Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1715




Nông Tuyền tiến lên chế trụ cái ba cái nữ sát thủ này xong, một tay nhấc lấy một người, dẫn theo hai người đi ra.

Tiết Ân tiến lên đem một nữ nhân bên trong, cũng xách ra.

“Đi! Về nơi ở của Văn Long.” Trần Văn Sơn nói.

Lúc này, người canh gõ mõ cầm cầm một cái đèn pin đi tới, hỏi: “Các người là ai?”

Nông Tuyền quát chói tai một tiếng: “Chuyện không liên quan tới người, đi ngủ đi cho đẹp trời!”

Một tiếng rống này, trong tai người gõ mõ cầm canh nghe được, không thấp hơn tiếng sấm, dọa đến xoay người chạy đi.

Trần Văn Sơn cười cười, thấy được Nông Tuyền loại người thô lỗ này, cũng coi là người gõ mõ cầm canh không may.

Sau khi lên xe, Trần Văn Sơn gọi điện thoại cho Văn Long, nói đã bắt được hung thủ giết chết Văn Hổ Văn Báo.

Văn Long hoảng sợ nói: “Nhanh như vậy sao!”

“Anh ở nhà chờ lấy, tôi dẫn bọn họ tới!”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Văn Sơn lái xe trở về nơi ở của Văn Long lần nữa.

Điền Khánh thấy rõ dung mạo của sát thủ xong, quay qua Văn Long nói: “Anh Long, chính là người phụ nữ này giết chết anh Hổ và anh Báo đấy! Mặt khác hai người phụ nữ này là đồng bọn của ả ta.”

Văn Long nhẹ gật đầu, mắt lộ ra sát cơ.

Trần Văn Sơn quay qua Văn Long nói: “Văn Long, ba người phụ nữ này giao cho anh xử lý. Thi thể có thể giao lại cho cục cảnh sát, đây là ba hung thủ đã giết chết Văn Báo và Văn Hổ. Mặt khác, ba người này là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy, cảnh sát sẽ khen ngợi các người.”

“Cảm ơn Văn Sơn sư bá!”

“Không cần cám ơn tôi, là sư phụ của các người bắt lấy bọn họ.” Trần Văn Sơn nói.

Văn Long lại quỳ bái Nông Tuyền nói: “Cảm ơn sư phụ!”

Trong mũi Nông Tuyền hừ một tiếng, dạy dỗ Văn Long: “Về sau lại không nghe lời, đừng nói là đồ đệ của Nông Tuyền tôi. Nông Tuyền tôi có dạng đồ đệ này như các ngươi, thật sự là mất mặt!”

Mặt Văn Long lộ vẻ thần sắc khó xử, cung kính nói: “Vâng, vâng. Về sau, tôi nhất định nghe theo sư phụ dạy dỗ.”

Trần Văn Sơn căn dặn Văn Long nói: “Chuyện này cần bí mật tiến hành, tuyệt đối không nên truyền đi. Mặt khác, lúc anh đi ra đi vào, bên người cần phải mang theo nhiều bảo vệ vào.”

“Tôi biết rồi, Văn Sơn sư bá!”

Trần Văn Sơn nhẹ gật đầu, nói với Nông Tuyền cùng Tiết Ân bên người: “Chúng ta đi thôi!”

Một đêm gió tanh mưa máu, cuối cùng cũng đã kết thúc.

Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh Tịnh đang rửa mặt trang điểm cho Dao Châu.

Thấy Trần Văn Sơn tới, chiêu hô Trần Văn Sơn nói: “Văn Sơn, hôm nay sớm như vậy anh đi đâu thế?”

“Thanh Tịnh, tôi có việc muốn nói với cô!”

“Anh đợi tôi một chút!”

“Được! Tôi ở bên trong cái đình ngoài chờ cô.” Trần Văn Sơn nói xong, đi ra ngoài.

Lý Thanh Tịnh rửa mặt cho con gái xong, để cô bé đi tìm Văn Hải chơi.

Cô đi ra ngoài, đi tới cái đình mà Trần Văn Sơn đang đứng.

Đi tới gần, Lý Thanh Tịnh hỏi đối Trần Văn Sơn: Văn Sơn, có chuyện gì sao?”

Trần Văn Sơn mang vẻ mặt ngưng trọng, nói với Lý Thanh Tịnh: “Văn Báo và Văn Hổ chết rồi!”

“Hả…”

Lý Thanh Tịnh bị tin tức bất thình lình, dọa sợ ngây người!

Bình phục cảm xúc một chút lại, Lý Thanh Tịnh hỏi: “Văn Sơn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Thế là, Trần Văn Sơn kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra cho Lý Thanh Tịnh nghe.

Sau khi nghe xong, Lý Thanh Tịnh thở dài, nói: “Ba anh em nhà họ Văn này cũng đúng là rất tùy hứng, đến lúc nào rồi, còn ra ngoài tìm phụ nữ.”

“Bọn hắn chính là tác phong đại ca, còn chưa triệt để đổi sạch sẽ được.” Trần Văn Sơn nói.

“Ai! Còn may là đã bắt được hung thủ, xem như báo thù vì huynh đệ bọn họ.” Lý Thanh Tịnh nghĩ nghĩ, nói: “Văn Sơn, kia Văn Báo thế nhưng là đại lão Hải Phòng. Hậu sự của hắn không thể làm qua loa, anh để Văn Long đem huynh đệ bọn hắn phong quang đại táng đi!”

“Tôi đã phân phó rồi!”

Lý Thanh Tịnh gật đầu nói: “Xem ra, bọn hắn đối với chúng ta bắt đầu phản kích, mục tiêu tuyệt đối không chỉ đơn giản là Bạch Hồng Liên như vậy.”

“Đúng rồi, anh nói đêm qua người kia gọi điện thoại cho anh...”

“Xuỵt...!”

Trần Văn Sơn dựng thẳng lên ngón tay, nhìn nhìn chung quanh, lúc này mới đè thấp thanh âm, nói: “Có thể là Bạch Linh. Nhưng mà, cô ấy làm thế nào biết được số điện thoại của tôi?”

Lý Thanh Tịnh cười cười, nói: “Cái này có cái gì không nghĩ ra, chẳng lẽ anh quên chủ của cô ấy là ai à.”

Trần Văn Sơn vỗ trán của mình mà, lúc này mới nhớ tới là Triệu Khải Thời phái Bạch Linh đi làm nội ứng, giữa hai người đương nhiên có liên hệ.

“Lần này may mắn có cô ấy, mới có thể kịp thời bắt được ba tên sát thủ này. Nếu không, lại để cho bọn chúng đào thoát.”

“Văn Sơn, tôi hiện tại có thai, không tiện đi tham gia tang lễ Văn Báo và Văn Hổ, anh thay tôi cùng Triệu Hùng đi tiễn nhóm hắn một đoạn đường đi! Bọn hắn có ba anh em, mặc dù đi lên đường tẩy trắng. Nhưng chung quy là không hề rời khỏi giang hồ!”

Trần Văn Sơn cảm khái nói: “Nơi có người, liền có giang hồ! Muốn rời khỏi giang hồ, lại nói nghe thì dễ.”

“Yên tâm đi! Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.”

Trần Văn Sơn chợt nhớ tới một chuyện, nói với Lý Thanh Tịnh: “Đúng rồi thủ tục của Cuồng Sư vừa làm được. Nhưng tôi không có ý định để hắn vào ở Ngũ Tộc Thôn. Hắn còn chưa có thông qua khảo nghiệm, mặt khác tôi cũng không muốn đem hắn lộ ra ánh sáng.”

Lý Thanh Tịnh nghĩ nghĩ, nói: ‘Anh nói rất đúng! Nội tình đám người bên người Triệu Hùng các người này, sớm đã bị đối phương mò thấy. Cuồng Sư trước tiên không lộ diện đúng là không còn gì tốt hơn, thời điểm mấu chốt để hắn hỗ trợ là được. Mặt khác, có chuyện gì, các anh không tiện xuất thủ, có thể mượn tay của Cuồng Sư tiến hành, vừa vặn mượn cơ hội khảo nghiệm hắn một chút.”

“Tôi cũng là nghĩ như vậy!’ Trần Văn Sơn nói.

“Vậy anh nhanh đi làm việc của anh đi! Khoảng thời gian này, vất vả cho anh quá rồi.”

Trần Văn Sơn mỉm cười, nói: “Bằng vào quan hệ của tôi cùng cậu chủ, cô nói vất vả với tôi, chính là đánh vào mặt tôi mà!

“Tôi đi trước đây!”

Nói xong, quay người rời khỏi Ngũ Tộc Thôn.

Trần Văn Sơn lái xe tới đến ngục giam giam giữ Cuồng Sư, đem một đống lớn vật liệu chứng minh giao cho ngục trưởng.

Ngục trưởng kiểm tra thực hư vật liệu chứng minh xong, cười nói với Trần Văn Sơn: “Anh Trần, anh thật sự là thần thông quảng đại mà! Lại có biện pháp có thể đem đầu sư tử này ra ngục. Nói đến, tôi còn phải cám ơn anh đấy! Tôi ở chỗ này, nhức đầu nhất chính là người này.”

Trần Văn Sơn nói: “Cũng là bởi vì cân nhắc đến tình huống thực tế nơi này của ông, tôi mới chuẩn bị để hắn ra ngoài lập công chuộc tội. Nhưng mà ngục trưởng, đây chính là văn kiện tuyệt mật phía trên. Ông hiểu được chứ!”

Ngục trưởng nhẹ gật đầu, nói: “Tôi hiểu! Tôi hiểu! Yên tâm đi, tôi sẽ phân phó thủ hạ, sẽ không để cho bọn hắn nói lung tung.”

“Dẫn tôi đi gặp Cuồng Sư đi!” Trần Văn Sơn nói.

Ngục trưởng nhẹ gật đầu, mang theo Trần Văn Sơn đi tới ngục thất giam giữ Cuồng Sư.

Mở ra cửa nhà lao ra, ngục trưởng nói với Cuồng Sư: “Cuồng Sư, anh Trần đây là quý nhân của anh đấy! Người ta bỏ ra tinh lực rất lớn, mới đem anh thoát ra khỏi ngục giam. Anh sau khi đi ra ngoài, nhất định phải thay đổi triệt để, an phận mà làm người. Tôi cũng không muốn trong tù, gặp lại anh nữa đâu.”

Cuồng Sư trừng mắt, quát ngục trưởng: “Ông nói cái gì?”

Ngục trưởng bị dọa đến vội vàng trốn đến sau lưng Trần Văn Sơn, đem chìa khoá đưa cho Trần Văn Sơn, lắp bắp nói: “Anh Trần... Anh Trần, vẫn là anh đến mở khóa cho Cuồng Sư đi!”