Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1770




Thường Đức báo cáo với Diêm Bà: "Lão tổ tông, việc chúng tôi ẩn náu ở tỉnh Thanh Hóa, hiện đã bị đám người của Hoàng Long phát hiện ra. Thanh Hóa giờ không phải là nơi nên lưu lại nữa rồi!”

Diêm Bà trừng mắt, quở trách Thường Đức: "Là cậu chưởng quản nhà họ Thường hay là tôi chưởng quản nhà họ Thường? Ta tuổi tác đã như thế này còn làm cậu lo lắng về chuyện này?”

Thường Đức với biểu cảm như được dạy một bài học, nói: "Thứ lỗi thưa Lão tổ tông! Tôi chỉ là muốn bẩm cáo mà thôi!”

Thường Đức mặc dù là người của Thần bảng, không ngờ rằng lại sợ Diêm Bà tới mức bộ dạng như thế này.

Triệu Hùng nén cười, nói với Thường Đức: "Ông cụ Thường, hay là ông dẫn người của ông tới Hải Phòng đi! Tôi sẽ xây dựng một ngôi làng khác gần đó. Như vậy thì chúng ta có thể tương hỗ, cùng nhau liên thủ, sẽ an toàn gấp bội.”

Động thái này của Triệu Hùng, thứ nhất là muốn dò xét tình hình thực tế của người bên nhà họ Thường; Thứ hai, cũng là vì nghĩ cho Ngũ Tộc Thôn.

Thường Đức hơi trầm tư một chút, cảm thấy đề nghị này của Triệu Hùng không hề tệ, đoạn nói: "Ý kiến của anh mặc dù là tốt, nhưng có điều vì muốn phát triển vũ lực và hỗ trợ hậu duệ của những người bạn cũ, Trường Sân đường chúng tôi sớm đã không còn bao nhiêu tiền!”

Triệu Hùng vừa cười vừa nói: "Ông cụ Thường, ông nói chuyện tiền với tôi thì coi như người ngoài rồi, tập đoàn Hùng Quang vốn là công ty khởi nghiệp là công ty bất động sản. Vừa đẹp khi ở gần đây có một mảnh đất trống. Đối với việc xây dựng thôn, tôi bao hết!”

“Làm thế sao được!” Thường Đức từ chối.

Khổng Côn Bằng và Thường Đức như mới gặp đã quen, nói giúp vào: "Ông cụ Thường, người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Triệu Hùng tuy rằng không phải là phú khả địch quốc, nhưng tiền mà thằng nhóc này dùng để giúp các người kiến tạo ngôi làng mới là có. Huống hồ, Trung Sân đường các ông, lần này đã giúp sức vào đại sự. Nếu như ông không chịu nhận lấy, thằng nhóc này ắt hẳn sẽ đau đáu rằng đang nợ mấy người.”

Lúc này Thường Đức mới gật đầu, nói lời cảm ơn với Triệu Hùng: "Vậy thì đa tạ! Trước khi khởi công, chúng tôi sẽ thuê một khách sạn, ở tạm đó trước cũng được. Như vậy sẽ có thể chăm sóc tốt cho nhau!”

“Cũng được!” Triệu Hùng không ép Thường Đức.

Thường Anh đứng cạnh Thường Đức, mắt nhìn Diêm Bà không rời, cũng chăm chăm nhìn vào Triệu Hùng.

Từ góc nhìn của Thường Anh, ông nội luôn rất uy nghiêm. Nhưng không nghĩ được là khi nhìn thấy Lão tổ tông, lại sợ tới mức như thế này. Còn nữa, Triệu Hùng tuổi tác không lớn mà hành sự lại thật có khí phách. Thủ hạ của anh ta người nào người nấy võ công cũng cao cường, cam nguyện vì anh ta mà lao vào chỗ chết. Trong lòng cô ta đối với Triệu Hùng muôn phần sùng bái.

Sau khi mọi việc của nhà họ Thường đã sắp xếp xong, lúc này Triệu Hùng mới hỏi Diêm Bà: "Thái bà, lúc nãy đám người của Hoàng Long, Hắc Bào Diện Tráo Nhân có nhắc tới chuyện minh ước La Vân Phong, đó rốt cuộc là minh ước gì vậy?”

Diêm Bà mặt biến sắc, trả lời: "Cái này, các người tạm thời chưa biết sẽ tốt hơn. Tuy vậy, tính toán thời gian, thì thời gian minh ước sắp tới rồi. Một khi giai đoạn phá vỡ minh ước La Vân Phong, cả thế giới này sẽ lại cuộc trào một trận tanh phong huyết vũ.”

Triệu Hùng thấy Diêm Bà không muốn thổ lộ, lòng như lửa đốt.

Nhưng Diêm Bà không nói, Triệu Hùng cũng không dám gượng hỏi.

“Vậy tôi có thể hỏi một chút về chuyện Tam tôn, Ngũ kỳ, Cửu liệt và mười tám dũng sĩ không ạ?”

Diêm Bà gật gật đầu rồi nói: "Ta chính là Diêm Bà, một trong Ngũ kỳ, Tam tôn kia luận về võ công thì Ngũ tôn không là gì. Ngoài ra, công phu của Cửu liệt và mười tám dũng sĩ kia cũng không phải tầm thường. La Vân Phong năm đó...”

Diêm Bà nói đến đây đột nhiên dừng lại, lại nói: "Thôi bỏ đi! Chuyện năm đó, không nói cũng được. Võ công của mấy người còn nông cạn, nói cho mấy người biết cũng vô dụng. Hôm nay trở đi, hãy để cho thủ hạ của các ngươi cố gắng nâng cao tu vi của bản thân. Một khi minh ước La Vân Phong bị phá vỡ, thế giới tất sẽ khuấy động.”

“La Vân Phong minh ước còn bao lâu thời gian thì bị phá vỡ vậy?” Triệu Hùng hỏi.

“Tháng năm năm sau! Tính ra thì không còn tới một năm nữa. Thế nên, các cậu đừng có tự mãn, phải nhớ kĩ, đến lúc đó thực lực của bản thân mạnh mẽ tới đâu, chính là thêm một phần cơ hội để bảo vệ bản thân và gia đình.

Khổng Côn Bằng và Thường Đức cũng nghe loáng thoáng một chút về núi Lạc Vân Phong.

Năm đó, sự vụ La Vân Phong bọn họ ít nhiều cũng có nghe qua. Nhưng sau đó thì cũng không có tin tức gì.

Minh ước La Vân Phong năm đó, rốt cuộc là cái gì? E rằng chỉ có những người tham gia mới biết được.

Tuy nhiên Diêm Bà đã nói rồi, thời gian còn lại trước khi minh ước La Vân Phong bị phá bỏ vẫn còn gần một năm. Theo cách nói của Diêm Bà, minh ước La Vân Phong một khi bị phá bỏ, thì giống như chiếc hộp ma thuật Pandora mở ra vậy.

Triệu Hùng thấy Diêm Bà không nói gì thêm về chuyện minh ước La Vân Phong, liền chuyển đề tài. Anh ta hỏi về một trong Ngũ kỳ, lão ăn mày. Nói rằng lão ăn mày là bạn cũ của mình.

Diêm Bà nghe thấy việc Lão ăn mày còn sống, trong mắt bà lộ rõ sự mừng rỡ, hỏi dồn: "Cậu nói thật chứ, Lão ăn mày đó thật sự đang còn sống sao?”

Triệu Hùng “Dạ!” một tiếng, gật đầu rồi trả lời: "Tôi sao có thể dám lừa dối tiền bối. Ông ấy không những vẫn còn sống, mà Nhan Tú sư thái cũng vậy. Hai người họ cùng nhau du ngoạn bốn phương rồi.”

“Nhan Tú cũng còn sống?” Diêm Bà nghe xong thì kích động nói: "Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Ông trời đúng là có mắt. Ta cứ nghĩ rằng Ngũ kỳ chỉ còn lại một mình ta, không ngờ rằng lão ăn mày và Nhan Tú cũng còn sống. Có hai người bọn họ nữa, vậy thì phe chính nghĩa chúng ta không thua kém là bao. Xem ra, mấy lão già của La Vân Phong xưa kia vẫn còn sống không ít trên thế gian này.”

Cách nói này của Diêm Bà, mang tới cho Triệu Hùng đôi phần lo lắng.

Mặc dù có thể nói là trong năm năm này, anh ta có hi vọng là sẽ được ghi danh Thần bảng. Nhưng mà qua sự việc tối hôm nay, mới cho Triệu Hùng những trải nghiệm sâu sắc.

Những người còn sống của La Vân Phong, ai nấy thân thủ cao cường. Mặc dù ai cũng đã hơn trăm tuổi, cũng không biết được là có bao nhiêu người vẫn còn sống. Nếu như một vài người trong số đó đứng về phía Am Cẩu, thì đối với Triệu Hùng mà nói, cũng không phải là tin tốt lành gì.

Trần Văn Sơn sau khi sắp xếp xong đám người của Trung Sân đường, dẫn theo Tiết Ân, Tàn kiếm đi vào.

Triệu Hùng gặp được những người anh em tốt, thương thế đều không nhẹ. Anh đứng dậy nhìn từng người một, ân cần hỏi han thương thế của từng người.

Tiết Ân, Trang Đồng Phú, Tàn Kiếm, bốn anh em nhà họ Mã nhao nhao bày tỏ thương thế của mình không đáng ngại.

Đúng lúc này, Trọng Ảnh đưa Chu Văn bước vào.

Triệu Hùng thấy Trọng Ảnh dẫn theo một lão già không quen không biết vào theo, đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Văn.

Trọng Ảnh đã nghe chuyện xuất quan của Triệu Hùng rồi, sau khi thấy Triệu Hùng, thì khẽ gật đầu. Nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, tôi dẫn Chu Văn, Chu đại sư tới rồi.”

Triệu Hùng nghe xong cũng vẫn mù mờ, không biết Chu Văn là ai.

Lý Thanh Tịnh vội vàng nhưng động tác lễ phép, nói với Chu Văn: "Chu đại sư, chuyện lần này thật cảm ơn ông!”

Khuôn mặt Chu Văn đỏ ửng, mỉm cười và nói: "Thật xấu hổ! Bà chủ Triệu, tôi cũng không giúp được bao nhiêu. Nhân tiện, gia đình tôi, bây giờ họ thế nào rồi?”