Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1670




Cốc Phương đứng bật dậy rồi "Khọt!" một tiếng khạc ra một búng máu.

Anh ta lau máu miệng, nhìn chằm chằm đối phương nói: "Tần Ưng, Liên minh Tứ Phương của tôi và Hội Minh Quân của anh nước sông không phạm nước giếng, tại sao anh lại muốn đối phó với tôi?"

Triệu Hùng sửng sốt, anh không ngờ người đàn ông vạm vỡ kia lại là người canh giữ "Khu Đô thị Tử Minh", Tần Ưng. Đó cũng là người mà anh đang tìm kiếm.

Triệu Hùng nhìn Tần Ưng từ xa, thì đoán chừng Tần Ưng cao 1,85 mét, mình hổ thân gấu to cao lực lưỡng, dáng vẻ vô cùng mạnh mẽ.

Nếu xét theo ngoại hình bên ngoài thì trông khá giống với người nhà họ Tần. Tuy nhiên, so với những người khác của nhà họ Tần thì cao hơn rất nhiều.

Cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi người đều là một cá thể khác nhau. Chưa kể, nhà họ Tần có rất nhiều người, nên có một hai người đặc biệt cũng là chuyện bình thường.

Nếu Tần Ưng này thực sự là người nối dõi của "Tần Lục Gia". Vậy tính theo tuổi tác, Triệu Hùng cũng phải tôn trọng mà gọi người kia một tiếng “cậu”.

Tần Ưng lạnh giọng nói: "Anh Cốc, nếu anh đã đi theo con đường này thì cũng nên biết đây là con đường mà cá lớn nuốt cá bé, không có chỗ cho kẻ yếu. Làm thế nào mà có cái gọi là vì sao."

Cốc Phương lộ ra vẻ tàn nhẫn nói: "Được! Nếu đã như vậy, Hội Minh Quân các người đã cạn tàu ráo máng như vậy! Thì anh em trong Liên minh Tứ Phương của tôi, cho dù có chết, cũng phải sống dậy chiến đấu mạnh mẽ."

"Cốc minh chủ! Cốc minh chủ!"

Một nhóm người ở phía sau đồng thanh hét lên.

Tần Ưng "Hửm!" một tiếng phát ra âm mũi nặng nề, nói: "Này! Anh Cốc, anh đã bị thương rồi. Vậy mà anh vẫn cho rằng anh là đối thủ của tôi?"

"Đừng nói nhảm nữa, lên đi!" Anh ta nói xong thì ngay lập tức chạy đến chỗ Tần Ưng.

Sau khi Tần Ưng tránh được đòn tấn công của Cốc Phương, thì ông ta đấm vào sau đầu của Cốc Phương.

Cốc Phương là nhanh chóng né tránh, trong nháy mắt quay người lại chiến đấu với Tần Ưng.

Trong Liên minh Tứ Phương, có một người nào đó đã hét lên một tiếng: "Lên!"

Người của Liên minh Tứ Phương lại một lần nữa vội vã xông về phía người của Hội Minh Quân.

Triệu Hùng thì thầm vào tai Nông Tuyền vài câu.

Nông Tuyền ngầm hiểu, chầm chậm đi về phía Tần Ưng và Cốc Phương.

Trên đường đi chỉ cần gặp bất kỳ ai cản trở, Nông Tuyền đều chỉ cần dùng một cú đấm là ngay lập tức có thể khiến bọn họ ngã khuỵu xuống đất.

Sau khi tiếng “Bộp” phát ra một lần nữa thì Cốc Phương cũng đã ngã xuống đất.

Cốc Phương khoảng 37 tuổi, trong khi đó Tần Ưng 47 tuổi, vậy chênh lệch giữa hai người ít nhất là mười tuổi.

Xét về thực lực, Tần Ưng và Cốc Phương không phân cao thấp.

Triệu Hùng thấy Cốc Phương bị thương đến mức không thể đứng dậy nổi, có lẽ đã bị thương từ trước. Vì vậy, anh ta không phải là đối thủ của Tần Ưng.

Cốc Phương cố gắng bật dậy khỏi mặt đất, nghiến răng nghiến lợi cố gắng hết sức để chiến đấu với Tần Ưng.

Nhưng Tần Ưng nhấc chân lên và đạp mạnh vào trước ngực anh ta.

Ngay khi Tần Ưng vừa kịp chuẩn bị giết chết Cốc Phương, thì Nông Tuyền như tia sáng vụt qua trước mặt Cốc Phương.

Bang!

Tần Ưng và Nông Tuyền đều mạnh mẽ đấm một cái về phía trước.

Cú đấm này trực tiếp khiến Tần Ưng lộn ngược, bay ra xa tận mấy mét.

Nông Tuyền được sinh ra với một sức mạnh siêu nhiên, cậu ấy được biết đến là một cú đấm thì thụt lùi về sau, hai cú đấm thì bị thương, ba cú đấm thì chỉ có chết. Từ xếp hạng bảy về sức mạnh trong “Địa Bảng”, đến đứng trong top 70 của “Thiên bảng”, vậy thì nắm đấm này thực sự có đủ sức mạnh có thể làm gãy cánh tay của Tần Ưng.

Triệu Hùng không dám xác định rằng Tần Ưng này có phải là cậu của mình hay không. Nên trước tiên anh để cho Nông Tuyền kết thúc cuộc chiến này đã, nhưng đừng làm tổn thương Tần Ưng.

Tần Ưng vì vậy cũng ôm cánh tay của mình lại.

Tần Ưng vô cùng sửng sốt, trước mặt ông ta là một người đàn ông cao lớn thô kệch.

Người đàn ông với đôi mắt to, lỗ mũi to và nắm đấm lớn, nhìn qua trông có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng thực lực còn vượt xa Tần Ưng.

Tần Ưng từ trên mặt đất đứng dậy, hỏi Nông Tuyền: "Cậu không phải là người của Liên minh Tứ Phương, vậy cậu là ai?"

Nông Tuyền lạnh lùng nói: "Có ông nội Nông Tuyền tôi ở đâu, không được phép đưa người của Liên minh Tứ Phương rời khỏi đây."

Nông Tuyền nghĩ đến đây liền tự xưng là "ông nội", nếu người bên kia thực sự là cậu của Triệu Hùng, anh ta còn chưa muốn mất việc đâu, vậy nên vội vã thay đổi lời nói: "Có tôi ở đây, ông không được phép động vào người của Liên minh Tứ Phương."

"Cậu là Nông Tuyền sao?" Tần Ưng kinh ngạc, ông ta hình như đã từng nghe qua danh của Nông Tuyền.

Triệu Hùng bước đến bên cạnh Cốc Phương và đỡ Cốc Phương đứng dậy, nói: "Cốc minh chủ, anh không sao đấy chứ?"

"Không sao!"

Cốc Phương thấy Triệu Hùng không phải là người của "Liên minh Tứ Phương", cau mày hỏi: "Cậu không phải là người của chúng tôi vậy cậu là ai?"

"Tôi chỉ là một người qua đường, thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ!" Triệu Hùng trả lời.

"Người đó có phải là người của cậu hay không?" Cốc Phương nhìn về phía Nông Tuyền hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói một tiếng: "Ừm!", rồi gật đầu.

"Anh Cốc cứ nghỉ ngơi, mọi chuyện ở đây cứ giao cho bạn của tôi giải quyết!"

"Nhưng bọn họ có nhiều người như vậy, bạn của cậu chỉ có một người thôi à?" Cốc Phương lo lắng nói.

Triệu Hùng mỉm cười và nói: "Đừng lo lắng, bạn của tôi có thể xử lý được!"

Theo quan điểm của Triệu Hùng, nếu "Tần Ưng" thực sự là hậu duệ của Tần Lục Gia. Khi nghe đến tên của Nông Tuyền, chắc chắn sẽ chịu thua giảng hoà. Nhưng nếu như bên kia không biết Nông Tuyền, thì người này không phải là người mà Triệu Hùng muốn tìm kiếm, đến lúc đó Triệu Hùng ra tay cũng chưa muộn.

Quả đúng như dự đoán, Tần Ưng nhìn về phía Cốc Phương sau khi nghe tên của "Nông Tuyền". Nhìn thấy bên cạnh Cốc Phương có một người đàn ông lạ mặt, nhưng dáng vẻ khác một trời một vực so với Triệu Hùng, thì trên mặt ông ta hiện rõ sự thất vọng.

Tần Ưng nói với Nông Tuyền: "Vì nể mặt cậu chủ của cậu, hôm nay tôi sẽ không quan tâm đến cậu. Cậu nhóc, nếu lần sau khi gặp tôi mà vẫn điên cuồng như vậy, thì hãy cẩn thận, không thì tôi sẽ chỉnh đốn cậu đấy!"

Nếu những người khác dám nói chuyện với Nông Tuyền bằng giọng điệu như vậy, Nông Tuyền chắc chắn sẽ đánh nhau với người đó, đánh đến cha mẹ nhận không ra luôn. Nhưng trong trường hợp đối phương là cậu của Triệu Hùng, Nông Tuyền lo lắng rằng hành động hấp tấp của cậu ấy sẽ gây ảnh hưởng cho Triệu Hùng.

Nông Tuyền nặng nề khịt mũi nói: “Xem ra các người còn biết điều đấy! Nếu không, tôi sẽ cho các người vắt giò lên cổ mà chạy trốn đấy!"

"Cậu!"

Tần Ưng tức giận đến mức trừng mắt nhìn Nông Tuyền, vẫy tay với người của ông ta nói: "Rút lui!"

Hội Minh Quân đi theo Tần Ưng nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Triệu Hùng thấy Tần Ưng dù đã nghe tên của Nông Tuyền nhưng vẫn đưa người rời đi. Trong lòng anh bảy tám phần chắc chắn rằng, Tần Ưng này là người mà anh đang tìm kiếm. Tuy nhiên, anh cũng không vội tiến lên để nhận Tần Ưng.

Dù sao từ giờ cho đến nửa đêm, vẫn còn một khoảng thời gian nữa, thời gian vẫn còn kịp!

Triệu Hùng có ấn tượng tốt với "Liên minh Tứ Phương" và Cốc Phương, nên anh dự định nhân cơ hội này để làm bạn với anh ta.

Nông Tuyền quay trở lại bên cạnh Triệu Hùng và nói: "Cậu chủ, bọn họ đã đi rồi!"

Triệu Hùng "Ừ!" một tiếng rồi nói với Nông Tuyền: "Chúng ta cũng đi thôi!"

Ngay khi hai người định rời đi, bọn họ nghe Cốc Phương gọi lại: "Xin hai vị hãy ở lại chốc lát!"

Triệu Hùng chỉ chờ đợi câu hỏi này, nên khi nghe thấy vậy thì ngay lập tức quay người lại và hỏi Cốc Phương: "Cốc minh chủ, có chuyện gì sao?"

"Cậu biết tôi sao?" Cốc Phương lộ rõ vẻ ngạc nhiên trong mắt.

Triệu Hùng cười nhạt và nói: "Vừa nãy tôi có nghe thấy anh nói chuyện với một người khác. Ngoài ra chắc cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi tôi biết một nhân vật tai to mặt lớn như Cốc minh chủ đây, ngược lại, sẽ rất kì lạ nếu như một người như anh lại biết những kẻ vô danh tiểu tốt như chúng tôi."

Cốc Phương nói: "Hai người không cần đánh lừa tôi. Người anh em bên cạnh cậu hẳn cũng phải ở trong Bảng Võ Thần chứ nhỉ? Tôi nghĩ ít nhất cậu ấy cũng phải ở trong top 20 những người đứng đầu, nên nếu gọi hai người là kẻ vô danh tiểu tốt thì tôi thực sự không biết vô danh tiểu tốt ở chỗ nào luôn!”

"Cậu đã cứu tôi, tôi còn chưa cảm ơn cậu một cách đàng hoàng! Bây giờ anh em cho nhau thể diện, đi uống với nhau vài ly, có được không nào?"