Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 241




Con xe này là xe Maybach trị giá hơn mười bảy tỷ.

Từ khi Trần Hùng lái xe của Trần Thiên Trung đến nay, đã làm hỏng mất hai con xe. Một con là Phaeton bị đâm đến không còn hình dáng, một con Bentley khác thì bị nổ tung. Vừa mới nhận con xe Maybach này, lại bị một tên nhãi nhép nhặt viên gạch đập vào.

Hai tên lang thang thất nghiệp này chỉ là mấy tên nhãi nhép trong xã hội.

Bình thường Đào Yên Quân hay chơi cùng đám người này, cả ngày đều khoe khoang với bọn họ, nói ông ta lợi hại như thế nào.

Trong mắt những tên vô công dồi nghề không có việc làm này, Đào Yên Quân là một sự tồn tại rất là vĩ đại. Bởi vì dựa vào trình độ của bọn họ, thì hoàn toàn không thể tiếp xúc được với giới thượng lưu như là Hà Qúy Nam và Hán Vân Hiển. Dù nhà họ Đào có lên xuống thất thường, thì cũng là một gia đình giàu có với khối tài sản lên đến hàng trăm tỷ.

Đào Yên Quân ra tay hào phóng, giống như bỏ tiền ra để nuôi một đám người nhàn rỗi này.

Đào Yên Quân nhìn thấy là Trần Hùng, thì dựa vào hai người anh em kia, không khỏi to gan, hét lên với người anh em đang đập xe kia: “Đập, đập cho tao. Dám đỗ trước nhà họ Đào của tao, tao cho thằng nhóc mày biết thế nào là lợi hại.”

Trần Hùng không hề ngăn cản đám người này đập xe, xe của Trần Thiên Trung đều có bảo hiểm. Hơn nữa, cho dù có đập nát, cũng chỉ giống với với việc đứa trẻ nhà bình thường đập nát chiếc xe đồ chơi vậy. Không cảm thấy đau lòng chút nào cả.

Tên đang đập xe, nghe thấy lời của Đào Yên Quân thì lại “Rầm! Rầm!” đập thêm mấy cái nữa. Kính cường lực của xe vẫn không bị đập vỡ, tức giận đập thêm mấy cái vào tấm tôn trên ô tô rồi ném viên gạch đi.

“Anh Quân, mẹ nó con xe rẻ rách này cứng quá. Em đập mấy lần mà cũng không vỡ được.”

Đào Yên Quân mắng: “Có phải sức của mày đều dùng hết trên người phụ nữ rồi không? Đến một con xe mà còn không đập vỡ được, vậy mà còn gọi là Sử Đại Lực. Tao thấy nên gọi mày là Sử Yểu Điệu mới đúng.”

Tên say rượu khác tò mò nhìn logo xe, muốn xem là xe hãng nào mà cứng thế.

Đàn ông thường nhận ra logo xe, giống như bọn họ nhận biết được các nhãn hiệu thuốc lá nổi tiếng vậy.

Khi người đàn ông đó nhìn rõ là con xe MayBach, còn nghĩ rằng mình hoa mắt, nên trừng to mắt nhìn kỹ.

Thật sự là MayBach.

Gã ta vội vàng kéo tay áo Đào Yên Quân hét lên: “Anh Quân! Anh Quân!”

Đào Yên Quân không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì thì nói mẹ đi, lôi lôi kéo kéo làm cái đéo gì?”

“Anh Quân, là MayBach.”

“MayBach? Còn May...” Đào Yên Quân nói được một nửa, đột nhiên phản ứng lại. Nhìn kỹ logo xe, quả nhiên là con MachBach.

Lúc này ông ta mới đột nhiên nhớ lại, Trần Hùng làm tài xế cho Trần Thiên Trung người giàu nhất thành phố. Xe của Trần Thiên Trung sao có thể là con xe bình thường được chứ, thấp nhất cũng phải từ con Phaeton trở lên.

Trần Hùng lấy một bao thuốc từ trong túi ra, châm một điếu rồi bắt đầu hút. Sau khi hút một hơi, anh cười lạnh nói với Đào Yên Quân: “Đào Yên Quân, nếu như ông đã biết con MayBach này, vậy thì chắc cũng biết con xe này bao nhiêu tiền đúng không? Tôi đã quay lại hành vi đập xe vừa rồi của các người rồi. Tôi cũng không muốn cãi nhau với ông, đền tiền đi.”

Vừa nghe thấy hai từ “đền tiền”, ba người Đào Yên Quân đều sợ đến mức tỉnh rượu.

Đã đập xe người ta, Trần Hùng còn quay lại làm chứng cứ nữa, không thể không đền tiền được. Quan trọng là, cả ngày Đào Yên Quân đều uống rượu, mặc dù vừa mới tiếp quản nhà họ Đào, nhưng trong tay ông ta hoàn toàn không có nhiều tiền. Quyền lực tài chính của nhà họ Đào đều nằm trong tay Đào Ái Hoa.

Hai người kia đều là quỷ nghèo, còn nợ bao nhiêu tiền. Bảo bọn họ đền tiền, sao có thể đền được con MayBach chứ.

Mặc dù kính cường lực không bị vỡ, nhưng trên kính vẫn có vài vết xước. Hơn nữa tấm tôn của xe cũng bị méo, xe này là xe nhập khẩu nguyên chiếc, chỉ cần đến tiệm 4S hỏi giá, không có tầm mười đến mười bảy tỷ thì hoàn toàn không thể mua được.

Người đập xe kia, dường như sắp khóc đến nơi, nói với Đào Yên Quân: “Anh Quân. Đây là do anh bảo em đập mà, em có mẹ già có con thơ, còn nợ rất nhiều tiền, em thật sự không đền được con xe này. Anh Quân, anh có nhiều tiền như vậy thì mau đền tiền cho người ta đi.”

Đào Yên Quân nghe thấy vậy, trong lòng càng nhột hơn. Ông ta lấy đâu ra tiền chứ, có ít tiền đều thua hết rồi. Trong tay còn hơn ba trăm năm mươi triệu, nhưng đây là con MayBach đấy, hơn toàn không đủ để đền đâu.

Ông ta thay đổi sắc mặt, đi tới gần Trần Hùng, vươn tay bá cổ Trần Hùng, cười nói: “Trần Hùng à, dù sao thì tôi cũng là cậu của cậu đúng không? Cậu xem trời tối đen như này, tôi cũng không thấy rõ đây là xe của cậu. Hơn nữa còn uống chút rượu, xe của cậu nhất định là có bảo hiểm, gọi cho công ty bảo hiểm là xong rồi phải không?”

“Xong rồi sao?” Trần Hùng cười lạnh một tiếng, lắc vai, hất cánh tay Đào Yên Quân ra khỏi người mình.

“Đào Yên Quân, vừa rồi tôi không nghe thấy ông nói như vậy. Sau khi ông nhìn thấy tôi, mới bảo hai người bạn của ông đập mạnh hơn. Ông đập đi. Chỉ cần ông có thể đập, tôi sẽ lái hết xe của ông Thiên Trung đến đây, cho ông đập sướng thì thôi.”

“Trần Hùng, cậu thật là biết nói đùa mà. Cậu lái xe cho Trần Thiên Trung, người giàu nhất thành phố, xe nào của ông ta mà chẳng hơn chục tỷ chứ. Cậu xem với quan hệ của chúng ta thì thỏa hiệp một chút, đừng để cậu đây phải đền chứ.”

Trần Hùng nhìn Đào Yên Quân cười lạnh nói: “Đào Yên Quân, bộ dạng điên cuồng muốn đập xe vừa rồi của ông đâu mất rồi? Tôi rất thích nhìn dáng vẻ vừa rồi của ông.”

“Không không không. Tôi không giỏi, tôi là một tên nhát gan. Tôi là tên nhát gan, đã được chưa?”

“Tất nhiên không được rồi. Đền tiền đi.”

Trần Hùng không quan tâm vẫn bắt Đào Yên Quân đền tiền.

Không cho tên này biết chút lễ độ, thì ông ta còn thật sự cho rằng mình đã tiếp quản nhà họ Đào, không ai trị được ông ta nữa.

Lý Thanh Tịnh và bà cụ Đào đã bàn xong chuyện, vừa từ nhà họ Đào đi ra. Bà cụ Đào kiên quyết muốn tiễn Lý Thanh Tịnh.

Trong mắt bà cụ Đào, Lý Thanh Tịnh chính là hy vọng trong tương lai của nhà họ Đào. Nếu không, giao gia sản nhà họ Đào vào tay những đứa con của bà, bà đều không yên tâm. Thậm chí bà còn dự liệu được, không quá ba năm, sản nghiệp sẽ bị mất hết.

Ba người vừa bước đến sân, thì đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở cửa. Mà hai giọng nói đang tranh luận trong đó chính là Trần Hùng và Đào Yên Quân.

Lý Thanh Tịnh nghĩ ngay đến là xảy ra chuyện rồi, lo lắng Trần Hùng và cậu tư Đào Yên Quân sẽ đánh nhau, nên bước nhanh ra cửa.

Thấy Trần Hùng và Đào Yên Quân đứng cùng nhau, phía sau đuôi xe còn có hai người đàn ông lạ mặt.

Lý Thanh Tịnh hỏi Trần Hùng: “Trần Hùng, anh với cậu tư đang làm gì vậy?”

Nhìn thấy Lý Thanh Tịnh, Đào Yên Quân như thấy được cứu tinh vậy. Ông ta vội vàng chạy đến trước mặt Lý Thanh Tịnh, nịnh nọt nói: “Thanh Tịnh, cháu xin Trần Hùng giúp cậu với, bạn cậu chẳng may đập hỏng xe của cậu ta. Cậu ta cứ bắt bọn cậu phải đền, nhưng xe của cậu ta là MayBach, ai có thể đền được chứ.”

Khi Đào Yên Quân nói chuyện, một mùi rượu nồng nặc phả ra.

Lý Thanh Tịnh làm sao có thể tin lời Đào Yên Quân được, cô hỏi Trần Hùng chồng mình: “Trần Hùng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trần Hùng hút nốt điếu thuốc, vất đầu thuốc xuống dưới giẫm nát, bình thản nói: “Xe của anh đang dừng ở đây. Cậu em mang theo hai người bạn trở về, nói anh chặn trước cửa nhà họ Đào, nên bảo bạn cậu ấy đập xe. Thanh Tịnh, anh bảo bọn họ đền, không phải là vô lý đúng không?”