Đối thủ đã xuất hiện, Hoa Di đang được Nông Tuyền bảo vệ cũng tới đến Ngũ Tộc Thôn.
Một ngày này ban đêm, Hải Phòng toàn bộ khách sạn, nhà khách ngành nghề, đều bị kiểm tra.
Người của Cửu đường cùng thủ hạ ba anh em nhà họ Văn đông đảo, đồng thời tiến hành phân khu nam, bắc.
Mãi đến giữa trưa ngày thứ hai, toàn bộ mới kiểm tra được toàn bộ thành phố.
Lan Ngọc Tâm trước đó gọi điện thoại tới cho Trần Văn Sơn, nói không có tra được người nào khả nghi.
Không đến hai giờ qua đi, Văn Báo cũng gọi điện thoại tới nói: “Văn Sơn sư bá, chúng tôi tra xét toàn bộ khu Bắc, cũng không có tra được gì.”
“Biết rồi, làm các anh em mặt vui lên chút đi. Bọn hắn đã tới rồi!”
“Yên tâm đi! Ba anh em chúng tôi đích thân lên trận, sẽ không để lỏng cảnh giác.” Văn Báo cam đoan nói với Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn “Ừ!’ một tiếng, nói câu ‘Vất vả rồi!’, liền cúp điện thoại.
Mặc dù người của Cửu đường cùng ba anh em nhà họ Văn, tra rõ toàn bộ nhà nghỉ cùng khách sạn Hải Phòng. Nhưng thực lực đối thủ cường đại, làm không tốt còn có bất động sản tư hữu của mình. Cho nên, độ khó tra tìm mà nói, vô cùng lớn.
Trong mắt của Trần Văn Sơn xem ra, lần này đối thủ muốn tới giết Bạch Hồng Liên, tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
Đối phương đã chết ba người, nhất định sẽ không chịu để yên!
Nhưng cho tới bây giờ, cũng không tiếp tục làm ra động tác phản kích. Cái này khiến Trần Văn Sơn rơi vào trầm tư, không biết bước kế tiếp sẽ đánh ý định gì.
Vân Dao thấy dáng vẻ Trần Văn Sơn mặt ủ mày chau, đi vào bên cạnh anh ta, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
Trần Văn Sơn lôi kéo tay Vân Dao, để cô ta ngồi vào bên cạnh mình, nói: “Cửu đường cùng ba anh em nhà họ Văn đều không có tra được ai khả nghi. Nhưng đối thủ đã xuất hiện, không có khả năng chịu để yên như vậy.”
“Bạch Hồng Liên không phải đã vào ở Ngũ Tộc Thôn sao? Có các anh bảo vệ cô ấy, những người kia đương nhiên không dám làm ẩu.” Vân Dao phân trần.
Trần Văn Sơn lắc đầu, nói: “Nếu như chỉ là muốn giết Bạch Hồng Liên, sẽ không phái loại sát thủ này tới. Thực lực của tập đoàn Thiên Thanh không tầm thường, đại khái có thể phái cái cao thủ chân chính, tới xử lý Bạch Hồng Liên. Anh đang hoài nghi, bọn hắn chỉ là đang thử thăm dò chúng ta.
Hiện tại, chúng ta đến tình huống đối thủ như thế nào cũng không biết, thật sự là một chuyện đau đầu mà.” Trần Văn Sơn vuốt vuốt huyệt thái dương.
Vân Dao cười cười, nói: “Anh bây giờ mới biết được, cậu chủ của anh có bao nhiêu lợi hại đi! Nhìn anh ấy luôn bày bộ dáng vân đạm phong thanh, vừa vặn rất tốt như cái gì cũng ở trong chưởng khống của anh ấy vậy.”
“Đúng vậy mà!” Trần Văn Sơn thở dài, nói: “ Áp lực trên người anh bây giờ thật là quá lớn. Cậu chủ đang bế quan, lại không thể quấy rầy anh ấy. Nhưng những cái Am Cẩu kia, tiếp theo khẳng định sẽ có động tác lớn. Thiết yếu tìm ra địa điểm bọn hắn ẩn núp, mới có thể phản kích với bọn hắn. Nếu không, bị động khắp nơi, chỉ có thể mệt mỏi ứng phó thôi.”
Vân Dao an ủi Trần Văn Sơn nói: “Từ từ sẽ đến, bọn hắn cũng đã hiện thân ở Hải Phòng, sẽ tìm được bọn hắn thôi.”
Nghe Vân Dao nói vậy, làm Trần Văn Sơn hai mắt tỏa sáng.
Anh ta kích động cầm tay Vân Dao, nói: “Vân Dao, cám ơn em! Anh biết làm như thế nào tìm tới bọn hắn rồi.”
“Anh biết?” Mắt Vân Dao lộ ra kinh hãi. “Biện pháp gì?”
“Không thể nói, bây giờ nói ra ra liền mất linh!” Trần Văn Sơn cười cười.
Tâm tình biến tốt về xong, Trần Văn Sơn nắm tay Vân Dao, nói: “Đi, chúng ta đi tới nơi của Triệu Hân, nhìn xem Triệu Hân đi.”
Vân Dao ‘Ừ!’ một tiếng, đi theo Trần Văn Sơn đến thôn nhà họ Triệu.
Nơi ở của Văn Báo!
Bởi vì muốn tra sự tình bắc khu Hải Phòng, Văn Long, Văn Hổ, Văn Báo cơ hồ một đêm không ngủ.
Rốt cục làm xong sự tình Trần Văn Sơn giao phó, Văn Báo vừa muốn nghỉ ngơi, điện thoại lại reo lên.
Chỉ nghe Văn Báo nói: “Ai nha, không đi! Không đi! Tổng giám đốc Trịnh, khoảng thời gian này tôi rất bận bịu, không có thời gian.”
“Cái gì, có gái Tây á?”
Văn Báo sau khi nghe, chảy nước miếng, nói: “Vậy buổi tối gặp đi!”
Sau khi cúp điện thoại, liền nghe Văn Long nói Văn Báo: “Chú ba, mày không phải đáp ứng Văn Sơn sư bá, khoảng thời gian này không đi hộp đêm sao?”
“Anh cả! Ông chủ Trịnh nói có gái Tây mà. Còn nói, đều là các em gái cực phẩm trong veo như nước.”
“Vẫn là chớ đi đi! Vạn nhất để Văn Sơn sư bá biết, anh ấy sẽ trách chúng ta. Đừng quên, lần trước mày bị đánh một bạt tai.” Văn Long khuyên nhủ.
Văn Báo mặt lộ vẻ nụ cười bỉ ổi, tự cho là thông minh nói: “Anh không nói, tôi không nói, anh ấy làm sao mà biết biết? Lại nói, chúng ta vì tra hành tung những người kia, bận rộn suốt cả đêm. Anh ấy cũng nên thông cảm chút cho chúng ta chứ!”
“Thế nhưng mà...”
Văn Báo khuyên nhủ: “Ai nha! Đừng thế nhưng mà nữa. Quán ăn đêm Hải Phòng của chúng ta ít có cực phẩm gái Tây mà. Ông chủ Trịnh nói, nếu như lần này cô nàng không xinh đẹp, về sau ông ta sẽ không tính tiền nữa.”
Văn Hổ cười hắc hắc, nói: “Chú ba, anh cả không đi, tao và mày cùng đi chứ!”
“Anh cả, anh rốt cuộc có đi hay không?” Văn Báo hỏi.
Văn Long nói: “Tao mệt mỏi, không muốn đi! Các chú cứ đi thôi. Nhưng mà, đừng đùa quá mức đấy! Sớm chút trở về. Nếu để cho Trần Văn Sơn biết, coi như không xong với anh ta đâu.”
“Yên tâm đi!” Văn Báo Văn Hổ cao hứng nói.
Ba người vì tra người mà bận rộn suốt cả đêm.
Cái một giấc này, ròng rã ngủ đến gần bảy giờ ban đêm mới tỉnh.
Bảy giờ tối, Văn Báo Văn Hổ lái một chiếc xe màu đen lao vụt, đi tới hộp đêm!
Phần lớn Hải Phòng đều là hộp đêm, Triệu Hùng cũng chiếm hữu cổ phần, bình thường giao cho Văn Báo quản lý.
Đây là hộp đêm nhà mình. Cho nên, Văn Báo Văn Hổ không có sợ hãi.
Đi vào mướn phòng thấy ông chủ Trịnh còn chưa tới.
Văn Báo hơi có chút tức giận, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho ông chủ Trịnh, cả giận nói: “Mẹ nó, lão Trịnh! Ông cũng quá không tuân thủ lời hẹn chứ? Sao ông còn chưa tới? Ông nói mấy cô nàng ngoại quốc đâu?”
“Chờ một chút a, tôi lập tức liền đến.” Người trong điện thoại giải thích nói: “Mười phút, mười phút liền đến!”
“Vậy chờ ông mười phút đấy! Nếu tới chậm, đến trễ mỗi một phút, liền phạt ông một chén rượu.”
Trong điện thoại, ông chủ Trịnh cười cười, nói: “Nếu như đến muộn, tôi tuyệt đối nhận phạt.”
“Được, vậy ông nhanh lên một chút!” Văn Báo thúc giục đối phương một câu, liền cúp điện thoại.
Văn Báo gọi nhân viên phục vụ, lấy ra hai bình Remy Martin XO.
Trong miệng hắn ngậm xì gà, vểnh chân lên bắt chéo, rót cho Văn Hổ một chén rượu, nói: “Anh hai, chị dâu còn đang giận anh sao?”
Văn Hổ nghe không hề lo lắng nói: “Đàn bà ấy mà! Quan tâm làm gì? Cô ấy dễ tức giận. Chính là cho cô ấy quen, hiện tại tính khí bắt đầu kì quái.”
Văn Báo cười cười, nói: “Kỳ thật, người chị dâu cũng không tệ lắm, chính là tính tình kém một chút. Hôm nào, anh mang chị ấy tiến đến thành chơi đùa đi?”
Con ngươi Văn Hổ khẽ đảo, nói: “Mang cô ấy tới làm cái gì? Cô ấy tới, tao còn có thể tiêu sái như thế sao? Mà anh cả, hiện tại càng ngày càng không biết được hưởng thụ!”
“Còn không phải sao! Người không phong lưu uổng thiếu niên. Lại không phong lưu, trung niên cũng không còn nữa.”
Văn Báo Văn Hổ nhìn nhau cười một tiếng.
Văn Hổ nói câu: “Ta người già nhưng tâm không già, thừa dịp thân thể vẫn được, tranh thủ thời gian tiêu sái chút đi!”
Đúng lúc này, cửa phòng bao bị gõ vang lên.
“Vào đi!” Văn Báo kêu.
Cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ ngoại quốc trẻ tuổi cái vóc thon thả, tóc dài mắt xanh dáng người cao gầy, xuất hiện ở cửa phòng bao.