Ngày hôm sau, Triệu Hùng cùng vợ Lý Thanh Tịnh đến phòng khám của Hoa Di khám thai.
Khám thai tất cả đều bình thường, điều này khiến Triệu Hùng yên tâm lại.
Lý Thanh Tịnh mang thai đã gần sáu tháng, còn hơn ba tháng nữa thì sinh rồi.
Phụ nữ mang thai mười tháng, không phải tính theo tháng bình thường, mà tính theo chu kỳ hàng tháng là hai mươi tám ngày. Cho nên, Lý Thanh Tịnh còn có hơn ba tháng thì sinh đến lúc sinh con mới đúng.
Phụ nữ mang thai lúc này, là thời điểm cần có người bầu bạn nhất. Theo lý mà nói, Triệu Hùng nên ở cạnh Lý Thanh Tịnh.
Mấy tháng tiếp theo, là giai đoạn quan trọng đối với phụ nữ mang thai. Nếu có gì không tốt, thì có khả năng sẽ sinh non.
Nhưng Triệu Hùng vì tăng cao tu vi, ít nhất phải bế quan ba tháng.
Suy tính kỹ lưỡng, đợi sau khi bế quan ra, Lý Thanh Tịnh lập tức sẽ sinh. Nói cách khác, Triệu Hùng lại được làm bố rồi.
Hoa Di nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, chúc mừng em và Thanh Tịnh. Các em lúc lại sắp làm bố mẹ rồi! Phụ nữ mang thai sẽ trải qua những biến động cảm xúc trong giai đoạn cuối của thai kỳ. Em phải chăm sóc Thanh Tịnh thật tốt mới được!"
"Em..." Mặt Triệu Hùng mặt lộ ra vẻ khó xử, nói: "Có thể em sắp bế quan!"
"Bế quan?" Hoa Di giật mình, hỏi Triệu Hùng: "Em muốn bế quan bao lâu?"
"Có thể là khoảng ba tháng!"
Hoa Di nói với Triệu Hùng bằng giọng điệu trách cứ: "Đàn ông các em cũng không có trách nhiệm quá. Thanh Tịnh lúc này, là thời điểm cần có em bên cạnh."
Lý Thanh Tịnh cười cười, nói với Hoa Di: "Chị Hoa, chị cũng đừng trách Triệu Hùng. Không dễ dàng gì anh ấy mới vừa một bản bí tịch, không cho anh ấy bế quan, anh ấy sẽ điên mất đó."
Hoa Di khẽ thở dài, nói: "Vậy sau này chị sẽ tranh thủ thời gian, ở cạnh em nhiều một chút!"
Lý Thanh Tịnh kéo cánh tay Hoa Di, nói: "Chị Hoa, đây là chính chị nói đó! Nếu như chị không đến ở cùng em, em sẽ tức giận đó nha."
"Người đàn ông của em không ở cùng em, làm chị em lại không ở cùng em. Vậy có hợp lý không!"
Triệu Hùng xấu hổ cười cười, nói với Hoa Di: "Chị Hoa, cảm ơn chị!"
"Cảm ơn chị làm gì? Em đó! Nên cảm ơn nhất chính là vợ của em. Thanh Tịnh tâm địa quá lương thiện, vô cùng hiểu lòng người, lúc nào cũng nghĩ cho em. Thật sự là phúc em tu mấy kiếp, mới có thể lấy đến người vợ vừa xinh đẹp vừa hiền thục như vậy."
Triệu Hùng đưa tay nắm lấy bàn tay trơn bóng của Lý Thanh Tịnh, nói: "Có thể là mộ tổ của em bốc khói xanh đó!" (chỉ chuyện tốt)
Câu nói này, chọc cho Hoa Di và Lý Thanh Tịnh cười.
Lý Thanh Tịnh hất ra Triệu Hùng tay, nói: "Anh đó! Nếu như sau khi bế quan về, tu vi không tăng lên, thì sẽ có lỗi với em!"
"Yên tâm đi, Thanh Tịnh! Anh nhất định sẽ cố gắng." Triệu Hùng bảo đảm với Lý Thanh Tịnh.
Hoa Di thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ân ái như vậy, trong ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ.
Ngũ Tộc Thôn!
Giữa trưa, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh cùng Hoa Di đi ăn một bữa trưa đơn giản, rồi về Ngũ Tộc Thôn.
Vừa tới nhà, bảo mẫu Chu Dĩnh ra đón tiếp, nói với Triệu Hùng: "Anh Triệu, bố của anh chuyển lời đến, bảo anh sau khi trở về, dẫn theo chị Thanh Tịnh đến nhà họ Triệu."
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn nhau, không biết Triệu Khải Thời tìm bọn họ có chuyện gì.
"Tôi biết rồi!" Triệu Hùng trả lời một câu.
Anh nắm lấy bàn tay ngọc của Lý Thanh Tịnh đến Thôn nhà họ Triệu!
Sau khi đến nhà họ Triệu, Triệu Hùng dẫn theo vợ Lý Thanh Tịnh đi thẳng đến phòng của Triệu Khải Thời.
"Vào đi!" Trong phòng truyền đến giọng nói của Triệu Khải Thời.
Triệu Hùng đẩy cửa ra, dẫn theo Lý Thanh Tịnh vào phòng. Nói với Triệu Khải Thời: "Bố, bố tìm bọn con?"
Triệu Khải Thời nhẹ gật đầu, nhìn Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh, hỏi: "Tiểu Dĩnh nói, con dẫn Thanh Tịnh đi khám thai. Thế nào rồi?"
"Rất tốt, chị Hoa nói đứa bé rất bình thường." Lý Thanh Tịnh cười một tiếng.
"Vậy thì tốt rồi!" Triệu Khải Thời cười nói: "Bố lại là người sắp làm ông nội rồi. Chờ sau khi đứa bé chào đời, bố sẽ cho hai đứa bé, còn có Thanh Tịnh, mỗi người một bao lì xì lớn."
"Cảm ơn bố!" Lý Thanh Tịnh cảm ơn Triệu Khải Thời.
"Các con ngồi xuống đi, bố có việc nói với các con." Triệu Khải Thời nói.
Triệu Hùng kéo Lý Thanh Tịnh, ngồi xuống ghế sô pha.
Triệu Khải Thời ngồi trên ghế đối diện, vừa pha trà, vừa nói: "Các con cũng biết, trước đó bố sắp xếp người vào nội bộ của Am Cẩu."
"Bạch Hồng Liên đã bại lộ rồi, chỉ còn lại một mình Bạch Linh còn trong nội bộ của kẻ thù."
Vẻ mặt Triệu Hùng nghiêm trọng, không biết Triệu Khải Thời cha mình tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này.
"Bạch Linh gửi tin đến! Cô ta nói, tập đoàn Thiên Thanh đã biết chuyện Phó Lê xảy ra chuyện rồi. Đồng thời, đã điều tra được Bạch Hồng Liên ở Hải Phòng. Tập đoàn Thiên Thanh đi tìm tập đoàn Hắc Kim, muốn liên thủ diệt trừ Bạch Hồng Liên, trả thù cho Phó Lê. Mà Bạch Linh, chính là một trong số những người tham gia hành động này."
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nghe xong quá sợ hãi.
Sau khi thân phận Bạch Hồng Liên bị bại lộ, được Triệu Hùng đưa về Hải Phòng. Đi theo Lý Thanh Tịnh cùng nhau lập nghiệp, đảm nhiệm chức vụ giám đốc công ty mỹ phẩm dưỡng da "Thiên Mỹ" của Lý Thanh Tịnh.
Có thể nói, sỡ dĩ Lý Thanh Tịnh yên tâm ở nhà dưỡng thai là có một nửa công lao của Bạch Hồng Liên. Nếu như Bạch Hồng Liên xảy ra chuyện, sẽ tạo nên ảnh hưởng rất lớn với công ty của cô.
Lý Thanh Tịnh mang thai bụng càng lúc càng lộ rõ, đã không thích hợp để xuất đầu lộ diện nữa. Cô cũng lo lắng sẽ xảy ra sơ xuất, gần đây rất ít đến công ty giải quyết công việc. Đều là Bạch Hồng Liên đang giúp đỡ xử lý việc của công ty.
Lý Thanh Tịnh gấp gáp nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, Bạch Hồng Liên không thể xảy ra chuyện được! Nếu như Bạch Hồng Liên xảy ra chuyện, việc buôn bán của của sẽ phải dừng lại."
Triệu Hùng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn tay ngọc của Lý Thanh Tịnh, ra hiệu cho cô không cần quá lo lắng.
"Bố, là Bạch Linh đích thân truyền tin đến sao?" Triệu Hùng hỏi.
Triệu Khải Thời nhẹ gật đầu, nói: "Bố biết con sắp bế quan, nhưng chuyện này đúng là rất nghiêm trọng. Tiểu Liên và Tiểu Linh, đều là là người bố bồi dưỡng cho con. Ngoài ra còn có Văn Sơn và Đại Đồng, mặc dù bọn họ không mang họ Triệu, nhưng bố xem bọn họ như người thân. Cho nên, Hồng Liên nhất định không thể xảy ra sơ xuất gì."
Triệu Hùng nhắm chặt hai mắt lại.
Nếu như anh không bế quan, cũng không e ngại đối thủ như vậy.
Nhưng bế quan thì lửa sém lông mày.
Nếu như không nhanh chóng tăng cao tu vi của mình, căn bản là không thể nào đối phó cao thủ "Thần Bảng" được.
Lần trước, ở Thanh Hoá xuất hiện ba cao thủ "Thần Bảng", điều này khiến Triệu Hùng cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có. Không tăng cao tu vi của mình, bao gồm cả chính anh, người nhà và gia tộc, đều sẽ có nguy hiểm tiềm ẩn.
Nhưng mà Bạch Hồng Liên không chỉ là người Triệu Khải Thời dốc lòng bồi dưỡng, còn là người nhiều lần đã giúp đỡ mình, bây giờ lại là trụ cột trong công ty của Lý Thanh Tịnh.
Nếu như Triệu Hùng bế quan thì cũng thôi đi, quan trọng là Trần Văn Sơn và Nông Tuyền cũng muốn bế quan để tăng cao tu vi. Dù sao, ba người đều đã tìm được võ công thích hợp để bản thân tu luyện. Chỉ có bế quan, mới có là cách nhất nhanh tăng cao tu vi của mình.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Triệu Hùng nói: "Yên tâm đi! Con có cách bảo vệ Hồng Liên chu toàn."
Triệu Khải Thời thở dài, nói: "Tiểu Hùng, bố không chỉ đang lo lắng Hồng Liên, càng lo lắng an nguy của Ngũ Tộc Thôn hơn. Con nghĩ xem, lần này tập đoàn Thiên Thanh muốn tới tìm Hồng Liên gây phiền phức, nếu như có thể tìm tới tập đoàn Hắc Kim, chẳng lẽ liền không thể tìm Hoàng Long và Tây Giao sao? Bố là lo, bọn chúng sẽ gây hại cho Ngũ Tộc Thôn!”