dọa cô ta giật nảy.

Trần Văn Sơn đội một chiếc mũ lưỡi trai, gương mặt đã trải qua một vài thay đổi, mới nhìn liền có cảm giác già hơn tuổi thật của anh ta một chút.

Trần Văn Sơn vốn không có ý định che giấu sức mạnh cường đại trong cơ thể.

Cho nên, Lê Mai vừa mới cảm nhận được sự tồn tại của luồng khí mạnh mẽ này, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

Lê Mai đánh đòn phủ đầu, lưỡi dao sắc nhọn trong tay, lập tức tấn công về phía Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn và Lê Mai đánh tay đôi với nhau, đánh với nhau mấy chục chiêu.

Cho đến khi một đấm của Lê Mai nhắm ngay vào mặt của Trần Văn Sơn. Ngón tay Trần Văn Sơn bẻ ngược cổ tay Lê Mai ra sau.

Trong lúc đau đớn, Lê Mai không thể không buông tay ra. Lưỡi kiếm trong lòng bàn tay cũng theo đó rơi xuống đất.

Trần Văn Sơn lại đá thêm một nhát vào bụng Lê Mai.

Lê Mai liên tục lui về sau bảy tám bước, sau đó mới ổn định được bước chân. Cô ta thấy mình không phải là đối thủ của Trần Văn Sơn, trong lòng đã có ý định rút lui. Thò tay vào trong túi áo khoác, nắm lên một vốc thứ gì đó nhỏ cỡ hạt đậu ném về phía Trần Văn Sơn đang đứng.

Trần Văn Sơn ngã người ra đằng sau. Ngay đằng sau lưng mình cách đó không xa, truyền đến tiếng lách tách lách tách. Ngay sau đó, không biết từ đâu bốc lên một làn khói màu xanh.

Trần Văn Sơn nhìn mà líu lưỡi không nói nên lời, không ngờ Lê Mai lại ném cho mình một nhúm ‘phốt pho’, thứ đồ này bắt lửa cực nhanh, chỉ cần cọ sát với không khí, sẽ tự phát cháy.

Trần Văn Sơn cũng móc tay vào trong túi áo của mình, chỉ thấy anh ta hất tay một cái, một chiếc phi tiêu dài nhọn như lá liễu phóng về phía Lê Mai nhanh như tia chớp.

Lê Mai muốn xoay người tránh đi, nhưng tốc độ của phi tiêu nhanh như cắt.

“Phập!”

Phi tiêu cắm trúng vào bụng cô ta, Lê Mai chịu đựng đau đớn, bỏ chạy vài bước nhảy lên chiếc xe đằng trước. Vừa nhảy lên xe, đạp chân ga một cái, chiếc xe phát ra âm thanh gào rú, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.