Lê Mai nghe được tin tức Triệu Hùng muốn dẫn Trần Thiên Trung ra ngoài nghỉ dưỡng, trong lòng cô ta cảm thất thật vui vẻ.
Một khi Triệu Hùng rời đi, cô ta sẽ có lý do không giết Triệu Hùng. Nếu Trần Thiên Trung không ở đây, cũng chính là cơ hội tốt để nhà họ Hà đối phó với "Tập đoàn Hùng Quang. "
Nghĩ đến đây, Lê Mai không kiềm chế được sự vui mừng trong lòng, trêu chọc Triệu Hùng: "Thiếu gia Hùng, anh vừa mới đi đã là một tháng, không sợ người vợ như vàng như ngọc ở nhà bị người khác nhớ thương sao?”
Triệu Hùng không lo lắng cho sự an toàn của bà xã Lý Thanh Tịnh, đi làm có Đặng Gia Hân đưa đón. Chỉ cần trở lại tiểu khu, đã có Nông Tuyền đang âm thầm theo sau bảo vệ. Nếu nói có người thèm nhỏ dãi vợ mình, tên Hán Vân Hiển kia đã bị mình đánh cho sợ rồi, Cao Tuấn Vũ lại cách xa tỉnh thành. Hơn nữa, anh cũng không phải thực sự muốn rời khỏi thành phố Hải Phòng, chỉ là muốn dụ địch ra khỏi động mà thôi.
Nghĩ đến đây, Triệu Hùng hơi mỉm cười, nói với Lê Mai: "Tiểu thư Mai, tôi ra ngoài làm việc quan trọng. Thanh Tịnh sẽ hiểu cho tôi thôi!”
“Ừm! Anh đi về trước đi. Công việc quan trọng hơn! Mị Nương, tôi cũng không phải là loại nữ nhân tùy ý sẽ bị người khác bắt chuyện.” Lý Thanh Tịnh thản nhiên cười.
Nụ cười này, ngàn loại sắc hương, ngay cả Lê Mai thân là một người phụ nữ cũng nhìn đến si ngốc.
Không thể không nói, Lý Thanh Tịnh đích xác xứng với danh hiệu là người phụ nữ đẹp nhất thành phố Hải Phòng.
Sau khi sinh con, dáng người của cô cũng không thay đổi, ngược lại càng tăng thêm hương vị của một người phụ nữ trưởng thành.
Lê Mai nói đùa: “Thanh Tịnh, cô là người phụ nữ đẹp nhất thành phố Hải Phòng! Cô cũng quá coi thường sức hút của mình rồi.”
“Mị Nương, tôi là một người phụ nữ đã kết hôn. Nào còn có sức hút gì cơ chứ? Cô nói quá rồi.”
Lê Mai cười nói: "Dù sao nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo mất thôi.”
Bữa cơm này, mọi người dùng bữa rất vui vẻ.
Dùng bữa đến gần mười giờ tối, mọi người mới rời đi.
Triệu Hùng cũng không nói cho bà xã Lý Thanh Tịnh chân tướng sự việc, chuyện này càng ít người biết, tỷ lệ thành công lại càng lớn.
Ông cụ nhà họ Hà giả chết, không chỉ bí mật luyện võ công, mà còn vì rửa sạch sỉ nhục trước kia, muốn giẫm lên tập đoàn Hùng Quang của Trần Thiên Trung.
Khi Ông Hà nghe Lê Mai báo cáo tin tức này, trong mắt ông ta không khỏi lộ ra tinh quang.
Hà Quy Chính cười ha ha nói: "Thật là trời cũng giúp ta! Mị Nương, tin tức này đối với chúng ta mà nói, thực sự là quá quan trọng! Nếu Trần Thiên Trung và Triệu Hùng đều không ở đây, chính là cơ hội tốt để chúng ta tiến công tập đoàn Hùng Quang.”
“Ông chủ, vậy chúng ta phải làm thế nào?” Lê Mai hỏi Hà Quy Chính.
Hà Quy Chính đang lắc lắc sợi dây ở đầu giường, rất nhanh Hà Thịnh Kha mang theo con trai Hà Quý Nam xuất hiện trong phòng ông Hà.
Hà Thịnh Kha và Hà Quý Nam nhìn thấy Lê Mai cũng ở đây, liền biết có chuyện lớn xảy ra.
Hà Quý Nam vừa nhìn thấy Lê Mai, luôn muốn đem người phụ nữ này tới tay.
Thế nhưng, anh ta hiện tại đã trở nên rối ren, lòng có dư mà lực lại không đủ.
Nhưng cho dù như vậy, Hà Quý Nam cũng vô cùng thèm thuồng người phụ nữ đầy yêu mị Lê Mai này.
“Bố! Bố tìm chúng con có việc gì ạ?” Hà Thịnh Kha hỏi bố.
Ông Hà gật đầu, cười ha hả nói: "Thịnh Kha à! Nói cho con biết một tin tốt. Hiện tại đến cả ông trời cũng giúp chúng ta, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta tấn công tập đoàn Hùng Quang của Trần Thiên Trung.”
Sau khi nghe xong, Hà Thịnh Kha vui vẻ hỏi: "Bố, sao Bố lại nói vậy?” Ông Hà mang tin tức Lê Mai trở về nói cho bố con Hà Thịnh Kha.
Hà Thịnh Kha vừa nghe Trần Thiên Trung và Triệu Húc muốn rời khỏi Lâm Thành, đi Bắc Hà nghỉ dưỡng.
Vui vẻ gật đầu nói: "Bố! Đây thật sự là thời cơ tốt trời ban cho nhà họ Hà chúng ta.
“Không sai! Cho nên, chúng ta phải nắm lấy cơ hội tốt này, nhất quyết tiêu diệt tập đoàn Hùng Quang.” Ông Hà vui vẻ bất thường.
Hà Quy Chính nói: "Thịnh Kha, cậu đi liên hệ với tập đoàn Thiên Vương, còn có công ty đầu tư Thiên Tâm. Một khi, Trần Thiên Trung và Triệu Hùng rời đi, chúng ta liền bắt tay vào hành động!
“Dạ! Yên tâm đi, bố.” Ông Hà gật đầu, nói với Lê Mai: "Lê Mai, trước tiên tạm thời từ bỏ hành động ám sát Triệu Hùng. Chờ tiểu tử này cùng Trần Thiên Trung từ nơi khác trở về, chúng ta sẽ giải quyết bọn họ.”
Sau khi Lê Mai nghe xong, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cung kính nói: "Vâng!”
Ông Hà lại nói tiếp: "Lê Mai, đợi Trần Thiên Trung và Triệu Hùng rời đi, cô giải quyết phó tổng Hồ Dân của tập đoàn Hùng Quang. Bên cạnh ông ta không có cao thủ gì, việc này giải quyết tương đối dễ dàng.”
“Đã rõ!” Lê Mai một lời đáp ứng.
Lê Mai không muốn giết Triệu Hùng, nhưng không có nghĩa là cô ta không giết Hồ Dân.
Cô ta là người được nhà họ Hà đào tạo ra, còn không gì không thể làm được, máu lạnh đến mức không mang theo một chút tình cảm cá nhân.
Ông Hà bảo cô ta giết Hồ Dân, trong mắt Lê Mai, Hồ Dân đã giống như một người đã chết.
Việc này với giết một con gà, không có gì khác nhau!
Ông Hà gật gật đầu, nói: "Bên cạnh Trần Thiên Trung là cận vệ tên Trần Hoàng Phong rất giỏi, lúc ông ta và Triệu Hùng rời đi, cô phải chú ý một chút, người này có đi hay không?”
“Tôi biết rồi, thưa ông chủ!” Lê Mai đáp lại.
Ông Hà híp mắt, đắc ý nói: "Chỉ cần chúng ta gi3t chết Hồ Dân, tập đoàn Hùng Quang mất đi Trần Thiên Trung và Hồ Dân liền giống như rắn mất đầu. Chúng ta liền nhân cơ hội này, phá hủy toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn Hùng Quang. Đến lúc đó, coi như là Trần Thiên Trung trở về, ông ta cũng vô lực xoay chuyển trời đất.”
Hà Thịnh Kha nịnh hót cười nói: "Bố, chúc mừng bố! Xem ra, nhà họ Hà chúng ta sẽ được một phen hãnh diện rồi.”
Ông Hà mắt lộ ra tia vui vẻ nói: "Thứ nhà họ Hà chúng ta mất đi, nhất định phải đoạt lại bằng được!..”
Tiểu khu Lâm Phủ Gia Viên.
Triệu Hùng lúc này nhẹ nhàng ôm lấy bà xã Lý Thanh Tịnh.
Quan hệ của hai người vừa mới hòa hoãn, anh cũng không muốn lại chọc Lý Thanh Tịnh tức giận, lại bị đuổi ra phòng khách ngủ.
Từ sau khi kết hôn, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh chưa từng tách ra một tháng.
Chợt nghe Triệu Hùng phải đi công tác một tháng, trong lòng Lý Thanh Tịnh lại có một loại cảm giác mất mát nho nhỏ.
Triệu Hùng thấy bà xã Lý Thanh Tịnh vẫn im lặng không lên tiếng, ôm cô, nhẹ giọng hỏi: "Thanh Tịnh, tại sao em không hỏi chuyện anh đi công tác?”
Lý Thanh Tịnh đưa lưng về phía Triệu Hùng, lạnh nhạt trả lời: "Cái này có gì tốt để hỏi, đi công tác thì đi công tác chứ sao!”
“Em không nhớ anh à?” Triệu Hùng mặt dày hỏi.
“Không nhớ!” Triệu Hùng nghe xong “Ồ!” Một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ hơi thất vọng.
Ngay khi Triệu Hùng không nói gì, không biết nên làm thế nào cho phải.
Đột nhiên nghe được Lý Thanh Tịnh nói thêm một câu: "Nhớ rõ sau này đi công tác ở bên ngoài, mỗi ngày đều gọi video điện thoại báo tin cho em. Video không gọi được, gọi điện thoại cũng được! Nếu có một ngày không gọi, em sẽ không để ý đến anh một ngày, nếu có hai ngày không gọi, em sẽ không để ý tới anh hai ngày. Như vậy đó!”
Sau khi Triệu Hùng nghe xong, lập tức kích động, trở nên vui vè.
Ôm chặt bà xã Lý Thanh Tịnh vào trong ngực, vui vẻ nói: "Thanh Tịnh em yên tâm đi! Sau này chỉ cần anh đi công tác, anh sẽ gọi video báo tin cho em. Vậy chúng ta có thể......”
“Không thể! Em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Anh lát nữa còn phải luyện tập, đi ngủ sớm đi!” Triệu Hùng nghe xong không khỏi cười khổ một trận, bản thân còn chưa nói xong, đã bị bà xã Lý Thanh Tịnh cắt đứt!