Ngay tại lúc bọn người Mặt Nạ rời đi không lâu, người bên trong minh đường rốt cục cũng chạy tới. Thế nhưng, chung quy là đến chậm một bước.
Trần Văn Sơn đại biểu Triệu Hùng cám ơn người bên trong minh đường, tiếp tục đem bọn hắn dàn xếp ở Hải Phòng, để phòng bị đối phương phát giác.
Đi vào nơi ở của Trần Văn Sơn, Trọng Ảnh đưa tay vuốt xuống Mặt Nạ trên mặt, lộ ra diện mạo lúc đầu.
Bàn tay Nông Tuyền rơi vào trên vai Trọng Ảnh, khờ vừa nói: “Trọng Ảnh, anh thật dọa đến tôi đấy. Tôi thật đúng là coi là cậu chủ xuất quan nữa này.”
Trọng Ảnh cười, nói: “Triệu Hùng vừa bế quan không lâu, làm sao nhanh như vậy xuất quan. Tôi chỉ là theo Thanh Tịnh nói đến, tại quan đầu khẩn yếu, đóng vai Triệu Hùng, dọa bọn hắn một chút. Nhưng mà, biện pháp này không thể dùng nhiều, nếu như bị bọn hắn biết Triệu Hùng đang bế quan, nhất định sẽ thừa cơ tấn công vào Ngũ Tộc Thôn.”
“Đúng vậy! Buổi tối hôm nay thật sự là quá nguy hiểm. Nếu không phải Kim Châu ngự rắn giúp chúng ta, cuối cùng Trọng Ảnh đóng vai cậu chủ ra, dọa bọn hắn nhảy một cái. Nhất định kết thúc không tốt mà.” Trần Văn Sơn nói.
“Khụ khụ!”
Khổng Côn Bằng ho nhẹ hai tiếng.
Trần Văn Sơn thấy sắc mặt Khổng Côn Bằng không đúng, quan tâm hỏi: “Khổng tiền bối, người thật không có chuyện gì sao?”
Khổng Côn Bằng lắc đầu, nói: “Không có việc gì! Người bịt mặt kia nội công thâm hậu. Tôi cùng hắn liều mạng mấy chưởng, khí tức thể nội có chút hỗn loạn, điều tức một chút liền ổn.”
“Khổng tiền bối, người kia nhất định là cao thủ thần bảng, người biết hắn sao?”
“Hắn không chịu lộ ra võ công chân chính, nhất định là người tôi quen biết. Chỉ bất quá, nhất thời nửa khắc nghĩ không ra.” Khổng Côn Bằng nói: “Văn Sơn, cậu phải liên lạc với Thường lão. Đám người này nếu như lại đến xông vào Ngũ Tộc Thôn, sẽ không phải đội hình đơn độc như vậy nữa đâu.”
Trần Văn Sơn nhẹ gật đầu, nói: “Hiểu rõ ạ!”
“Vậy tôi đi về nghỉ trước!” Khổng Côn Bằng nói.
“Khổng tiền bối đi thong thả!”’ Trần Văn Sơn đem Khổng Côn Bằng đưa đến ngoài phòng.
Dưới ánh đèn, bộ pháp Khổng Côn Bằng không phải mạnh mẽ như cũ, nhìn có mấy phần tập tễnh.
Trần Văn Sơn hơi nhíu lông mày lên, xem ra mấy chưởng Khổng Côn Bằng cùng đối phương liều mạng, nhất định bị thương không nhẹ, cần điều trị. Ông chỉ là, không muốn ở trước mặt mọi người biểu hiện ra ngoài thôi, để tránh làm đám người lo lắng.
Huyện Thạch Điền, khách sạn Thiên Phát!
Mặt Nạ, ông Tựu cùng Tà Y, cùng nhau chắp tay với người bịt mặt, nói: “Kính chào Phiên Tăng đại nhân!”
Người bịt mặt lấy khăn trùm đầu cùng khăn che mặt trên mặt, rõ ràng là cái mặt tròn, đầu có giới ba của đại hòa thượng.
Phiên Tăng, cao thủ Thần bảng, trước đó liền cùng Khổng Côn Bằng từng có xung đột. Khổng Côn Bằng từng trúng qua độc chưởng Hỏa của ông ta.
Phiên Tăng nhẹ gật đầu, nói: “Các người cũng quá liều lĩnh, lỗ mãng, coi là làm mấy con rắn độc, liền có thể đánh hạ Ngũ Tộc Thôn. Khổng Côn Bằng kia đã đột phá Thiên Bảng đưa thân tại thần bảng, thế nhưng là cái họa lớn trong lòng. Tôi muốn đối địch cùng hắn, hươu chết vào tay ai, vẫn là ẩn số.”
Ông Tựu đối diện oán trách nói: “Mặt Nạ, lúc ấy rõ ràng chúng ta chiếm thượng phong, ông vì sao Triệu Hùng vừa ra tới, liền hạ mệnh lệnh rút lui. Há nào bỏ lỡ, cơ hội tốt tiến công tốt đẹp.”
Phiên Tăng nói: “Là tôi để hắn hạ lệnh rút lui.”
Ông Tựu không hiểu hỏi: “Phiên Tăng đại nhân, tại sao muốn hạ mệnh lệnh rút lui?”
“Các người là thứ đồ vật mắt vụng về, chẳng lẽ không nhìn ra trong Ngũ Tộc Thôn được bố trí kỳ môn chi thuật sao? Thằng nhóc Triệu Hùng kia đột nhiên xuất hiện, đến tôi cũng không phát hiện hắn, đây không phải kỳ môn chi thuật thì là cái gì? Nếu như chúng ta tùy tiện xâm nhập, các người có từng nghĩ tới hậu quả chưa?” Phiên Tăng trừng mắt với ông Tựu nói.
Đối với những nhân vật võ lâm bọn hắn tới nói, ai công phu cao, người đó liền có quyền nói chuyện tuyệt đối.
Đừng nhìn ông Tựu cũng là đại lão, ở trước mặt Phiên Tăng, cũng chỉ có phần cúi đầu khom lưng.
Kỳ môn chi thuật?
Đám người nghe sắc mặt đều biến.
May mắn, Phiên Tăng kịp thời đuổi tới. Nếu không, tùy tiện xâm nhập, hậu quả thật thiết tưởng tượng không chịu nổi.
Phiên Tăng nhẹ gật đầu, nói: “Chúng ta thiết yếu mời một người hiểu kỳ môn chi thuật đến, mới có thể đi vào Ngũ Tộc Thôn. Tôi mặc dù không hiểu kỳ môn chi thuật. Nhưng mà, thấy Ngũ Tộc Thôn kỳ môn chi thuật kia, không phải rất tinh kỳ, hẳn là còn có lỗ thủng rất lớn mới đúng. Chỉ điểm Ngũ Tộc Thôn kỳ môn chi thuật chính là một cao nhân mà! Một khi để đền bù chỗ sơ hở bên trên này, muốn công Ngũ Tộc Thôn thì rất khó khăn.”
Mặt Nạ sau khi nghe xong hỏi Phiên Tăng: “Phiên Tăng đại nhân, vậy người có biết, nơi nào có người hiểu kỳ môn chi thuật?”
“Tại thành phố Vinh có một người gọi là Chu Văn, hắn hiểu kỳ môn chi thuật. Nhưng mà, người này là cái tên thấy tiền là sáng mắt. Khẩu vị cũng không nhỏ, không có cái giá tiền rất lớn, là không mời được.” Phiên Tăng nói.
Mặt Nạ nghe nở nụ cười, nói: “Chút tiền ấy, chúng tôi vẫn là giao nổi. Vậy tôi đây sẽ sai người đi Thành phố Vinh, mời vị Chu Văn này tới. Hiệp trợ chúng ta khai phá Ngũ Tộc Thôn!”
Phiên Tăng nói: “Đây chỉ là một. Mặt khác, tôi nghe nói tỉnh Thanh Hóa hồi trước đồng thời xuất hiện ba tên cao thủ thần bảng. Trong đó có một người, là giữ gìn thằng nhóc Triệu Hùng kia. Khổng Côn Bằng lại một mực ở trong Ngũ Tộc Thôn chưa hề đi ra, người kia hẳn là đứng tại một đầu chiến tuyến với Triệu Hùng. Cho nên, chúng ta những người này, chỉ sợ còn uy hiếp không được bọn hắn.”
“Người của Hoàng Long còn chưa tới. Mặt khác, sư phụ Tà Y là Quỷ Y tiền bối, đến cuối tháng mới có thể đến Hải Phòng.” Mặt Nạ báo cáo với Phiên Tăng nói.
Phiên Tăng nghe xong tên của Quỷ Y, cảm thấy rất ngoài ý muốn. Nói: “Không nghĩ tới Quỷ Y sẽ đến trợ trận, vậy chúng ta cũng không kém những người kia. Vẫn là chờ Quỷ Y một chút đi!”
“Có Quỷ Y ở đây, không có ngoài ý muốn! Tin tưởng đại sự có thể thành.”
Tà Y thấy Phiên Tăng đối với sư phụ mình cực kì tôn sùng, trong lòng tràn đầy cảm giác tự hào.
Hôm sau!
Lý Thanh Tịnh trong buổi sáng sớm, tìm đến Trần Văn Sơn, hỏi thăm tình huống đêm qua.
Lúc nghe nói, chỉ chết ba người bảo tiêu, một ít huynh đệ cửu đường chỉ là bị thương, lúc này mới yên tâm lại.
Lý Thanh Tịnh nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, anh đi cùng Ngô Tranh nói một chút, để bọn họ an táng huynh đệ đã chết. Nên giao bồi thường, chúng ta phải duy nhất một lần làm cho đúng chỗ. Không thể rét lạnh trái tim bọn họ được!”
Trần Văn Sơn nói: “Tôi đã phân phó Ngô Tranh, tang sự trước làm giản lược. Chờ ứng phó xong nguy cơ lần này, mới hậu táng bọn hắn đàng hoàng.”
“Cũng tốt!’ Lý Thanh Tịnh nhẹ gật đầu nói. “Vậy anh đi an bài đi!”
Ngay tại thời điểm Trần Văn Sơn quay người muốn rời khỏi, Lý Thanh Tịnh lại lên tiếng gọi Trần Văn Bảo lại.
Trần Văn Sơn hỏi: “Thanh Tịnh, còn có việc gì sao?”
Lý Thanh Tịnh nói: “Việc học của Dao Châu cùng Văn Hải trước tiên có thể tạm hoãn một chút. Nhưng Diệu Linh lập tức phải thi tốt nghiệp trung học, việc học của nó không thể bị dở dang. Mặc kệ thành tích học tập của nó như thế nào, dù sao cũng phải để nó thử một lần, không thể để cho nhân sinh của nó lưu lại tiếc nuối. Cho nên, Văn Sơn! Khoảng thời gian này, các huynh đệ vất vả một chút, tiếp tục đưa Diệu Linh đi học đi.”
“Yên tâm đi! Đám người kia có tiến công đại quy mô, cũng không dám công khai ban ngày đến. Cho nên, ban ngày vẫn là tương đối an toàn. Tôi sẽ để cho các huynh đệ thay phiên đưa Diệu Linh đi.”
“Chỉ sợ nha đầu này không biết nghĩ, lãng phí tấm lòng thành của các anh.” Lý Thanh Tịnh thở dài.
Trần Văn Sơn cười cười, nói: “Thanh Tịnh, cô cũng đã nói, dù sao cũng phải để cuộc sống của Diệu Linh không lưu tiếc nuối! Chúng ta, những người này, từ nhỏ luyện võ, đều trải qua mấy ngày học không đứng đắn. Kỳ thật, vẫn là ghen tị những người đọc sách.”