Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1705




Ngục trưởng nói với Trần Văn Sơn: “Tôi để anh gặp hắn, ngược lại là không có vấn đề. Nhưng mà, đừng trách tôi không có cảnh cáo anh, tên này thế nhưng là một nhân vật nguy hiểm cực độ.”

Lần này ngục trưởng, tăng thêm chữ cực độ, không khó tưởng tượng trong ngục giam giữ Cuồng Sư khủng bố cỡ nào!

“Có thuốc lá không? Cho một điếu đi.” Trần Văn Sơn hỏi.

Ngục trưởng từ trong ngăn kéo rút một hộp thuốc lá ra, đưa cho Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn vừa hút khói, vừa cùng trò chuyện ngục trưởng.

Bình thường Trần Văn Sơn không nói nhiều, nhưng anh ta cùng người tư pháp quan hệ cũng không tệ.

Đi vào trong ngục, Trần Văn Sơn trực tiếp đi tới ngục thất giam giữ Cuồng Sư.

Phòng khác đều có đèn sáng, chỉ có nhà tù của Cuồng Sư này, ánh sáng tương đối lờ mờ.

Trần Văn Sơn đứng vững ở cửa ra vào, liền nghe Cuồng Sư cảnh giác mà hỏi thăm: “Là ai?”

“Một người bạn cũ thôi!” Trần Văn Sơn nói.

Soạt một tiếng, Cuồng Sư kéo lấy còng tay cùng chân còng tay trên thân! Một chút liền xuất hiện ở trước mặt Trần Văn Sơn.

Cuồng Sư lôi thôi lếch thếch rất lâu, nhìn qua mười phần lôi thôi. Dáng vẻ bẩn thỉu, thoạt nhìn như là Sư Vương đấu bại.

Cuồng Sư nhận ra Trần Văn Sơn, nói câu: “Thì ra là cậu à?”

“Trí nhớ của anh cũng không tệ lắm, không nghĩ tới còn nhớ rõ tôi đấy.” Trần Văn Sơn nói.

Cuồng Sư hừ một tiếng, nói: “Cuồng Sư tôi từ trước đến nay độc lai độc vãng, tôi không cần biết cậu là người nào, đừng vũ nhục hai chữ bạn bè này. Cho nên, cậu không phải bạn bè của tôi.”

Trần Văn Sơn cười cười, nói: “Cuồng Sư, một người sống trên thế giới này, một người bạn cũng không có, chẳng phải là rất đau xót à?”

“Một người rất tốt, tôi không cần bạn bè gì!”

Cuồng Sư nói xong, kéo lấy còng tay cùng chân còng tay trên người, về tới chỗ nghỉ ngơi.

Mới vừa ngồi vững, liền nghe bên tai truyền đến thanh âm của Trần Văn Sơn, nói: “Tôi có biện pháp để anh ra ngoài, anh có nguyện ý ra ngoài hay không?”

Cuồng Sư sau khi nghe xong, đứng dậy chậm rãi đi tới bên Trần Văn Sơn.

Chuyền đến âm thanh của còng tay chân, ào ào lục cục, quanh quẩn trong phòng ngục.

Trần Văn Sơn cúi đầu nhìn, chỉ thấy xiềng xích trên chân Cuồng Sư, to chừng cánh tay trẻ con.

Cuồng Sư trừng mắt mắt to, hỏi Trần Văn Sơn: “Cậu mới vừa nói cái gì?

“Tôi có biện pháp để cho anh ra ngoài!” Trần Văn Sơn lập lại lần nữa nói.

Cuồng Sư nhìn chằm chằm vào Trần Văn Sơn hỏi: “Cậu là ai? Tại sao muốn cứu tôi ra ngoài?”

Trần Văn Sơn nói: “Ta chỉ là không muốn, sư vương nhất đại tiếng tăm lừng lẫy lại lưu lạc đến bước đường này. Về phần tôi à, anh hẳn là đã nghe qua. Diệp Liễu phi đao, lệ vô hư phát!”

Cuồng Sư kinh hãi, hoảng sợ nói: “Cậu là Diệp liễu thần đao trên Thiên bảng?”

“Xem ra, anh còn không quên lãng giang hồ. Còn biết danh tiếng của tôi cơ đấy!”

“Vậy tại sao muốn cứu tôi?” Cuồng Sư hỏi.

Trần Văn Sơn nói: “Bên ngoài bây giờ thế cục sinh biến, có khả năng sẽ có một trận đại biến cục tinh phong huyết vũ. Cho nên, tôi không muốn một thân công phu của anh mai một ở nơi này, muốn đem anh cứu ra ngoài, không có nhục một thân võ nghệ của anh."

“Có điều kiện gì?” Cuồng Sư hỏi.

“Trong vòng một năm làm việc cùng cậu chủ của nhà tôi. Một năm sau, tự nhiên muốn làm gì cũng được! Anh sẽ lại lần nữa có được tự do.”

“Cậu chủ của cậu?” Cuồng Sư nhíu mày, hỏi: “Cậu chủ của cậu là ai?”

Chính là người lần trước đi cùng tôi.

Cuồng Sư ‘A!’ một tiếng, nói: “Người kia công phu không tệ. Nhưng mà, muốn để tôi nghe lệnh của anh ta, nằm mơ đi!”

“Vậy anh muốn như thế nào, mới có thể đáp ứng điều kiện này?” Trần Văn Sơn thấy Cuồng Sư không có nói chết, trong lòng biết chuyện này có hi vọng.

Trong mũi Cuồng Sư trùng điệp ‘Hừ!’ một tiếng: “Tôi đường đường nhất đại Sư Vương, làm sao có thể nghe lệnh của một thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Trừ phi anh ta có thể đánh bại tôi! Tôi mới có thể chịu sự thúc đẩy của anh ta.”

Trần Văn Sơn sau khi nghe xong, không khỏi nở nụ cười, nói: “Để cho cậu chủ nhà tôi so tài cùng anh cũng không phải là không thể được. Chỉ là...”

“Chỉ là cái gì?”

Cuồng Sư thấy Trần Văn Sơn nói chuyện ấp a ấp úng, nhíu mày hỏi.

“Cậu chủ nhà tôi đang bế quan, ba tháng về sau mới có thể xuất quan. Nếu như anh có kiên nhẫn, liền chờ đến ba tháng. Mặt khác, có một sự tình tôi không thể không nói cho anh. Tôi sở dĩ tới tìm anh, là bởi vì có kẻ thù lợi hại tìm tới cậu chủ nhà tôi, muốn gây bất lợi với cậu ấy. Anh sẽ không sợ chứ?”

Cuồng Sư không có trực tiếp trả lời vấn đề của Trần Văn Sơn, âm thanh lạnh lùng nói: “Đây mới là mục đích thật sự của cậu chứ gì?”

“Không tệ!” Trần Văn Sơn thẳng thắn nhẹ gật đầu, nói: “Anh muốn tự do, tôi cần giúp đỡ. Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác khế ước mà thôi. Lại nói, chỉ là thời gian khế ước một năm, cũng không cần viết cái khế ước văn thư gì, chính là lời quân tử. Thời gian một năm mà thôi, rất nhanh liền sẽ trôi qua!”

Cuồng Sư trầm mặc xuống.

Nửa ngày sau, Cuồng Sư mới hỏi Trần Văn Sơn: “Cậu chủ của cậu so với công phu của cậu như thế nào?”

“Ở trên tôi, tôi không phải là đối thủ của anh ấy.”

Cuồng Sư sau khi nghe, đáp ứng lập tức, nói: “Thành giao!”

“Nếu như công phu của cậu chủ cậu không bằng cậu, đến lúc đó tôi lỡ tay giết anh ta, đừng trách tôi đấy!”

“Yên tâm đi! Anh chỉ cần thắng nổi anh ấy, liền không cần khế ước một năm, khôi phục tự do được chưa?”

Cuồng Sư nhẹ gật đầu, nói: “Được! Vậy cứ quyết định như thế. Nếu như cậu lừa gạt tôi, cậu tự biết hậu quả!”

Trần Văn Sơn xoay người rời đi, cho lưu lại một câu Cuồng Sư: “Chờ tin tức của tôi đi!”

Rời khỏi ngục giam xong, Trần Văn Sơn ngồi ở trong xe, bấm điện thoại gọi cho Tô Thị Như.

“Cảnh sát Tô, tôi có việc muốn cầu cạnh cô đây.” Trần Văn Sơn đi thẳng vào vấn đề nói.

Tô Thị Như hỏi: “Anh Trần, có chuyện cứ việc nói thẳng đi!”

“Cậu chủ nhà tôi bế quan, hiện tại Hải Phòng lại gặp nguy hiểm. Tôi cần cô giúp đỡ, mới có thể bù đắp được nguy cơ lần này. Ở ngục giam Bắc Hiệu có giam giữ một tên phạm nhân gọi là Cuồng Sư. Người này vẫn bị giam giữ, cũng không có tuyên án lần nữa. Có thể đem hắn phóng xuất để hắn lập công chuộc tội hay không!”

“Cuồng Sư?” Hắn là người trên bảng Võ Thần phải không?’ Tô Thị Như hỏi.

“Đúng vậy, là trên bảng Võ Thần, một người là Sư Vương.”

Tô Thị Như nghĩ nghĩ, nói: “Tôi hiện tại không có cách nào trả lời chắc chắn câu hỏi của anh. Chờ tôi điều tra thêm tội ác của người này, lại nói chuyện điện thoại với anh. Đúng rồi, cậu chủ nhà anh phải bế quan bao lâu?”

“Khoảng ba tháng đi!”

“Vậy uy hiếp trong miệng anh nói đến, lại là thế lực phương nào?”

“Trước mắt biết được là người tập đoàn Thiên Thanh cùng Liệp Hộ Môn.”

“Liệp Hộ Môn? Là cái tổ chức sát thủ chưởng khống toàn cầu lớn nhất kia sao?” Tô Thị Như truy hỏi.

“Không sai! Thực lực Liệp Hộ Môn không tầm thường, gần với Hoàng Long cùng Tây Giao. Thủ hạ hoá phân làm ngũ đại tập đoàn, trong đó tập đoàn hắc kim cùng tập đoàn hắc thủy, thế nhưng là tổ chức sát thủ lớn nhất toàn cầu.”

“Anh cứ đợi tin tức của tôi đi!” Tô Thị Như nói xong cúp điện thoại.

Xong xuôi những chuyện này, Trần Văn Sơn như trút được gánh nặng.

Trước đó, Trần Văn Sơn còn đang suy nghĩ, nên làm như thế nào để Triệu Hùng cứu Cuồng Sư ra. Về sau, có bối cảnh tài nguyên như Tô Thị Như này hết thảy vấn đề đều như nghênh lưỡi nghênh đao.

Hiện tại, chỉ có thể xem tạo hóa cùng thiên ý!

Hi vọng cảnh sát có thể cho Cuồng Sư một cơ hội lập công chuộc tội!