Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1687




Đinh Tịnh Vân bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm Tự, tìm kiếm một người tên Quách Kỳ Thủy đã rất lâu. Chỉ biết là, ông ta gia nhập Hoàng Long, trước giờ không có chút tin tức nào về người này.

Đinh Tịnh Vân thấy võ công của Triệu Hùng cao cường, từng nói với anh. Chỉ cần anh bắt được hoặc giết chết Quách Kỳ Thủy, sẽ lấy phiên bản in ấn của Thiếu Lâm Bí Tịch lấy từ "Tàng Kinh Các" ra tặng cho Triệu Hùng.

Vì là phiên bản in ấn, nếu như tặng cho Triệu Hùng một phần, trong tay Đinh Tịnh Vân chắc chắn còn có một phần dự bị khác.

Triệu Hùng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này suốt.

Anh vô cùng khát vọng võ công tiến bộ nhiều hơn, cho dù không đột phá nổi Thiên Bảng xếp vào hàng Thần Bảng. Có được một bộ công phu của mình, cũng được mà!

Cái này gọi là, học càng nhiều tiến bộ càng nhiều!

Triệu Hùng thân là người đứng đầu Thiên Bảng, những khát vọng đối với võ công, là thứ người bình thường không thể lý giải được.

Sau khi về đến tỉnh Thanh Hóa, Triệu Hùng vẫn luôn tìm kiếm cái người tên Quách Kỳ Thủy này, lại không điều tra được một chút tin tức nào của người này. Không ngờ, ông ta lại đi cùng Kế Lập Quân và Trần Văn Ngạn.

Kế Lập Quân là lão đại của Hội Hưng Minh, chức trách của Trần Văn Ngạn ở đây, tương đương với giám ngục trưởng. Xem ra, Quách Kỳ Thủy này cũng đảm nhận chức vị quan trọng, mới có thể che giấu tung tích một cách hoàn mỹ.

"Anh cả, anh che chắn giúp em một chút!" Bên tai Tần Hoài truyền đến giọng nói của Triệu Hùng.

Tần Hoài thấy Triệu Hùng giả trang Tần Ưng nấp trong chỗ hẻo lánh, dáng vẻ khó chịu, quan tâm anh hỏi: "Chú hai, chú bị sao vậy?"

"Anh không cần phải để ý nhiều như vậy, giúp em che chắn mười phút là được rồi!" Triệu Hùng thúc giục Tần Hoài.

Tần Hoài "ồ!" một tiếng, vội vàng chắn trước người Triệu Hùng.

Cơ thể Triệu Hùng rất nhanh trở về hình dáng ban đầu.

Sau khi điều tiết nội lực mười phút, lại vận đứng nội lực lần nữa, cưỡng ép thay đổi xương cốt của cơ thể. Cơ thể bạo phát, lần nữa biến thành dáng người giống Tần Ưng dáng người.

Tần Hoài nhìn thấy rõ ràng, bị làm cho kinh ngạc trợn mắt hốc mồm.

Anh ta không rõ, tại sao dáng người của Tần Ưng một lúc thì thu nhỏ, một lúc thì biến lớn.

Chuyện này theo anh ta thấy, quả thật là không thể tưởng tượng được.

Sau khi Triệu Hùng khôi phục lại dáng người của Tần Ưng, nhỏ giọng nói với Tần Hoài: "Được rồi!"

Tần Hoài nhỏ giọng hỏi: "Chú hai, vừa nãy chú bị sao vậy, thật sự là dọa anh sợ hết hồn."

"Không sao!" Triệu Hùng cười một lúc, nói: "Cơ thể em gần đây xảy ra vấn đề, có thể một lát nữa sẽ còn phát tác. Đến lúc đó làm phiền anh giúp em che chắn một chút, đừng để người khác nhìn thấy."

"Xảy ra vấn đề gì?" Tần Hoài quan tâm dò hỏi.

"Không phải vấn đề lớn, đã đi gặp bác sĩ rồi. Bác sĩ nói, qua mấy tháng nữa là ổn rồi! Anh hai, anh không cần lo lắng cho em."

Tần Hoài "ồ!" một tiếng, nói: "Vậy thì tốt rồi!"

Khách sạn Kim Nguyên!

Sau khi Trần Văn Sơn vứt bỏ cái đuôi theo dõi trở về khách sạn, ngay lập tức đi tới phòng của Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh quan tâm dò hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, có tin tức của Triệu Hùng không?"

Trần Văn Sơn ừ! một tiếng, nhẹ gật đầu nói: "Tôi ở thôn Thiên Phong, tôi đã thấy dấu chân của cậu chủ để lại ở một nơi tên là nhà máy gia công vật liệu Thiên Phong."

"Dấu chân?"

"Đúng!" Đó là thiếu gia dùng nội công khắc trên đất. Chỉ có cao thủ nội công thâm hậu, mới có thể làm được. Tôi đã xác nhận rồi, đó là dấu chân của cậu chủ."

"Vậy anh định làm gì?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

Trần Văn Sơn an ủi Lý Thanh Tịnh nói: "Yên tâm đi! Ta đã liên hệ với cảnh sát Tô Thị Như rồi. Chỉ cần xác nhận cậu chủ ở chỗ đó, chờ trời tối sẽ" có thể hành động!"

Lần này liên hợp với cảnh sát cùng nhau hành động, nhất định có diệt trừ cứ điểm này của Hoàng Long!" Trần Văn Sơn lời thề son sắt nói.

Lúc Triệu Hùng và Trần Văn Sơn bàn bạc hành động trước đó, Triệu Hùng đã dặn dò Trần Tiểu. Một khi anh xảy ra chuyện, bảo Trần Văn Sơn liên hệ với cảnh sát hình sự quốc tế Tô Thị Như.

Ở tỉnh Thanh Hóa, thế lực của Triệu Hùng không chiếm ưu thế. Cho nên, anh muốn liên hợp với cảnh sát, cùng nhau tiêu diệt đại bản doanh của Hoàng Long.

Trần Văn Sơn lấy điện thoại của Triệu Hùng từ trong tui ra, bấm gọi điện thoại cho Tô Thị Như lần nữa.

"Cảnh sát Tô, tôi đã xác nhận rồi! Cậu chủ nhà tôi, ở nơi tên là nhà máy gia công vật liệu Thiên Phong." Trước khi hành động, cô tuyệt đối không nên để lộ mục đích hành động, tôi lo lắng."

Tô Thị Như hiểu ý, trả lời: "Tôi hiểu rồi! Yên tâm đi. Tôi sẽ trực tiếp điều người từ tổng bộ cảnh sát của tỉnh Thanh Hoá. Khi nào hành động thì tốt?"

"Mười giờ tối"! Trần Văn Sơn suy nghĩ rồi nói.

Lần hành động này có cảnh sát tham gia, vốn dĩ không cần thiết đợi đến nửa đêm gần sáng đi hành động.

Đi quá sớm, bất lợi cho cảnh sát triển khai hành động. Dù sao, nhiều người mục tiêu lớn, rất dễ dàng bại lộ.

Tô Thị Như đồng ý phương án của Trần Văn Sơn, nói: "Vậy thì mười giờ tối! Đúng rồi, có phải anh muốn cùng tham gia hành động với chúng tôi không?"

"Cùng tham gia!" Trần Văn Sơn đáp.

"Vậy tôi sẽ đợi anh ở đại viện cục cảnh sát Thanh Hoá lúc mười giờ!"

"Được!" Trần Văn Sơn sảng khoái đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Văn Sơn nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, cô liên lạc với Kim Trung một chút. Bảo anh ta phái người đến bảo vệ cô! Ta và Nông Tuyền ban đêm đều phải hành động.

Lý Thanh Tịnh "ừ!" một tiếng, lấy điện thoại di động ra bấm số của Kim Trung.

Sau khi nói rõ ngọn nguồn sự việc với Kim Trung, Kim Trung anh ủi Lý Thanh Tịnh: "Yên tâm đi Thanh Tịnh!

Sau khi tan làm, tôi đích thân dẫn người đến bảo vệ cô."

Sau khi được Kim Trung hứa hẹn, Lý Thanh Tịnh yên tâm trở lại.

Lý Thanh Tịnh nói với Trần Văn Sơn nói: "Văn Sơn, Kim Trung đồng ý tự mình dẫn người đến bảo vệ tôi và nhóc Kỳ. Anh đi làm chuyện của anh đi!"

"Được!" Trần Văn Sơn quay người rời khỏi phòng của Lý Thanh Tịnh.

Sau khi vào phòng của Nông Tuyền và Tần Ưng, chỉ thấy Tần Ưng giống như túi trút giận, núp ở một góc trong phòng.

Xem ra, trong khoảng thời gian mình đi khỏi này, Nông Tuyền ức hiếp Tần Ưng không ít.

Ánh mắt Tần Ưng nhìn về phía Nông Tuyền ánh, đều toát ra khiếp đảm.

Trần Văn Sơn nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa cười phun ra.

Thấy Trần Văn Sơn trở về, Nông Tuyền hỏi: "Chuyện đó làm thế nào rồi?"

"Xong cả rồi, theo kế mà làm!" Trần Văn Sơn nói với Nông Tuyền.

Trần Văn Sơn căn dặn Nông Tuyền: "Thanh Tịnh bên này có người bảo vệ, đến lúc đó cậu dẫn theo Tần Ưng đến Liên Minh Tứ Phương tụ hợp với Cốc Phương. Đối với vũ đảng hội Hưng Minh của Kế Lập Quân, có thể bắt thì bắt, nếu là phản kháng mãnh liệt, không cần thủ hạ lưu tình!"

"Được thôi!"

Nông Tuyền hưng phấn chà xát nắm đấm, chỉ chờ đến ban đêm làm một vố lớn.

Theo Nông Tuyền thấy, với võ công của Triệu Hùng, anh đã chịu tự chui đầu vào lưới, chắc chắn sẽ không có việc gì. Cho nên, Nông Tuyền căn bản không lo lắng cho an nguy của Triệu Hùng.

Ngoại trừ người của Thần Bảng có thể chơi được Triệu Hùng, những người khác muốn giết Triệu Hùng cũng khó khăn.

Trần Văn Sơn lấy điện thoại của Triệu Hùng ra bấm số của minh chủ Liên Minh Tứ Phương Cốc Phương.

"Cốc minh chủ! Thời gian hành động đã được xác định rồi." Trần Văn Sơn nói.

Cốc phương hỏi: "Khi nào?"

"Tám giờ tối! Tôi sẽ bảo Nông Tuyền dẫn theo người, đến đó tụ hợp với anh." Trần Văn Sơn cười cười, nói: "Qua đêm nay, tôi đảm bảo danh tiếng của Liên Minh Tứ Phương các anh, sẽ lan rộng khắp cả tỉnh Thanh Hóa!"