Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1717




Lúc ăn cơm, Trần Văn Sơn nhắc đến tang lễ của Văn Hổ và Văn Báo.

Hồ Dân biểu thị sẽ tham gia đúng giờ.

Cuồng Sư nghe vậy nhíu mày, hỏi thăm Trần Văn Sơn, chuyện gì xảy ra.

Trần Văn Sơn đơn giản nói lại một chút chuyện đã xảy ra, nói Hải Phòng gần đây không yên ổn, tuyệt đối không nên xem thường.

huyện Thạch Điền, khách sạn Thiên Phát!

Mặt Nạ biết được ba chị em mình phái đi giết ba anh em nhà họ Văn, toàn bộ mất mạng, tức giận đến nổi trận lôi đình. Cái này còn chưa có chính thức động thủ với Ngũ Tộc Thôn nữa mà, liền liên tiếp thất bại.

Ông Tựu nói: “Mặt Nạ, người phái đi lại chết, tiếp tục như vậy, còn chưa đánh, người của ông cũng nhanh bị thằng nhóc Triệu Hùng kia giết sạch.”

Mặt Nạ trừng mắt ông Tựu, nói: “Ông Tựu, ông là đang giễu cợt châm chọc tôi sao?”

“Ha ha, nói ông hai câu, liền thành châm chọc rồi?” Ông Tựu cười lạnh nói: “Tôi là đang nhắc nhở ông, không được hành động theo cảm tính. Trước khi người đến đông đủ, thăm dò lai lịch của bọn hắn mới là tương đối trọng yếu. Nếu không, mạo muội phát động tiến công đối với Ngũ Tộc Thôn, chúng ta nhất định sẽ thương vong thảm trọng.”

Mặt Nạ trầm mặc lại.

Nửa ngày về sau, nói: “Tôi luôn cảm giác có chút là lạ. Làm sao thứ nhất chúng ta, kia người nhà họ Đào, còn có những bằng hữu kia của Triệu Hùng, đều trốn đến Ngũ Tộc Thôn rồi? Trong chúng ta sẽ không có nội ứng chứ.”

“Tôi lần trước không phải nhắc nhở ông rồi sao?”

“Tôi nói là, Liệp Hộ Môn các người cũng tra một chút đi.”

“Người của tôi, tôi đương nhiên sẽ tra. Liền sợ Thiên Thanh tập đoàn các người, tái xuất một dạng người như Bạch Hồng Liên này.”

Mặt Nạ không muốn cùng ông Tựu trở mặt, liền không có nói lại ông ta.

Lúc này, ngoài cửa có người đến báo.

“Báo, người của ông Lưu đã tới.”

Mặt Nạ nghe xong rất vui mừng, nói với ông Tựu: “Đi, ông Tựu! Chúng ta ra ngoài nhìn một cái.”

Ông Tựu ừ! một tiếng, đi theo Mặt Nạ ra ngoài.

Chỉ thấy một người thanh niên ngoài ba mươi, tay cầm một cây quạt thanh tinh xảo, mang theo mười mấy người đi tới.

Mặt Nạ nhìn thấy thanh niên hơi sững sờ, còn tưởng rằng Tây Giao có thể phái ra đại nhân vật gì chứ, không nghĩ tới vậy mà phái tên thanh niên này tới.

Thanh niên đi vào, đến trước mặt Mặt Nạ cùng ông Tựu, chắp tay nói: “Tà Y chào anh Mặt Nạ cùng ông Tựu!”

Tên Mặt Nạ đánh giá thanh niên, mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, hỏi: “Anh là Tà Y à?”

Tà Y mỉm cười, nhẹ gật đầu, nói: “Tôi là đệ tử của sư phụ Quỷ Y!”

Tà Y cố ý nói ra tên tuổi Quỷ Y.

Quỷ Y ở trên thần bảng xếp hạng thứ tám, một tay y thuật cùng công phu dùng độc xuất thần nhập hóa. Danh xưng, chỉ cần người chưa chết, đều có thể trị. Cố danh là Quỷ Y!

Chỉ tiếc, cái nhân tâm thuật này bất chính. Thiện ở dùng độc, trên giang hồ xú danh lan xa.

Nhưng mà, ai cũng không dám khinh thường Quỷ Y. Đây chính là nhân vật xếp hạng thứ tám trên Thần bảng mà! Liền đến cao thủ thần bảng, cũng không dám đắc tội với hắn. Dù sao, Quỷ Y ngoại trừ thiện ở dùng độc ra, một tay y thuật cũng mười phần cao minh.

Mặt Nạ nhẹ gật đầu, nói: “Lệnh sư xếp hạng thứ tám thần bảng, chắc hẳn tu vi của anh cũng không kém. Vất vả rồi! Ta đã an bài tốt gian phòng, mọi người trước ở lại đi! Chờ người của Hoàng Long tới, lại nói.”

“Tà Y, một hồi nữa đến phòng tôi một chuyến. Tôi có việc nói với anh!” Mặt Nạ nói.

“Không cần, tôi hiện tại liền có thời gian.”

Tà Y quay đầu qua người bên cạnh, nói: “Các người đi sắp xếp chỗ cư trú trước đi!”

“Vâng, anh Tà Y!”

Người của Lưu gia rời đi, Tà Y đi theo Mặt Nạ cùng ông Tựu, một lần nữa về tới bên trong gian phòng.

Mặt Nạ nhìn ông Tựu cùng Tà Y, nói: “Trước mắt, liền chênh lệch người của Hoàng Long là chưa tới. Nhưng mà, chúng ta nói trắng ra. Người nhà họ Triệu cùng người nhà họ Tần, toàn bộ đều ở Ngũ Tộc Thôn. Nếu có thể công phá Ngũ Tộc Thôn, ít nhất có thể bắt được hai chục tên Chiếc nhẫn hộ mệnh.”

Vừa nhắc tới Chiếc nhẫn hộ mệnh, ông con mắt Tựu cùng Tà Y đều toát ra tinh quang.

Liệp Hộ Môn cùng nhà họ Lưu sở dĩ sẽ đồng ý hành động lần này, kỳ thật tất cả mọi người lòng dạ đều biết rõ, đều là hướng về Chiếc nhẫn hộ mệnh phía năm đại gia tộc thôi.

Mặt Nạ nói: “Lần trước, Hoàng Long đã phô bày Chiếc nhẫn hộ mệnh nhà họ Tiêu đối với chúng ta. Lại để cho Hoàng Long đạt được Chiếc nhẫn hộ mệnh nhà họ Triệu và Tần gia, như vậy Hoàng Long liền có hi vọng tập hợp đủ ngũ đại gia tộc Chiếc nhẫn hộ mệnh, đi mở ra bảo tàng thẩm công. Mục đích của chúng ta đã nhất trí, cũng là vì diệt trừ ngũ đại gia tộc. Nhưng mà, thằng nhóc Triệu Hùng kia không chỉ có võ công cao cường, càng là túc trí đa mưu. Thừa dịp Hoàng Long không ở đây, chúng ta đã nói trước, thế lực phương nào nếu là đạt được nhẫn, thế lực khác không được phép cưỡng đoạt. Một khi trái với điều này, hai nhà khác có thể liên cướp đoạt lại.”

“Đồng ý!” Ông Tựu nói.

Tà Y cũng nhẹ gật đầu, nói: “Tôi cũng đồng ý!”

Qua hai ngày, tang lễ của Văn Hổ Văn Báo đúng hạn cử hành.

Văn Báo là đại lão Hải Phòng, Lý Thanh Tịnh và Trần Văn Sơn đều đồng ý đem phong quang Văn Báo đại táng, không thể nhục uy danh khi còn sống.

Lúc đi đến nhà tang lễ, xe sang trọng màu đen xếp thành hàng dài trên đường.

Trời rơi xuống mưa phùn mịt mờ.

Đám người Hải Phòng đều đang bàn luận sự tình có quan hệ với Văn Báo, đối ngoại tuyên bố chết bởi tai nạn xe cộ. Không nghĩ tới, nhất đại đại lão, cứ như vậy bỏ mình. 

Nhìn qua hai bộ quan tài táng ở trong mộ viên, vợ của Văn Báo và Văn Hổ khóc đến tê tâm liệt phế.

Đương nhiên, loại nhân vật cấp bậc đại lão giống bọn hắn này. Có người thì thật khóc, có người thì giả khóc.

Văn Báo và Văn Hổ chết, có người có thể phân chia tài sản, mà có những người phụ nữ được bao nuôi, một đồng tiền đều không được chia. Thậm chí đối với các cô mà tới nói, đứt mất tài lộ về sau.

Gần trên một ngọn núi cao, Mặt Nạ cùng ông Tựu còn có Tà Y, cầm kính viễn vọng nhìn xem tình huống tang lễ bên này.

Sau khi xem xét, Mặt Nạ nói câu: “Làm sao thằng nhóc Triệu Hùng kia không có xuất hiện?”

Ông Tựu trở về câu: “Nghe nói vợ của hắn mang thai, hẳn là ở nhà chăm vợ đi!”

“Không đúng nha!” Sau gương mặt của Mặt Nạ kia, lộ ra một vẻ ngưng trọng.

Liền nghe Tà Y nói câu: “Nha! Thì ra thằng nhóc kia cũng ở đây à!”

“Ai?” Mặt Nạ hỏi.

Tà Y để ống nhòm xuống, nói: “Lúc trước hắn không tính là nổi danh, về sau có cái tên hiệu giang hồ gọi là Tiết Ân.”

“Anh biết Tiết Ân?”

Tà Y cười lạnh một tiếng, nói: “Há lại chỉ có từng đó là nhận biết sao! Lần đầu tiên của em gái hắn là cho tôi đấy. Chỉ tiếc nha đầu kia rất cương liệt, cuối cùng tự sát. Còn có, bố hắn cũng là do tôi giết. Tôi hạ độc cho thằng nhóc này, cũng coi là thằng nhóc này mạng lớn, đến bây giờ vẫn chưa chết!”

Mặt Nạ cùng ông Tựu liếc mắt nhìn nhau. Không nghĩ tới thằng nhóc Tà Y này tuổi còn trẻ, lại là cái nhân vật vô cùng hung ác.

Liền nghe Mặt Nạ đột nhiên hô một tiếng: “Người nào?”

Một đám quạ bay lên, kêu quác quác, bay về phía bầu trời.

Ông Tựu đối diện nói: “Mặt Nạ, anh cũng quá nhạy cảm đi! Nếu là có người tới gần nơi này, bằng vào ba cái thân thủ chúng ta, còn không phải dễ như trở bàn tay.”

“Chẳng lẽ là tôi nghe lầm?” Mặt Nạ cau mày, nói: “Chúng ta đi thôi! Nếu như bị những người Triệu Hùng kia phát hiện sẽ không tốt. Đến điều tra thêm thằng nhóc Triệu Hùng kia đến tột cùng đi làm cái gì? Thằng nhóc này chưa bị trừ diệt, còn là đại họa tâm phúc của chúng ta.”