Sau khi Triệu Hùng ra ngoài, nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, bảo các anh em sớm nghỉ ngơi đi! Mọi người đều đã bị thương rồi, cần phải dưỡng thương, trời sáng thì coi như an toàn rồi. Đến lúc đó, tôi trực tiếp đi bế quan, anh hãy lo liệu những chuyện khác nhé.”
Trần Văn Sơn gật đầu, hỏi trong lo lắng: "Cậu chủ, anh một mình có ổn không?”
“Không sao đâu! Đám người kia không dám tới nữa đâu. Đừng quên là, Diêm Bà và người của Trung Sân đường vẫn còn ở gần đây, bọn họ lúc nào cũng có thể tới tương trợ chúng ta.”
“Đúng rồi! nhà họ Lưu ở Nha Trang có động tĩnh gì không?” Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.
“Không biết nữa!” Trần Văn Sơn giải thích: "Mấy ngày này, tôi cứ bận rộn chuẩn bị có nguy nan hôm nay, nên không có nói chuyện với Hồ Dân.”
“Chờ khi vết thương của anh đỡ rồi, hãy đi gặp Hồ Dân. Đáng lẽ ra, nhà họ Lưu nên có hành động rồi chứ. Tôi sợ răng một mình Hồ Dân đối phó không nổi, anh phải giúp anh ta một tay mới được.” Triệu Hùng dặn dò Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn gật đầu đồng ý: "Tôi biết rồi! Vậy thôi chúng tôi đi trước.”
Triệu Hùng “Ừm!” một tiếng đồng thời gật đầu.
Triệu Hùng thấy Chu Văn vẫn chưa đi, liền hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, phòng của Chu đại sư đã sắp xếp xong chưa?”
“Xong cả rồi! Ở khu dịch vụ.”
Cổ đại có “Trạm dịch”, là nơi chuyên môn cung cấp các dịch vụ nghỉ ngơi cho con người. Trong Ngũ Tộc Thôn, có một nơi chuyên dùng để tiếp đón khách khứa, gọi là khu dịch vụ.
Triệu Hùng gật gật đầu nói: "Vậy các người đi nghỉ trước đi! Lát nữa tôi sai người đưa Chu đại sư đi sau.”
Sau khi đám người Trần Văn Sơn rời đi, Triệu Hùng hỏi Chu Văn: "Chu đại sư, ông hẳn là có chuyện muốn nói với tôi đúng chứ?”
“Thằng nhóc, cậu quả nhiên là một người thông minh.” Chu Văn này mỉm cười.
“Vợ cậu đã ngủ chưa?” Chu Văn hỏi th.
“Cô ấy ngủ rồi!”
Triệu Hùng hơi nhíu mày, không biết tại sao Chu Văn lại đột nhiên nhắc tới vợ mình, Lý Thanh Tịnh.
“Chúng ta ra ngoài đi thôi!” Chu Văn đề nghị.
Triệu Hùng “Ừm! “ một tiếng, theo Chu Văn đi ra ngoài.
Mặc dù thời tiết xấu, nhưng nhiệt độ vẫn khá ổn. Trước mắt là mùa hè sắp tới, một quãng thời gian khá mệt mỏi.
Triệu Hùng dẫn Chu Văn đi lang thang trên con đường nhỏ quanh co trong Ngũ Tộc Thôn, hai người đi tới một gian hàng rồi ngồi xuống.
“Chu đại sư, ông hút thuốc không?” Triệu Hùng lấy điếu thuốc từ trong túi áo ra rồi hỏi.
Chu Văn lắc đầu và nói: "Không hút!”
Triệu Hùng châm một điếu thuốc, hút một mình, chờ đợi những chia sẻ của Chu Văn.
Chu Văn đối với Triệu Hùng hỏi: "Ngũ Tộc Thôn của cậu bố trí Kỳ môn ám cọc, lúc xây dựng, là vị cao nhân nào chỉ điểm?”
“Tên ông ấy là Hà Văn Toàn, biệt hiệu là Hà đại sư. Tổ tiên được cho là Lỗ Ban.”
“Thì ra là Hà đại sư à!”
Chu Văn gật đầu, nói một câu: "Khó trách! Bây giờ cậu biết tôi là ai, cậu nên biết bản lĩnh của tôi. Kiếp này, kỳ thật tôi sớm xem được, đây là sinh tử kiếp của tôi. Không thể vượt qua được thì cuộc đời của tôi kết thúc ở đây. Nếu như vượt qua kiếp nạn này, tôi có thể an hưởng tuổi già. Cho nên, chờ người của cậu đem gia quyến của ta đón về, ta sẽ gấp rút đưa họ đi quy ẩn.”
“Chu đại sư, ngài một thân bản lĩnh. Quy ẩn sớm như vậy, thật có chút đáng tiếc đó!” Triệu Hùng thở dài.
Chu Văn mỉm cười, vuốt râu và nói: "Cuộc sống này có những thứ không cần đến nó cứ đến, còn có những điều mình muốn cũng không thể cưỡng ép được.” Cả đời này ta có thể phá thiên cơ quá nhiều, còn tiết lộ thêm, chỉ sợ sẽ dính tai họa. Ta muốn lưu lại chỗ này một thời gian, giúp Ngũ Tộc Thôn của cậu xây dựng nên Kỳ môn ám cọc mới. Chỉ cần đối phương không có Chu Văn đại sư, tuyệt đối không phá được cái kmac này, bảo vệ Ngũ Tộc Thôn của cậu không hề phải lo lắng gì.”
Triệu Hùng nghe xong, vội vàng đứng lên, khom người hành lễ với Chu Văn đồng thời nói: "Cảm ơn Chu đại sư!”
Chu Văn khua tay và nói: "Cậu đã cử một người nào đó đi cứu gia đình ta. Nói đúng ra, hẳn là ta phải nói lời cảm tạ các người mới đúng.”
“Không! Những người đó nếu không phải muốn đối phó Ngũ Tộc Thôn, ông cũng sẽ không vô cớ bị liên lụy.”
Chu Văn cười nói: "Điều này được gọi là có nguyên nhân tất có kết quả.” Cậu cũng đã nói, là chuyện của Ngũ Tộc Thôn các người, làm liên lụy tới ta, mà mấy người lại phái người đi cứu ta, ta lại giúp người Ngũ Tộc Thôn cải tạo Kỳ môn ám cọc. Điều này được gọi là có nhân có quả, nhân quả tuần hoàn. Cũng phải nói thêm, chuyện cũng không thể trách Ngũ Tộc Thôn các cậu, mà là ta trúng một đại kiếp nạn.”
“Lúc nãy tôi có hỏi vợ anh ngủ chưa, là bởi vì, Kỳ môn độn giáp thuật của ta, không chỉ có thể bố trí kỳ môn ám cọc, còn bao gồm dịch học. Ta quan sát tướng mạo của phu nhân của cậu, trong sinh mệnh cũng có một đại kiếp, đây là sinh tử kiếp của lệnh phu nhân. Về phần kiếp nạn đó là gì, hay là khi nào phạm cái kiếp này, thì đạo hành của ta còn chưa đủ, thật sự nhìn không ra. Vì vậy, ta thông báo trước cho cậu và muốn cậu chuẩn bị tâm trước.”
Triệu Hùng nghe xong sắc mặt thay đổi.
Mặc dù anh và Lý Thanh Tịnh đã kết hôn được vài năm, nhưng những ngày tốt đẹp của hai người chỉ mới bắt đầu.
Chu Văn thở dài và nói: "Cậu đang bế quan, ta không nên nói với cậu những tin tức như này. Nhưng khi cậu bế quan lần nữa, ta có thể đã rời đi trước khi chờ được cậu xuất quan. Cho nên, ta không muốn tiếc nuối, coi như là lần cuối cùng thay người khác phá thiên cơ đi! Từ nay về sau phong quái, sẽ không xem tướng cho người khác nữa.”
Điếu thuốc trong tay Triệu Hùng bất giác rơi xuống từ trên tay.
Anh ta vội vàng hỏi Chu Văn: "Chu đại sư, vậy kiếp nạn này có thể có phương pháp nào phá giải nó không?”
Chu Văn lắc đầu và nói: "Không có giải pháp!” Nếu không, cũng không thể gọi là sinh tử đại kiếp. Dưới bầu trời này, theo ta được biết, người được hy vọng nhất có thể giải quyết kiếp nạn này, chính là hậu nhân của Lưu Bá Ôn, Lưu Ngũ Khuyết! Cho nên, nếu có cơ hội gặp Lưu Ngũ Khuyết đại sư, có thể hỏi ông ta thử xem.”
Chu Văn biết rằng người tập võ thì việc “bế quan” đối với bọn họ mà nói, rất quan trọng. Nếu tâm tư không ổn định, rất có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Chu văn khuyên nhủ Triệu Hùng: "Cậu hiện tại đang ở thời điểm quan trọng của việc luyện võ là bế quan. Tin tức này đối với cậu mà nói, là một đạo tâm ma. Nếu ý chí của cậu không kiên định, bạn chắc chắn sẽ bị cắn trả. Nếu như vậy, thì là ta đã làm hại cậu. Cho nên, Triệu Hùng, cậu đừng quá xúc động, làm cho phu nhân cậu không giống như người đoản thọ. Chỉ là sau khi cậu xuất quan, phải mau chóng đi tìm Lưu Ngũ Khuyết, hỏi ông ta xem có cách phá giải. Nếu như kiếp nạn này, ngay cả Lưu Ngũ Khuyết cũng không phá được, chỉ có thể xem phúc phận của lệnh phu nhân như thế nào thôi!”
Triệu Hùng cả người hóa đá tại chỗ.
Tin tức này đối với Triệu Hùng mà nói, so với việc những người Am Cẩu công kích Ngũ Tộc Thôn còn là một cú sốc lớn hơn.
Chu Văn vỗ vai Triệu Hùng, nói: "Trong chuyện này, ta không nên nói quá nhiều với cậu. Nếu cậu muốn đạt được nhiều thành tựu hơn, thì đây chính là quá trình bạn phải trải qua. Chỉ có sự lột xác mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Thôi ta nghỉ ngơi trước đây, hy vọng chúng ta có cơ hội gặp lại nhau.” Nói xong, ông ta chắp hai tay sau lưng, xoay người rời khỏi đình.
Triệu Hùng ngồi uỵch xuống ghế ngồi trong đình, một lần nữa từ trong túi áo, lấy ra một điếu thuốc tiếp tục hút.
Trong khi hút thuốc, anh ta lẩm bẩm: "Làm thế nào điều này có thể xảy ra cơ chứ? Làm thế nào điều này có thể chứ ông trời ơi? Ông đang trừng phạt Triệu Hùng ta sao? Vậy nhắm vào Triệu Hùng ta là được rồi! Tại sao lại mang điều bất hạnh giáng vào Thanh Tịnh của ta?”
“Ông trời à! Ông thật không công bằng!...”